Mặc dù bị người khác kìm chế cảm giác chẳng phải thoải mái chút nào, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh đành phải tự nói với bản thân là một đại trượng phu co được dãn được! Hàn Tín còn chịu nhục chịu khố đến đâu chứ, anh như thế này đã tính là gì?
"Nói, điều kiện gì.". Tuy thỏa hiệp nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, khó chịu.
Cô liền tìm quyển sách tiếng Anh từ đống hỗn độn kia của anh, mở một bài học ra, chỉ cho anh nhìn: "Điều kiện của tôi vô cùng đơn giản, đó chính là nội trong hôm nay anh phải học thuộc hết toàn bộ từ đơn trong bài khoá này, hoàn thành cho tốt bài kiểm tra sắp tới."
Anh sửng sốt, nhìn cô hồi lâu, cảm thấy điều kiện này thật vô cùng buồn cười: "Tôi nói này, việc tôi có qua hay không đối với cô có lợi gì chứ?"
"Chỉ vì không muốn anh kéo chúng ta tụt lại đằng sau mà thôi!". Cô nghiêm túc nói.
Lúc này anh nhớ tới, không phải cô là tổ trưởng tổ Anh của bọn họ sao? Một cái chức tép riu nho nhỏ, chẳng khác gì cầm lông gà thay cung tên cả. . . . . .
"Sẽ không học!". Anh nhìn vào đống từ đơn kia đã thấy nhức đầu rồi, liền tức giận nói.
"Tôi dạy cho anh."
". . . . . ."
"Bắt đầu đi! Nếu như anh thật sự muốn đi dự tiệc!". Cô vừa nói vừa bắt đầu dọn dẹp bàn đọc sách của anh.
"Này! Cô đừng động vào đồ của tôi! Cô dọn ngăn nắp như vậy tôi tìm làm sao?". Anh bắt đầu đoạt sách trong tay của cô kiến nghị.
Nói gì vậy? Chỉnh tề mà còn tìm không thấy sao? Không phải Bác Tiêu nói anh đã từng bị ném vào trong bộ đội để huấn luyện sao? Huấn luyện mà lại ra thành quả như vậy?
Cô lặng lẽ liếc anh một cái, tiếp tục dọn dẹp, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Từ bây giờ đến bốn giờ chiều còn những sáu tiếng nữa.".
". . . . . ." Tốt thôi! Học thì học! Há phải sợ sao! Lại nói Tiêu nhị anh cũng không phải là đồ đần, học tiếng Anh chẳng khác gì nhai một đĩa đồ ăn, chỉ là lười phải nhớ mà thôi!
Phần lớn từ đơn đều dùng không cần dạy, lần đầu tiên trong đời anh nghiêm túc chăm chỉ ngồi ở bàn học vừa ghi từ đơn vừa học thuộc lòng, thỉnh thoảng có từ nào không biết sẽ hỏi cô một chút.
Mà cô, lại không để ý tới lời nói của anh mà bắt tay vào dọn dẹp cả phòng.
Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời như những sợi chỉ vàng chiếu vào làm cho cả căn phòng sáng sủa hẳn lên, toàn bộ đều ngập trong sắc vàng rực rỡ.
Khi cô cầm quần áo anh ném loạn chung quanh cho vào phòng tắm, anh đang lẳng lặng ghi nhớ từ đơn đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: "Đừng! Không cho phép đi vào!"
Mà cô, không những đã vào trong phòng tắm, còn đem tất cả đồ của anh ngâm trong nước.
Anh liều mạng giữ lại những bộ quần áo kia, mặt sung huyết đỏ bừng: "Đừng động vào, đợi lát nữa tự tôi sẽ giặt. . . . . ."
Thật là lúng túng đến chết mà. . . . . . Đến tột cùng là đời trước anh có thù oán gì với cô? Mà đời này mọi sự không hay đều bị cô bắt gặp? Tối hôm qua, sau khi xem những quyển tạp chí kia, kết quả là buổi tối lại nằm mơ thấy mộng xuân, Vì vậy anh không dám đưa quần áo của mình cho cô giúp việc giặt, còn chưa kịp thủ tiêu liền bị cha anh gọi đi dạy dỗ. . . . . .
Kết quả, là tránh thoát được ánh mắt của cô giúp việc nhưng lại không tránh khỏi bàn tay kia của cô?
Diệp Thanh Hòa đại khái cũng đoán được nguyên do, mặc dù trước sau như một cố làm ra vẻ trấn định, nhưng rốt cuộc vẫn còn là một cô nhóc, nên không tự chủ mà đỏ mặt. . . . . .