Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 166: Chương 166: Không có em, anh phải làm sao?




Hoặc là ở sâu thẳm trong tiềm thức của anh vẫn luôn cho rằng, thời gian giữa hai người vẫn còn nhiều, hai người sẽ vẫn ở cùng một chỗ, không tách rời, ít ra thì bây giờ chính là như thế.

Nhưng rồi, đến ngày ấy anh cũng hiểu ra, khi đã muốn đi thì anh có cố giữ như thế nào cũng không được……..

Một hôm, đột nhiên có tin xấu của Tả Thần An, cậu ấy bị tan nạn khiến mắt mù.

Thân là anh em thân thiết, lại không có tiết học, Tiêu Y Đình liền vội vàng đến bệnh viện thăm, sau đó rất muộn mới trở về, lại vùi đầu vào đọc sách.

Riêng Diệp Thanh Hòa, cô không phải là người lớn lên cùng nhau như những người kia, cũng không hay gặp mặt, chỉ là ngẫu nhiên đi cùng Tiêu Y Đình nên quen biết, người cô từng thấy là một người vui vẻ sức sống tràn trề như thế, bây giờ lại nằm yên tĩnh trên giường bệnh, bất kể là ai nói cậu ấy cũng không trả lời, không náo loạn, chỉ nằm yên tại đó…….. Trong lòng Tiêu Y Đình cảm thấy đau đớn cùng, cô cũng bị cảm động, hơn nữa càng nhận thức rõ: chuyện trên đời thiên biến vạn hoá, không ai biết trước được gì……….

Ba anh em họ, cả Tả Thần An và Ninh Chấn Khiêm đều đối xử rất tốt với cô, đặc biệt Tả Thần An, tuy trước mặt người ngoài là dáng vẻ lạnh lùng thiếu gia, nhưng trước mặt bọn cô lại rất hấp tấp, đôi khi là thiếu suy nghĩ, một người như thế chắc chắn rất bướng bỉnh, khi họ đã tự nhốt mình vào trong thế giới riêng thì khó có ai có thể bước vào……..

Đối với một Tả Thần An như thế, Tiêu Y Đình không biết làm gì hơn, chỉ biết ở bên cạnh, mãi là bạn.

Còn đối với một Tiêu Y Đình như thế, cô cũng không thể làm gì khác ngoài đứng bên cạnh cùng an ủi…….

Anh kề kề bên Tả Thần An, cô kề kề bên anh, nhưng tiếc là việc hồi phục của cậu ấy không khả quan, tất cả những gì có thể họ đều đã làm.

Nhưng là, chuyện của Tả Thần An chưa có tin vui, Ninh Chấn Khiêm cũng có chuyện……….

Chuyện của Ninh Chấn Khiêm, Tiêu Y Đình không muốn Diệp Thanh Hòa biết, tự mình đến nhà họ Ninh, tự mình gặp Ninh Chấn Khiêm……….

Thời gian nhanh chóng qua đi, sớm chiều đã tới năm tốt nghiệp, Diệp Thanh Hòa vẫn không biết rốt cuộc Ninh Chấn Khiêm đã xảy ra chuyện gì. Giữa Tả Thần An và Ninh Chấn Khiêm thì có vẻ cô thân thiết với Ninh Chấn Khiêm hơn, anh ấy tuy nói rất ít, có đôi khi còn bị ‘hai người em’ khi dễ, nhưng trên người anh có một thứ khiến cho con người ta có cảm giác an tâm khi ở cạnh, người anh vững vàng như thế lại xảy ra chuyện không hay, thực sự cô rất bất ngờ……..

Mãi hôm sau, Tiêu Y Đình về nhà, nói sơ cho cô về chuyện của Ninh Chấn Khiêm, nói anh đã đi Vân Nam, đi chuyến xe lửa tối nay……..

