Editor: Hạ Y Lan
Chỉ là nghĩ lại cũng không có gì lạ, tỉnh Z bao lớn chứ? Tranh chữ của ba mẹ cũng xem như có chút danh tiếng, người ta yêu thích nên sưu tầm trong nhà cũng là bình thường.
Tiêu Y Đình tất nhiên cũng phát hiện, đối với phát hiện ngoài ý muốn này cũng thấy rất vui mừng, mấy lần trước tới đây không có vào gian phòng này, vì vậy cũng không biết thì ra Đỗ lão cũng là người yêu thích tranh chữ của ba mẹ vợ.
Đỗ lão trở lại thì phát hiện hai người đều đang nhìn tranh chữ trên tường, không khỏi hỏi, “Như thế nào? Hai vị cũng yêu thích tranh chữ.”
Tiêu Y Đình lập tức khiêm nhường nói: ” Đỗ lão, hai người chúng tôi hơi có hứng thú mà thôi, chỉ là tác giả của bức tranh chữ này chúng tôi có biết.”
“Hả?” Đỗ lão rõ ràng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Phong lão sư và Diệp Lão Sư, là ba mẹ vợ của tôi, đó là ba mẹ của vợ tôi.” Anh nắm bả vai Diệp Thanh Hòa, “Vãn bối có một chuyện muốn hỏi, có lẽ là mạo muội, không biết Đỗ lão tiên sinh nói được không.”
Đỗ lão gặp được hậu nhân của hai người, đã hết sức vui mừng, “Cứ hỏi, không sao.”
“Không biết Đỗ lão tiên sinh từ đâu mà có bức tranh này?”
Đỗ lão cười nói, “Tranh chữ của Phong tiên sinh và Diệp nữ sĩ ta luôn thưởng thức, hơn nữa ta thích ý vị tùy ý đạm bạc bên trong của Diệp nữ sĩ, chỉ là không có duyên kết giao, bức tranh này là mấy năm trước ta mua được từ nơi khác, sau đó biết được Diệp nữ sĩ đã qua đời vì bệnh, vẫn thấy đáng tiếc.”
“Có thể cho vãn bối biết mua ở nơi nào không? Vãn bối thật sự mạo muội.” Tiêu Y Đình lại hỏi.
Đỗ lão cười ha ha, “Không sao, ngay tại tỉnh J có một phòng triển lãm tranh.”
“Cám ơn.” Tiêu Y Đình gật đầu nói cám ơn.
Rồi sau đó, mới quay lại trọng điểm châm cứu cho Diệp Thanh Hòa .
Đỗ lão biết được Diệp Thanh Hòa là con gái của Diệp Tri Thu, hết sức vui mừng, nói chuyện với hai người cũng nhiều hơn, thêm với Tiêu Y Đình lại khoe khoang bà xã của mình chỉ có một ở trên đời, khiến Đỗ lão kinh thán không thôi, lần nữa xin Diệp Thanh Hòa nếu cơ thể cho phép, để lại cho ông một bộ chữ.
Mặc dù Diệp Thanh Hòa buồn bực Tiêu Y Đình khoe khoang, nhưng thịnh tình khó chối, châm cứu xong, viết mấy chữ cho Đỗ lão, cũng tự bảo bản thân chỉ biết sơ sơ, được Đỗ lão yêu thích, rất là xấu hổ.
Chữ của cô nếu so với các bậc thầy, tất nhiên còn kém chút, dù sao, cô họa cũng do niềm yêu thích, chưa bao giờ tận lực hết sức, nhưng cũng bởi vì thế mà chữ của cô so với người khác lại có linh khí và sự phóng khoáng, tùy ý vẽ một bút, liền có thể làm người ta cảm thấy hương vị thoải mái của cảnh sông nước.
“Tự nhiên! Suất khí! Chân thật! Ta thích!” Đỗ lão cho cô đánh giá rất cao, “Con gái như vậy mới phải! Tính tình này rất hợp với ta, nha đầu, sau này chân tốt rồi thì thường tới đây chơi, có bằng lòng làm bằng hữu với ta hay không?”
“Đỗ lão nâng đỡ, là vinh hạnh của Thanh Hòa.”Cô lễ phép đáp. Cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc lại có thêm một bạn vong niên.
