Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 319: Chương 319: Chương 317 : Cảnh giới không biết xấu hổ




Editor: Hạ Y Lan

Anh đang chăm chú gõ đinh, chậm rãi hỏi ngược lại, “Chúng ta có chụp ảnh cưới à?”

“. . . . . .” Cái này có thể trở thành lý do treo giấy kết hôn sao? Cô hừ một tiếng, “Không bằng anh treo ở ngoài tiệm đi!”

Anh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, “Ý kiến hay!”

“. . . . . .” Được rồi, coi như cô chưa nói gì. . .

Không cách nào khai thông người không cùng chiến tuyến với mình! Cô sẽ không để ý mấy câu hỏi của anh: Cao như vậy được không? Xem một chút được không?

Nhưng người này là điển hình của không biết xấu hổ, người ta không để ý tới , anh còn không ngại phiền phức cứ hỏi, cuối cùng còn đi tới đẩy cô đến trước giường bắt cô xem, không phải anh rất giỏi nhìn sắc mặt nói chuyện sao?

“Bà xã, em thật sự không hài lòng anh treo ở đây?” Anh khom người xuống hỏi, “Vậy theo ý em, treo ở bên ngoài phải không?”

“. . . . . .” Cô thật là phục anh luôn rồi ! Mắt thấy anh thật sự cầm lên bước ra ngoài, cô không nghi ngờ trình độ không biết xấu hổ của anh, nhất định sẽ làm như vậy! “Đủ rồi! Mất mặt cũng không cần khoe ra bên ngoài!”

Anh trở lại, vẻ mặt rất nghe lời, “Được, nghe bà xã! Bây giờ nói, vị trí này có được hay không?”

“. . . . . .” Cô cảm thấy tinh thần của mình giống như có chút rối loạn. . . . . . “Em hỏi anh rốt cuộc anh có ý gì? Treo cái này để làm chi?”

Anh bắt đầu gõ đinh, “Giống như Tiểu Ô Quy trên bức tường của 14 năm trước, cùng 30 điều bất bình đẳng!”

Còn lấy chuyện của 14 năm trước ra!

“30 điều là do anh nói!” Cái gì 30 điều bất bình đẳng? Nói như cô áp bức anh vậy!

Anh gõ một hồi, đinh đã được đóng chắc, “Kết hôn cũng là chính em đồng ý!”

“Vậy em có thể đổi ý không?” Cô thuận miệng nói.

Anh “Bang bang bang” bắt đầu cây đinh thứ hai, “Em xem! Em xem!”

Nhìn cái gì vậy? Anh muốn cho cô nhìn giấy kết hôn treo trên tường, tránh cho cô quên. . . . . .

Lại nói, không phải là anh quên trước sao? Mặc dù, cô cũng không trách ánh. . . . . .

Cô yên lặng đi qua một bên, nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn. Cái này là hàng không bán, nên cô đã mang nó vào phòng. . . . . .

Sau khi anh hoàn thành sự nghiệp lớn lao của mình, quay đầu lại nhìn thấy cô ngẩn người, đi đến bế cô lên.

“Làm gì?”Cô hỏi.

“Tắm!”

“. . . . . . Tự em làm!”

“À.” Anh lại hết sức nghe lời, đặt cô xuống đất, mặc kệ cô.

“. . . . . .” Cô ngồi dưới đất, sững sờ nhìn anh tự nhiên mở máy tính của cô, bắt đầu chơi trò chơi, hơn nữa còn vào kênh nội bộ, cùng người trong bang bắt đầu nói chuyện trời đất, hết sức vui vẻ. . . . . .

Anh không có dùng tai nghe, tiếng nói của huynh đệ trong bang đều truyền ra ngoài: Lão đại, hôm nay tâm tình rất tốt ! Vui vẻ như vậy?

Phải biết, từ trước đến nay Tiêu thiếu gia không muốn nói nhiều hơn một câu , thỉnh thoảng khi chỉ huy thành chiến mới nói vài lời, nhưng anh lại rất giỏi, nếu không với tính tình như vậy, ai dám đến gần anh?

“Ưmh, tâm trạng ta không tệ!” Lời nói này, quả thật không biết xấu hổ. . . . . .