Hai chữ ‘Vân Nam’ khiến cô chết lặng, cô ngây ngốc đứng lại đó, một khát vọng sống luôn ẩn mình trong cô mãnh liệt trỗi dậy, giống như một bàn tay thô bạo không ngừng cấu xé ngực cô, mở ra vết thương vốn được giấu kín, kí ức xô nhau mà trở về trong đầu cô, cho dù sau đó Tiêu Y Đình còn nói gì đó vầ Tả Thần An, về nhà họ Tả, tất cả đều không lọt vào tai cô, chỉ có ba chữ: Đi Vân Nam…. Đi Vân Nam…..

Nhiều năm như thế nhưng có vẻ như có nhiều thứ cô vẫn không thể buông tha…..

“Em sao vậy?” Tiêu Y Đình thấy cô lạ liền hỏi, “Muốn đến nhà họ Tả không?” Tả Thần An đã xuất viện, có thuê y tá riêng để chăm sóc, từ lúc về nhà Tiêu Y Đình vẫn chưa qua thăm cậu ấy.

Diệp Thanh Hòa vội vàng lắc lắc đầu.

“Tốt lắm, em ở nhà, anh sẽ về sớm.” Anh đi ra cửa, nghĩ rằng cô bị bất ngờ về chuyện của Ninh Chấn Khiêm.

Anh đã rời đi, Diệp Thanh Hòa vẫn đứng lại đó. Dì Vân thấy cô đứng mãi, nhịn không được gọi cô một tiếng, hỏi cô vì sao hôm nay Phó Chân Ngôn đã hẹn tới ăn cơm nhưng không tới.

Lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh, cũng không để tâm đến chuyện dì Vân vừa nói, nhìn ra ngoài trời, đêm nay………. Chắc vẫn còn kịp…..

Chính cô cũng không hiểu được mình đang làm gì, vội vàng lao ra khỏi cửa, chạy ra cổng tiểu khu……..

Lúc này mới nhận ra mình không mang theo thứ gì……

Tình cờ, đúng lúc Phó Chân Ngôn lái xe đến, cô đưa tay ra vẫy, hoàn toàn quên mất chuyện Phó Chân Ngôn đến là để ăn cơm, vội vàng lên xe, hi vọng có thể đuổi theo, bởi vì trong tiểu khu rất khó bắt xe, cô vội vã, chỉ muốn làm sao có thể đuổi kịp………

“Đi thôi, đến nhà ga!” Cô ngồi xuống, vội vàng nói với Phó Chân Ngôn.

Phó Chân Ngôn không rõ cô muốn làm gì, nhưng lời cô nói thì vẫn làm theo, vì thế lập tức quay đầu xe đi về phía nhà ga.

Xe đến nhà ga, cô vội vàng chạy lại chỗ bán vé, cắm cúi chạy, Phó Chân Ngôn không biết làm gì hơn là luôn đi bên cạnh bảo vệ cho cô khỏi đám đông chen lấn.

Cho đến khi anh phát hiện ra cô cố mua về đến Vân Nam, anh mơ hồ hiểu ra gì đó………

Hai người nhanh nhanh chóng chóng tiến lên giữa đoàn người, nhưng dường như vẫn không kịp…….

Người đông như thế, không thể di chuyển, một lớp lại một lớp người……..

Cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết đi về phía trước, đấu đá lung tung……………

Mãi cho đến khi nhân viên trên tàu đuổi cô xuống, cô mới nhìn thấy Ninh Chấn Khiêm……..

Anh rất gầy, vì gầy nên trông càng đen hơn…….

Cô không để ý nhiều, giờ phút nhìn thấy anh, không hiểu sao nước mắt cô nối tiếp nhau rơi xuống………..

“Lão Đại!” Cô lớn tiếng gọi anh, cắn chặt môi, mặc cho nước mắt lã chã rơi.

Ninh Chấn Khiêm không ngờ đến gặp cô ở đây, hơn nữa còn với bộ dạng kia….

“Nha đầu……” Anh kinh ngạc quay lại.

Cô đứng lại, trong đầu trống rỗng không nói nên lời……..

“Em muốn đi Vân Nam!”

“Em muốn cùng đi Vân Nam!”

“Em có một chuyện muốn nói với anh!”

“Anh có thể giúp em không?”

Một loạt câu nói ồn ào trong ngực cô, nhưng cô chỉ có thể cắn chặt môi, không thể nói ra một lời, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng rơi……..