Đỗ lão cũng là người thật tình, lúc này liền nói hai người nên ở lại đây, không cần về, nếu như có thể, không bằng ở đến khi chân bình phục, thứ nhất dễ dàng châm cứu, thứ hai không khí trong núi tốt, lợi cho tịnh dưỡng.
Nhưng hai người cảm thấy như vậy rất đường đột, tá túc nhà người ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, vẫn kiên trì muốn trở về.
Đỗ lão liền không lưu bọn họ nữa, chỉ dặn dò bọn họ không cần mỗi ngày lên núi , ông đi đến trấn nhỏ là được, hai người lại cảm kích lần nữa.Xuống núi, trời đã hoàn toàn tối, vẫn là anh cõng cô, những ngôi sao trên bầu trời sáng chói, những đóa hoa nhỏ không biết tên trên mặt cỏ, hồng , trắng, tím , ở dưới ánh sao rực rỡ tư tiên tử rơi xuống phàm trần, tạo nên một không gian huyền bí như đồng thoại.
Xuống núi dễ dàng hơn lên, anh cũng đi thoải mái một chút, chỉ là, có lẽ bóng đêm quá mờ, anh không cẩn thận, ngã xuống.
Hai đầu gối nặng nề chạm đất, rồi sau đó cả người cũng ngã nhào về phía trước, coi như là té miệng cạp đất, nhưng mặc dù như vậy, hai tay của anh vẫn không buông lỏng, vững vàng nâng cô lên, chưa từng để cho cô tổn thương chút nào. . . . . .
Nhưng rất lâu, anh vẫn không đứng lên.
Cô sợ hãi, lại không dám lộn xộn, sợ càng làm anh bị thương, chỉ nằm không nhúc nhích hỏi anh, “Anh sao rồi? Trúng chỗ nào? Đầu gối?”
Anh nghiêng đầu, nhìn cô cười, “Không có việc gì, lập tức được, không có việc gì, em đừng cử động. . . . . .”
“Rốt cuộc anh té trúng đâu? Anh đừng gạt em !” Cô không tin anh không có việc gì! Không có việc gì lâu như vậy vẫn không đứng nổi sao? “Chúng ta gọi điện thoại cho Đỗ lão, để ông ấy đến cứu chúng ta được không?”
“Chớ dại dột! Người ta là lão chuyên gia! Ngã rách chút da cũng hưng sư động chúng mời ông ấy xuống núi vào ban đêm, ngộ nhỡ Đỗ lão lại té thì sao?” Anh cười cô, rồi sau đó vẫn cõng cô như cũ, từ từ, cẩn thận từng li từng tí, rốt cuộc cũng đứng lên, mặc dù trong nháy mắt anh hơi choáng váng, nhưng chung quy vẫn đứng lên được. . . . . .
Nhưng cô rõ ràng cảm thấy, bước chân của anh chậm hơn trước, cũng nặng nề hơn. . . . . .
“Anh thả em xuống, để em nhìn có được không?” Cô nằm trên lưng anh hỏi.
“Không được! Nhanh đi về! Trễ nữa, trong núi có thể có rắn!” Anh nghiêm túc nói.
Một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân cô tiến vào trạng thái cảnh giác, nhìn bốn phía, phảng phất như trong bụi cỏ lúc nào cũng có thể có rắn ra ngoài . Không sai, cô gan lớn không sợ gì, cô xử sự không sợ hãi, nhưng mà loại động vật này, cô vẫn rất sợ . . . . . .
Mà anh, sau khi nghiêm túc cảnh cáo, lại phụt cười ra tiếng.
Cô chợt hiểu, “Anh lừa em!”
Anh cười to, cười một hồi lâu, “Không lừa em, anh cũng không biết rốt cuộc có rắn hay không, cho nên tốt nhất em vẫn nên ngoan một chút.”
“Nhưng chân của anh. . . . . .” Cô thực sự muốn biết, chân của có té bị thương không.
“Em gái. . . . . .” Anh nhẹ nhàng kêu cô. Từng chấm nhỏ tản mát trên bầu trời, phảng phất như tùy thời sẽ rớt xuống, gió đêm dần lạnh, làm giọng nói của anh trở nên mềm mại, đàn đom đóm giữa bụi cỏ sáng lên như chiếc đèn lồng, từng chút, từng nhóm một, dần dần bao quanh bọn họ.