Bởi vì hôm nay tâm trạng anh tốt mới tham gia nói chuyện phiếm, vừa lúc cũng không có hoạt động gì lớn, nên mới cùng cánh đàn ông trong đây nói chuyện, từ trang bị nói đến thành chiến, lại từ thành chiến nói đến cuộc sống thực tế, cuối cùng, đề tài rơi vào phụ nữ, thật sự trò chuyện rất vui vẻ, nhân vật đang ngồi dưới đất là cô, hiển nhiên bị quên lãng. . . . . .

Đàn ông mà nói đến phụ nữ, không có gì hơn ngoài những nội dung tục tằng, lại còn nói đến tài liệu học tập về các động tác khi yêu! Hơn nữa, một vị Đại Luật Sư nào đó ra vẻ đạo mạo nghiêm trang tỏ ra kiến thức về mặt này rất rộng!

Bất quá, đây là trong dự liệu, từ khi học trung học, có người không biết xấu hổ đã bắt đầu học hỏi, nhiều năm dốc lòng nghiên cứu, cũng nên tốt nghiệp rồi ! Nhưng các huynh đệ trong bang lại không biết, Bang chủ chưa từng hào phóng nói những chuyện này? Quá bất ngờ! Cuộc nói chuyện quả thật có sự tham gia của anh mà tiến vào giai đoạn gây cấn! Hơn nữa, quan điểm của anh còn đứng riêng một ngọn cờ! Giống như viết luận văn, luận đề mới mẻ độc đáo, luận chứng hùng hồn, ngay cả luận cứ cũng cực kỳ đầy đủ, làm cho không người nào có thể phản bác!

“Lão đại, ngài bình dị gần gũi như vậy quả thật chúng ta không thể thích ứng được!” Có người nói giỡn.

“Đúng vậy, lão đại, ngài có nghiên cứu như vậy, vậy ngài thích kiểu phụ nữ nào?” Một người bất chợt hỏi như vậy.

Có người liền cười lớn, “Này còn phải hỏi sao? Lão đại khẳng định thích vóc người nóng bỏng, ngực lớn! Ngươi không nghe thấy lão đại cho điểm mấy người ngực lớn rất cao sao?”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa cúi đầu nhìn qua trước ngực mình, rồi nhìn chằm chằm lưng người không biết xấu hổ kia, cô tuyệt đối tin tưởng! Từ năm mười sáu tuổi không phải cô bắt đầu bị anh cười nhạo sao? Đậu nành! Bánh bao nhỏ! Bánh bao hấp! Tất cả đều là anh nói!

Cô thề, nếu như bây giờ anh nói thích ngực lớn, cô. . . . . . Cô nhất định lấy giấy kết hôn trên tường cắt!

Huynh đệ trong bang đều chờ đợi câu trả lời của anh !

Cô cũng chờ!

Kết quả anh cười ha ha, nói, “Ta chỉ yêu thích bà xã của ta thôi!”

Được rồi, giấy kết hôn tránh được một kiếp. . . . . .

“Ai yêu! Lão đại kết hôn rồi à?” Đây là một tin tức cực lớn! Cùng với mấy chuyện truyền lúc trước không hợp!

“Lão đại, chị dâu thật là tốt, ngài ở trong trò chơi xài nhiều tiền như vậy chị dâu cũng không tức giận ư?” Có người cảm giác không thể tin được. . . . . .

“Ồ! Đó là đương nhiên!” Người nào đó lại nổi lên mạnh mẽ, “Ở nhà chúng ta là ta làm chủ! Tiền cái gì, tất cả đều do ta quản ! Bà xã biểu hiện tốt, ta liền cho cô ấy chút tiền tiêu vặt, biểu hiện không được, muốn xài thì phải viết bảng tường trình, còn phải viết thật sâu sắc, ta mới cho.”

Vậy sao? Diệp Thanh Hòa im lặng nhìn anh, cánh thật sự cứng cáp rồi . . . . . . Hình như anh muốn khoe khoang tất cả mọi chuyện trước kia? Cái gì khi đi học anh là một học sinh giỏi có tiếng! Bài tập của cô đều do anh phụ trách dạy! Bài vở đều do anh chép. . . . . .

Huynh đệ trong bang cảm thán không thôi, “Lão đại, ngài làm thế nào để thuần phục vợ vậy, nói một chút, chúng ta ở nhà đều như nước sôi lửa bỏng ! Muốn xin vợ tiền chơi trò chơi, ít nhất phải làm việc nhà ba ngày!”