Cuối cùng, cô vẫn không kịp nói gì cả liền bị nhân viên trên tàu và Phó Chân Ngôn lôi xuống.

Xe lửa lăn bánh, cô khóc điên cuồng chạy đuổi theo. Ninh Chấn Khiêm vẫn không hiểu mọi chuyện là sao, nghiêng đầu qua cửa sổ nhìn chằm chằm cô, mãi cho đến khi cô chỉ còn là một chấm nhỏ, mất hút khỏi tầm mắt của anh…..

Cô vẫn điên cuồng chạy theo, may là có Phó Chân Ngôn chạy lại giữ chặt tay cô, lớn tiếng nói: “Thanh Hòa, rốt cuộc em đang làm gì vậy?”

Trên mặt Diệp Thanh Hòa là nước mắt loang lổ, cô đứng lại, nhưng không hề nghe thấy câu hỏi của Phó Chân Ngôn, mắt vẫn chăm chăm nhìn theo xe lửa đã đi xa dần, lòng nguội lạnh…….

Thực sự cô cũng không biết mình muốn gì……….

Cô như điên như dại chạy đến đây là vì sao?

Từ trước đến giờ Phó Chân Ngôn chưa từng gặp qua cô như thế, trong lòng đau đớn không thôi, nhẹ ôm lấy bả vai cô, cố khuyên bảo: “Thanh Hòa, về thôi………….”

Anh thực sự không hiểu vì sao cô lại như thế, đau lòng vì người kia ra đi sao?

Nhưng anh lại thấy không giống như thế? Trong lòng anh, cô luôn là một thiên sứ lạnh lùng trong veo, giống như thần tiên tỷ tỷ không nhiễm trần tục, cho dù là cô có tình cảm với người con trai kia, chắc chắn không bao giờ đứng ở nơi đông người như vậy khóc lóc thảm thương…..

Rốt cuộc là vì chuyện gì?

Diệp Thanh Hòa thất thần theo Phó Chân Ngôn trở về, giống như vừa trải qua một trận chiến sinh tử…

Diệp Thanh Hòa dần dần bình tĩnh lại, cô vốn là người có tính tự kiềm chế cao, nhưng hôm nay lại bất lực trước cảm xúc của mình, để mọi thứ vỡ oà, cô ngồi trên xe vẫn không ngừng tự trách bản thân.

“Thanh Hòa……” Phó Chân Ngôn thấy cô đã bình tĩnh hơn liền nhỏ giọng gọi cô.

Cô đã rửa mặt, mọi thứ đã sạch sẽ, giống như chưa từng khóc: “Không cảm việc gì, vừa nãy doạ anh sợ rồi.”

“Thật sự không có việc gì?” Phó Chân Ngôn có chút không tin.

“Ừm…. Ninh Chấn Khiêm anh ấy đối xử với tôi không hề tệ….. đột nhiên anh ấy bỏ đi như thế…. tôi có chút không nỡ….” Diệp Thanh Hòa nói có chút không lưu loát.

Thật sao? Phó Chân Ngôn vẫn thấy rất khó tin, nhưng là, còn có lời giải thích khác sao? Quen biết cô nhiều năm như thế, lòng cô tựa như sắt đá, ai cũng không thể xâm phạm, kiệm lời, hôm nay anh lại bắt gặp nhiều cảm xúc của cô như thế, thật đúng là kì tích……

Hỏi cũng không được gì, Phó Chân Ngôn nhìn cô một lúc, cảm thấy cô đã tự bình tĩnh lại, trời cũng không còn sớm, nhanh chóng đưa cô về đến nhà.

Có một chuyện anh vẫn không hiểu, cô bé này mạnh mẽ như thế càng khiến bọn anh thêm đau khổ………..

Phó Chân Ngôn vừa rời đi không lâu, Tiêu Y Đình về.

Vừa bước vào cửa, không quan tâm đến chuyện đổi giày, đi thẳng đến chỗ cô: “Em gái, em đi tiễn lão Đại đúng không?”