“Nhìn, đom đóm.” Anh nói nhỏ, giống như sợ làm cho những tiểu sinh linh bé nhỏ này bỏ chạy.
“Ừ. . . . . .” Cô qua loa đồng ý, không có tâm tình đi thưởng thức.
“Em gái, đồng ý với anh đừng lười nữa được không? Coi như vì anh mà bắt đầu tập đi, không cần có áp lực, có thể đi vài bước thì vài bước, là em dạy anh, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, ít nhất đã cố gắng nên sẽ không hối hận, cho nên, mặc kệ em có thể đi được hay không, anh đều không ngại, có thể đi, anh và em cùng bước, không thể, anh vĩnh viễn cõng em trên lưng, được không?”
Cô nằm trên lưng anh, hai cánh tay buộc chặt, ôm lấy cổ của anh, nước mắt im lặng chảy ra, rơi lên gáy của anh, lẫn vào mồ hôi, chảy xuống.Xuống núi, trở lên xe, chuyện đầu tiên cô làm là xem chân của anh.
Anh mặc quần màu đậm, mới nhìn, không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện, ở đầu gối của anh, da và quần dính vào một chỗ, nói cách khác, chảy máu rồi. . . . . .
Cô đưa tay ra, muốn vén quần anh lên xem, nhưng anh lại khởi động xe, nhẹ nhàng vỗ lên tay của cô, “Đàng hoàng một chút! Anh đang lái xe, đừng làm rộn!”
“Dừng xe, cho em nhìn một chút!” Cô theo thói quen, giọng điệu mang giọng ra lệnh.
“Đừng làm rộn! Về nhà xem! Bây giờ anh đang lái!” Tay phải anh đưa tới, sờ đầu của cô.
“Cho em nhìn một chút!” Cô gia tăng đề-xi-ben.
“Thật không có gì. . . . . .”
“Tiêu Y Đình! Anh nói thêm câu không có việc gì nữa xem!” Cô đối mặt với anh, sợi tóc rối loạn, mắt ửng hồng, nhìn anh chằm chặp.
Anh bất đắc dĩ cười cười, “Được được được, tất cả nghe theo em, không nói, anh dừng xe.”
Vì vậy, xe đậu vào ven đường.
Cô mở đèn trong xe, nhẹ nhàng kéo ống quần anh lên, cuốn tới chỗ đầu gối thì không thể chuyển động, trên đầu gối xuất hiện vết thương, hai đầu gối đều bị thương, chảy rất nhiều máu. . . . . .
Anh sờ sờ tóc của cô, hôn lên trán, “Không đau, thật, nhớ lại năm đó đánh nhau, kia mới. . . . . .”
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn anh, “Tiêu Y Đình! Anh nhắc lại một câu chuyện hư hỏng ngày xưa xem!”
Anh đành im bặt. . . . . .
Sững sờ nhìn bộ dạng tức giận cuả cô, cười, “Được, không nói, không dám nói nữa.”
Cô giận dữ ngút trời, lúc này nhìn anh cười như vậy, trong lòng đau xót, ôm lấy cổ của anh, cúi đầu khóc lên, “Anh hai. . . . . . Em đi. . . . . . Hôm nay trở về em sẽ bắt đầu đi. . . . . .” Muốn nói thật xin lỗi, đều là bởi vì cô, nhưng cô biết, giữa bọn họ không cần nói câu xin lỗi, mỗi lần anh nói xin lỗi cô, cho tới bây giờ cô không cảm thấy anh làm gì có lỗi với cô. . . . . .
Anh thuận thế ôm cô vào lòng, khẽ mút vành tai của cô, “Ngoan. . . . . .” Hai mắt lại phát sáng, mặt mày rốt cuộc giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, âm thầm may mắn, may mắn bản thân đã cân nhắc, đánh cuộc cô đau lòng anh, nếu không, khổ nhục kế này cũng vô ích. . . . . .
“Anh hai, bây giờ chúng ta đi bệnh viện băng bó cho anh!” Cô buông tay anh ra, lau nước mắt.