“Ách, cái này đơn giản! Kết hôn ngày thứ nhất, phải lập gia quy: Chồng vĩnh viễn đúng! Như vậy mới tạo uy tín cho chủ gia đình!” Anh lại một lần nữa nâng cao cảnh giới không biết xấu hổ của mình.

Chọc cho mọi người than thở, “Tại sao có thể như vậy! Đúng là tre già măng mọc! Rốt cuộc hiểu rõ lão đại tại sao là lão đại! Tại sao chúng ta kết hôn, gia quy là vợ luôn luôn đúng vậy?”

“Như vậy không khó! Chủ yếu là do sức quyến rũ vô biên của ta, bà xã ta đuổi theo ta rất chặt, mười sáu tuổi liền bắt đầu hấp tấp theo ta như người hầu nhỏ, ta muốn cô ấy đi hướng đông, cô ấy không dám đi tây, ta nói địa cầu là hình vuông, cô ấy cũng giúp ta biện luận! Ta để cho cô ấy nằm trên mặt đất học bò như rùa nhỏ, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm xuống! Cứ như vậy đuổi theo ta vài chục năm, ta mới bằng lòng cưới! Các ngươi nói có nghe lời hay không?” Người nào đó tự tiến vào thế giới của riêng mình, thế giới kia thật là tốt đẹp . . . . .

Diệp Thanh Hòa nhìn bóng lưng anh, trong lòng ha ha cười lạnh, xác thực, anh có bản lĩnh nói địa cầu là hình vuông. . . . . .

“Như vậy à! Lão đại quả nhiên oai hùng!” Đây là kinh nghiệm khiến mọi người hâm mộ! Còn bọn họ thế nào? Bọn họ cũng chỉ xứng đuổi theo vợ đuổi đến ngây ngốc?

Cũng có người không tin, nhạo báng, “Lão đại, ngài ở đây nói ba hoa chích chòe, một hồi nữa phải quỳ bàn chông đấy!”

“Có không? Làm sao có thể! Phải quỳ thì cũng là cô ấy quỳ! Nhà chúng ta có gia quy 30 điều, cô ấy không tuân theo bất kỳ điều gì sẽ phải bị phạt!” Người nào đó lại vì chuyện xưa mình bịa ra mà dương dương hả hê.

Ha ha, Internet thật là tốt, bịa chuyện này nọ cũng không ai đoán ra được! Dù sao ai cũng không biết người nào. . . . . .

Cô không nổi giận, thật, tức giận với người này sẽ kéo chỉ số thông minh của cô xuống mất . . . . .

Cô vịn giường, từ từ đứng lên, rồi sau đó ngồi xuống, liền chuyển đến gần anh, rốt cuộc cũng chống được bàn đọc sách, cô đưa tay ra, tính rút nguồn điện, thế nhưng anh so với cô nhanh tay lẹ mắt hơn nhiều, một tay nắm cổ tay cô, hơn nữa thuận thế để cho cô ngã nhào vào lòng mình.

Khuỷu tay của cô va vào bàn một phát, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Bà xã, thế nào?” Anh xoa tay cho cô, “Có đau không?”

Cửa sổ trò chuyện còn chưa đóng, mỗi câu bên này người khác cũng có thể nghe được, cô trừng mắt, không nói lời nào, muốn đứng lên rời khỏi ôm ấp của anh, nhưng lại không thể nào được!

Anh làm bộ kinh ngạc, “Bà xã, không phải em nói muốn đi tắm sao? Sao còn chưa đi?”

“. . . . . .” Anh thật sự không có một chút xấu hổ! Lại nói! Tiếp tục nói nữa!

“Được rồi! Các huynh đệ, out đây! Có chuyện rồi !” Anh nói.

Mọi người lại bắt đầu suy đoán, “Lão đại, tắm cho chị dâu à?”

“Ít nói bậy! Login diệt miệng các ngươi!” Anh đóng kênh chát, nhưng bên kia đã là một tràng tiếng cười.

Cô thề, sau này cô không chơi trò này nữa! Không bao giờ lên nữa!

Anh cúi đầu hôn mặt cô một cái, “Bảo bối, muốn tắm có thể gọi anh một tiếng, được không? Đừng quật cường như vậy. . . . . .”

Hiện tại cô đặc biệt ghét anh gọi cô là bảo bối, chỉ cần vừa gọi bảo bối, anh nhất định sẽ đánh chủ ý xấu xa. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.