Nụ cười trên mặt Tiêu Y Đình trong nháy mắt liền đình trệ.
"Cái này. . . . . em gái à. . . . . .anh không bắt em đưa tiền đâu. . . . . ." Trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất . . . . . .
Tất nhiên là cô biết anh không bắt mình đưa tiền, không, nói đúng ra thì đó cũng không phải là tiền của cô, mà là tiền của anh, cô chỉ là người cầm hộ mà thôi.
Thậm chí cô còn biết. . . . . .
Cô không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn anh, đôi môi mím chặt, chiếc cằm cứng rắn trông bén nhọn hơn hẳn.
Gọng kính to quá cỡ lại thành công chắn lại ánh mắt của cô một lần nữa, dưới ánh đèn sáng choang, không hiểu sao anh lại cảm thấy thật âm u. . . . . .
"Này. . . . . .em gái à. . . . . . anh thật sự không bắt em đưa tiền mà, không tin em đếm thử đi. . . . . . Tiền này là tự tay anh kiếm được đấy. . . . . .", anh cũng không biết tại sao, từ sâu trong thâm nội tâm lại dấy lên cảm giác sợ hãi, nhưng lại muốn thẳng thắn đem những chuyện đã gạt cô nói cho rõ ràng.
Vậy mà, cô vẫn chưng ra vẻ mặt như thế, không nói không rằng, lờ đi không để ý tới anh.
Anh đứng trước mặt cô một lát, sau đó liền ngồi xuống giải thích: "Rất nhiều đơn vị phải tham gia thi đấu bóng rổ, nhưng nội bộ lại không có cầu thủ tốt, phải tốn tiền mời người ở bên ngoài, ba người bọn anh liền đi đánh bóng thuê cho bọn họ, vừa có tiền , lại không làm chuyện xấu. . . . . ."
Mỗi tuần đánh hai trận, liên tục hơn một tháng, cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ, tuần trước anh vốn định dùng tiền đó để mua một loại vũ khí cực phẩm trong trò chơi, nhưng lại do dự thật lâu, số tiền này anh ở trên cầu trường mồ hôi đổ như mưa mới kiếm được, cũng là khoản tiền đầu tiên tự tay kiếm được vì thế mà thấy rất tiếc. . . . . .
Lại nói từ nhỏ đến lớn anh luôn xài tiền như nước, chưa từng có ý niệm đau lòng như thế này. . . . . .
Anh móc hóa đơn trong túi ra, nói tiếp: "Em xem cái này đi, còn cả cái này nữa, chỉ còn lại từng này, cho em hết. . . . . . anh cũng nhớ, điều thứ mười hai trong giao ước đó chính là không được phép xài tiền bậy bạ. Nhưng mua đồ cho em cũng không coi là phung phí, lại nói, tiền này là tự anh kiếm được . . . . . ."
Cô nhìn vào những thứ trên tay anh, trừ hóa đơn, còn có hai tờ một trăm đồng, với mấy tờ mười đồng nữa, nói cách khác, sau khi mua con dấu kia xong anh chỉ còn lại từng này. . . . . .
Cô cầm hóa đơn lên nhìn, yên lặng tính toán một chút, thầm nghĩ có lẽ thật là như thế. . . . . .
Sau đó liền thu hóa đơn, tiền, cùng với cả con dấu huyết kê kia cho vào trong ngăn kéo, rồi khẽ nói: "Nếu như chưa ăn cơm tối, thì em đi nấu sủi cảo cho anh ăn.".
Nói xong, cô liền cúi đầu đi qua mặt hắn, ra khỏi phòng .
Lúc đó anh cũng không thể nhìn thấy, khi ra khỏi phòng nước mắt của cô liền rớt xuống như mưa. . . . . .
Sâu tận đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi vui sướng không kìm chế được, anh quay về phía bàn đọc sách giơ giơ ngón giữa lên, ý là muốn khi dễ con rùa kia, lần này em gái không có phạt anh vi phạm nội quy! Anh không cần phải học điệu bò của rùa nữa! Nhưng nhìn một lát mới phát hiện đây là căn phòng của em gái, trên tường căn bản không có rùa! Đúng là anh đã mắc chứng sợ hãi rùa thật rồi! Rất muốn cưỡi lên đầu nó!
Chợt nhớ