Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 341: Chương 341: Chương 337.2




Tiêu Y Đình thở dài, “.. là bác cả…”

Lần đó khi nhìn thấy bức ‘Ngư Hí Liên’ cô cũng thấy rất ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua, cô từng kiên quyết phải đi tìm sự thật nhưng bây giờ cô chấp nhận để mọi chuyện trôi đi….

Vửa rồi khi anh nói những chuyện đó, tâm tình cô có chút kích động, nhưng bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều….

“Em gái, anh không thể điều tra tiếp được nữa… đó không phải việc mà một luật sư nên làm, anh ngồi trước máy tính cả đêm như vậy nhưng điều duy nhất anh muốn làm là không quan tâm chuyện này nữa…..” Anh khẽ vuốt ve má cô, “Có phải anh… rất yếu đuối không?”

Cô ôm eo anh, lắc đầu….

“Anh đã nói lại những chuyện này với Đội trưởng Cố, cả cảnh sát Trần Dật, anh không quan tâm họ điều tra như thế nào và thu được gì, bản thân anh chỉ muốn yên ổn vui vui vẻ vẻ sống ở trấn nhỏ này, không muốn liên quan những chuyện đó nữa…..” Anh nói khẽ, “Hôm nay mẹ đến, nói với anh bác ấy bị bắt rồi. Có vẻ việc điều tra rất thuận lợi. Không biết bằng cách nào mẹ biết được anh là người báo mọi chuyện nên đến tìm anh, trong lòng chắc chắn có oán hận… Nhưng mẹ không nói, mẹ chỉ hỏi anh bây giờ phải làm gì, kêu anh về giúp mọi người.. Tất nhiên anh không đồng ý….”

“Vậy nên.. cái tát đó…” Cô nhớ lại cảnh tượng khi đó.

Anh gật đầu: “Đúng. Mẹ nói anh là đồ máu lạnh, học pháp luật liền trở nên không có tính người, vì chuyện của người ngoài mà làm hại người thân của mình, làm hại bác ruột của mình… Quả thực lần gặp mặt này anh còn biết thêm nhiều chuyện, không chỉ chuyện tai nạn của cha mẹ em, mà bác ấy đã theo ông ngoại buôn lậu từ rất nhiều năm trước, ông ngoại đã ngừng vì tuổi già nhưng bác cả vẫn tiếp tục, cho đến ngày hôm nay…..”

Nói ra, người thực sự huỷ hoại gia đình cô là bác cả, chứ không phải ông ngoại anh….

“Anh xin lỗi….” Anh siết chặt cô hơn, “Anh thay mặt tất cả người nhà anh, xin lỗi em…..”

Tiếng xin lỗi này nên được nói sớm hơn……..

Năm đó khi mẹ ném đĩa thịt luộc trần tỏi cô làm vào thùng rác, anh đã định nói….

Khi mẹ vu oan cô dùng tiền của hai người để mua ngọc, anh đã định nói…

Khi cô từ cõi chết trở về, anh tìm được cô ở đây, anh càng phải nói….

Nhưng anh đã không nói….

Khi còn trẻ là không hiểu, còn bây giờ là không lỡ….

Anh thực sự không lỡ nói những lời đó với cô…

Anh luôn mong muốn những đau thương mất mát trong quá khứ sẽ dần trôi đi, không còn vướng vào cuộc sống của cô………..

Cô buông anh ra, vừa nắm tay anh đặt lên trước ngực mình, vừa dùng sức lắc đầu, “Chỗ này… đã từ lâu không còn đau rồi….” Bởi vì có anh ở bên cạnh cô….

Hơn nữa anh không làm sai chuyện gì, anh không cần nói những lời đó…..

Huống chi bây giờ người đau khổ nhất chính là anh…

Cô vô tội, còn anh thì không?

“Em gái, đừng để bụng những lời mẹ nói hôm nay, anh nói rồi, anh sẽ không để em chịu đựng thêm bất cứ thương tổn nào nữa, sẽ luôn ở cạnh em, biết chưa?” Anh khẽ hôn tay cô.

Cô không nói gì, trong lòng thầm thở dài: “Mẹ tới không nói chuyện gì nữa?”

Nếu bác cả xảy ra chuyện như vậy mà Khương Vãn Ngư vẫn có thể cười nói với Diệp Thanh Hòa? Nhận chén trà con dâu của cô? Cho cô tiền mừng? Còn khóc nói sẽ không bao giờ quấy rầy hai người nữa……

Anh từ tốn: “Hiện giờ mẹ đang rất rối loạn, không dám đi xin cha giúp đỡ, đây là chuyện bên nhà mẹ đẻ, lại thêm tính cách của cha như vậy, nhất định sẽ không chịu giúp. Hơn nữa, mẹ không quen nhiều người có hiểu biết pháp luật, nếu có cũng không thể nhúng tay được vào chuyện sổ sách. Mẹ kêu anh quay lại đó giúp bác cả. Anh không đồng ý, mà có quay lại cũng sẽ không giúp được gì, anh là luật sư, cũng sẽ có chuyện nằm ngoài khả năng của anh…. Còn những chuyện khác, có lẽ mẹ cũng không còn tâm tình để nhắc đến…..”