“Không cần. . . . . .” Tự anh làm sao anh không rõ? Lại không gãy xương không tổn thương gân cốt, đi bệnh viện làm gì. . . . . .
“Em nói đi là đi!” Khí phách của cô cũng quay trở lại. . . . . .
Cuối cùng, anh không thể cưỡng được cô, cũng không đến bệnh viện mà tìm một phòng khám bệnh, xử lý vết thương, hai người mới lên đường tiếp.
Anh mang cô đi ra ngoài chữa bệnh, trở lại thành hai bệnh nhân. . . . . .
Diệp Thanh Hòa không cho anh cõng cô về nữa, gọi điện cho mẹ Tưởng, để mẹ Tưởng mang xe lăn đến bãi đậu xe.
Nhìn ống quần bị cắt bỏ của cô gia trong lòng bà, bộ dáng đứng ngổn ngang trong gió, mẹ Tưởng lại đau lòng nhiều hơn, Tiêu Y Đình chỉ cười, còn nói các loại chuyện cười để chọc mẹ Tưởng, làm mẹ Tưởng vừa lo lắng vừa không ngậm miệng được, cuối cùng thừa dịp Tiêu Y Đình không chú ý, nhẹ nhàng nói bên tai Diệp Thanh Hòa một tiếng, “Tiểu Hà, cô gia này, thật là đốt đèn lồng cũng khó tìm được, con phải đối xử thật tốt. . . . . .”
Đối xử thật tốt? Cô phải làm thế nào mới xem là tốt? Như sau khi về nhà, anh liền cởi quần áo, chỉ mặc một cái quần trong đứng trước mặt cô muốn cô tắm cho anh. . . . . .
“Anh mới vừa tắm cho em sạch sẽ, em lại không muốn tắm cho anh sao?”
“Đầu gối của anh không thể thấm nước. . . . . .”
Những thứ này, đều là anh bày xuất, cô có lý do phải tắm cho anh, cuối cùng còn nói một câu: Mẹ Tưởng mới nói với em, muốn em phải đối xử với anh thật tốt, nếu không người đốt đèn lồng cũng khó tìm như anh sẽ chạy theo người khác!
“Anh thích chạy thì chạy!” Cô trừng mắt liếc anh một cái, vậy mà nghe lén cô và mẹ Tưởng nói chuyện? !
“Anh không có nghe lén!” Anh cười, “Mẹ Tưởng nói chuyện lớn tiếng như vậy, không phải là hi vọng anh nghe thấy sao?”
Mới là lạ!
Bất quá, tất nhiên cô sẽ tắm cho anh, dù đêm nay anh không nói cô cũng sẽ làm như vậy. . . . . .
Anh thoải mái nằm trong bồn tắm, khép hờ mắt hưởng thụ, hai chân bị thương đặt bên bồn tắm, đề phòng nước thấm vào vết thương.
“Được rồi. . . . . .” Cô nhẹ nhàng nói, mà những lời này cô đã nói ba lần rồi, nhưng mỗi lần anh đều nói chưa xong, còn chỗ này chỗ kia chưa tắm sạch.
Lại nói tắm hết một tiếng, nước nóng cũng bơm thêm hai lần, anh còn muốn thế nào? Chẳng lẽ một năm anh chưa tắm rồi sao?
“Ưmh, còn chưa được, tắm tiếp. . . . . .” Anh nhắm hai mắt lại, tiếp tục hưởng thụ.
Người này, cô hiểu rõ nhất, điển hình cho chút ánh mặt trời rực rỡ, tối nay liền xem mình là trời. . . . . .
“Còn có chỗ nào chưa tắm sạch à?” Nói thật, quá trình cô tắm cho anh, cô không chỉ một lần chạm vào chỗ nào đó, chỗ nào đó vẫn không nghe lời ấy.
Cô không phải gỗ đầu, cũng không phải cô gái nhỏ chưa trải sự đời, chút chuyện của đàn ông làm sao cô không biết?
Suy ngẫm một chút, quả thật anh bị nghẹn đã lâu, thân thể cô thế này, căn bản anh không dám nói đến chuyện ấy, trong lòng mềm nhũn, tiếp tục dùng khăn lông lau cho anh, từ cơ ngực rắn chắc, tới bụng bằng phẳng mà cường tráng, xuống chút nữa, cô rõ ràng nhìn thấy biểu tình biến hóa của anh. . . . . .
Cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn ném khăn lông, trực tiếp sử dụng tay.
Mà anh, phản ứng kịch liệt, khe khẽ hừ thành tiếng, nhanh chóng mở mắt, bắt được tay của cô, nửa đùa, “Không thành thật? Chiếm tiện nghi của anh!”
“. . . . . .” Cô chỉ lúng túng một chút, rồi sau đó, cũng rất nghiêm túc nói với anh, “Anh hai, em biết anh . . . . . .” Rốt cuộc muốn nói lại thôi. . . . . .
“Biết cái gì?” Anh cười hỏi.
Cô cúi đầu, “Biết anh. . . . . . Thật lâu không có ôn luyện bài cũ. . . . . .”
Anh cười to.
Ban đầu coi như cô còn bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh cười đến đỏ mặt, “Cười nữa em đi!”
Cô thẹn quá thành giận, muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt.
Anh tựa vào bồn tắm, hơi nước tràn ngập trong đôi mắt, nụ cười của anh, cũng như ở trong mây mù, “Đừng đi, em muốn làm gì? Lấy tay giúp anh ôn luyện bài cũ sao?”
Hai má cô nóng lên, tiếng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, “Không phải. . . . . . Em nghĩ là . . . . . Có lẽ. . . . . . Em có thể. . . . . .”
Con ngươi của anh nhìn cô sáng quắc, mấy phần buồn cười, nhiều hơn, là chút không chắc chắn.
Cuối cùng, vươn tay ướt từ bồn tắm, nhẹ nhàng sờ vào mặt, sờ vành tai của cô, trong tươi cười đã có sắc thái nào đó đã động tình, nhưng vẫn nói, “Em gái, anh thừa nhận, anh rất muốn, nhưng anh còn không đến nỗi. . . . . .”
Tiếng của anh càng ngày càng thấp, cũng càng ngày càng nhỏ, một tay khác lại đè tay cô lại, nhanh chóng đè xuống, trên gương mặt trắng nõn cũng dính một tầng đỏ ửng.
“Em gái. . . . . .” Anh gọi cô, hơi khàn.
“Hả?” Không khí như vậy, làm cho người ta tim đập tai nóng không ngừng, tay của cô chạm đến nơi kia, làm cô không kìm lòng được run rẩy.
Anh vẫn nằm ngửa như cũ, đôi mắt sáng lên nhìn nàng, bàn tay anh chạm vào gáy, ép cô hạ thấp xuống, “Đần, hôn anh. . . . . .”
“. . . . . .” Anh nói cô đần. . . . . . Nhưng ai biết anh muốn làm gì? Lực cánh tay anh kéo cô cúi người, đầu mơ mơ màng màng, hương vị sữa tắm tràn ra . . . . . .
Sau khi anh bộc phát trong mảng sương mù, ánh mắt càng có vẻ mông lung, vẫn chăm chú nhìn cô, giữa mi gian là sự hưởng thụ thỏa mãn và lười biếng, mà trên cổ của anh, lại có mấy dấu đỏ, đây là chứng cứ anh kéo đầu cho cô cắn. . . . . .
Cô đưa tay sờ sờ, dấu này phỏng chừng ngày mai vẫn còn, ham mê của anh thật là không tầm thường. . . . . .
Anh miễn cưỡng nhìn cô, cười, “Bà xã, làm phiền em, còn phải tiếp tục tắm cho anh. . . . . .”
Được chiều mà làm nũng. . . . . .
Người này, hơi tốt với anh một chút, anh liền nũng nịu. . . . . .
Lặng lẽ tắm cho anh, thế nhưng anh lại duỗi thẳng tay, cầm chiếc gương nhỏ bên giá rửa mặt, vừa nhìn vừa nói thầm, “Hình dáng này của anh, nhìn thế nào cũng giống như bị em ép buộc vậy?”
“. . . . . .” Trên tay cô dùng sức, thật là lười phải nói nhảm với anh!
Anh ai nha khoa trương hô to, “Em lại dùng thêm chút sức, nửa đời sau của em sẽ không có hạnh phúc đấy. . . . . .”