“Anh hai… anh không có ý định quay lại Bắc Kinh?” Cô khẽ hỏi.

Anh lắc đầu: “Không thể thay đổi được gì….. Em muốn quay lại đó?”

“Không phải…Nói gì thì nói đó cũng là nơi anh lớn lên, cũng sẽ có những thứ không thể buông bỏ, như bạn bè, người thân….” Cô nói.

Anh véo véo mặt cô: “Không nói chuyện này nữa, em còn nhớ ngày mai chúng ta có việc gì không?”

“….” Cô không nói thêm nữa….

Tối hôm đó một nhà ba người cùng nhau ra ngoài ăn.

Tiêu Y Đình là người đầu tiên gọi tên ‘Một nhà ba người’.

Mẹ Tưởng nghe được cố nén xúc động rất nhiều….

Hôm nay mừng chuyện vui, không thể không uống, nhưng anh vẫn không quên hỏi cô: “Có được không?”

Diệp Thanh Hòa không ngăn cản anh…..

Anh có thể mượn rượu giải sầu?

Nhưng cuối cùng anh cũng không uống nhiều, nói vì còn phải cõng cô về nhà.

Cô rất thích cảm giác yên bình khi được nằm trên lưng anh, không ngắm nốt ruồi nhỏ đó, nhưng bây giờ không cần nữa rồi….

Nhưng rồi anh vẫn cố chấp cõng cô, đi từ đó về nhà, hai người cứ vậy đi, không ai nói gì…

Anh cũng quên mất chuyện an ủi tâm hồn bị lừa dối, trở về phòng liền ôm cô ngủ.

Buổi đêm nay yên tĩnh đến thâm trầm.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Hôm sau, tuyết vẫn dày đặc.

Vì hôm nay là ngày khai trương, cô lại là bà chủ nên cần phải dậy sớm!

Nhưng có người còn dậy sớm hơn cô. Khi cô tỉnh thì bên cạnh đã trống không!

Cô khẩn trương chuẩn bị một chút rồi ra phía ngoài quán tìm anh, nhưng vẫn không thấy….

Người tuyết của cô đã bị trận tuyết đêm qua phá hoại, chỉ còn là hai đống tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo….

Nhưng tấm bảng vẫn dựng ở đó ‘Pa Pa về rồi!!!’, ở góc là hình vẽ 1 chú rùa nhỏ.

Cô mỉm cười, đi đến cầm tấm bảng lên, sau đó đi vào.

Quán trà đã được trang trí đèn lồng câu đối, trà và các dụng cụ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng cho việc khai trương.

Đang chuẩn bị đun nước, cô nghe thấy âm thanh xôn xao ríu rít ngoài quán.

Khách từ Bắc Kinh đâu thể đến sớm như vậy?

Cô đi ra phía ngoài, lần này là một tấm biển khác: ‘Hôm nay nhân dịp khai trương, miễn phí tất cả trà quà!’

“….” Đúng là ông chủ hào phóng….

Người có mặt lúc này đều là bà con hàng xóm, đang vui vẻ trò chuyện. Còn anh thì đang được một nhóm các cô gái vây quanh, biểu diễn trà đạo….

Anh biết trà đạo?

Các cô gái xem rất chăm chú nhập tâm…..

Lúc này có người nhìn thấy cô, vội vàng kêu những người gần đó: “A! Bà chủ đến rồi! Nhanh nhường chỗ!”

“….” Cô đi đến, ngồi xuống.

Ông chủ này đúng là không cần cực nhọc chạy dọc chạy xuôi nha!

Có nên khen anh hay không? Làm ăn buôn bán như anh thì chỉ có lỗ mà thôi…..

“Ai, trà nghệ của bà chủ mới là tốt nhất, tôi không dám qua mặt!” Lúc này anh mới chịu để ý tới cô.

“Ha ha, chưa thưởng trà thì làm sao biết được? Ông chủ này, cho tôi thử một chút được không?” Cô cười nói, “Chút nữa còn có bạn bè của tôi đến, ông chủ có thể giúp tôi chào đón họ không?”

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!

Nhóm người trẻ đi đến đâu náo nhiệt đến đó, trên tay là hoa tươi quà mừng, miệng không ngớt chúc hai người làm ăn phát đạt, như ý thịnh vượng.

Chỉ có một người yên lặng trong nhóm – Tiêu Thành Hưng….

“Cha? Sao cha cũng đến?” Tiêu Y Đình hỏi.

“Không chào đón ông già này sao?” Tiêu Thành Hưng trừng mắt với anh.

“Không phải… Chỉ là không ngớ tới! Mà có tiền mừng không cha?” Tiêu Y Đình không sợ chết hỏi thêm.

“Tiểu tử thúi! Còn muốn đòi tiền mừng của ông già này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.