Xem ra dáng vẻ của cô đã khiến lão Đại lo lắng nên gọi điện cho anh.

Cô không phủ nhận, gật gật đầu.

“Khóc sao?” Anh đưa tay vuốt mặt cô, một mảnh trắng mịm không hề ướt át.

Cô hơi hơi né, nhưng biết không chế là vô dụng liền gật đầu nói nhỏ: “Vâng…..”

“Em sao vậy?” Nhận điện thoại của lão Đại khiến anh phát hoảng, nhà đầu nhà anh rất ít khóc đó! Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh bất chấp tất cả chạy về.

Diệp Thanh Hòa nói với anh đúng như những gì cô nói với Phó Chân Ngôn, là cô không nỡ để lão Đại đi, còn kể lại nhiều chuyện trước kia Ninh Chấn Khiêm giúp đỡ cô ra sao, còn cả chuyện lão Đại đã ‘bán đứng’ anh nên cô mới có thể dễ dàng nắm thót của anh…….

Còn cả chuyện ba người anh đi đánh bóng rổ kiếm tiền cô cũng được Ninh Chấn Khiêm kể cho, chỉ là cô không nói ra…..

Cô nói, vì thế, cô nói cô luôn coi Ninh Chấn Khiêm như anh trai, luôn cho cô cảm giác tín nhiệm và an toàn, anh ấy đi như thế, cô không khỏi đau buồn……

Tiêu Y Đình tạm thời không nói gì, không biết là buồn hay hận chuyện ‘cấu kết cùng làm chuyện xấu’ của cô và lão Đại….. hay là ghen……..

Cuối cùng, anh hừ một tiếng: “Nếu có một ngày người đi là anh, em có khóc lóc như thế không?”

Cô hơi ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chắc là không…….”

“Em…..” Tiêu Y Đình hơi cáu, “Em là đồ không có lương tâm!”

Diệp Thanh Hòa nhìn anh, khoé môi hơi nâng lên, chỉ một chút nhưng vẫn có thể nhận ra, giọng nói lại trở nên rất mềm mại: “Bởi vì em biết, anh hai sẽ không bao giờ bỏ em mà đi……”

Rõ ràng mềm mại như thế, nhưng vẫn không che giấu được sự đau khổ đến lạnh lẽo…….

Nhưng Tiêu Y Đình lại không hề nhận ra, toàn thân bị sự mềm mại của cô vây lấy, nháy mắt bị nhấn chìm, ôm vai cô cười đến vui vẻ: “Cái này mới đúng chứ……”

Ninh Chấn Khiêm rời đi, Tả Thần An cũng cảm khả năng khôi phục thị lực, tâm tình hai người cũng có chuyển biến tốt hơn so với trước kia, thoáng an tâm, dồn sức cho kì thi cuối.

Cuối năm, kết thúc kì thi cuối năm là kì thi cho nghiên cứu sinh.

Sau khi kết thúc ngày thi tư pháp, cô sắp xếp đến nhà họ Mục, mẹ Mục có nói muốn bồi bổ cho cô thật tốt trước kì thi quan trọng.

Cô mua chút hoa quả đến thăm.

Việc đại sự của Mục Xuyên và cô vũ công kia cũng không thành, đến Tiểu Trái Cây còn không thích thì Mục Xuyên sao có thể động tâm……

Trong lòng anh, vị trí của A Tổ vĩnh viễn không ai có thể thay thế…..

Nhưng là, Diệp Thanh Hòa cô cũng rất hi vọng Mục Xuyên gặp được một cô gái lương thiện, yêu thương anh và Tiểu Trái Cây như chị ấy, cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời mà không phải cô độc.

Như bình thường, sau khi xong bữa tối là cô lại ngồi cùng nói chuyện văn học lịch sử với Mục Xuyên. Với những lĩnh vực này, đương nhiên là Mục Xuyên hiểu biết nhiều hơn cô, giúp cô thu được không ít kiến thức hay ho.

Cũng hơi muộn, trước khi cô về Mục Xuyên nói với cô: “Mấy ngày tới anh không ở Bắc Kinh, em nhớ thường xuyên đến đây, coi như nhà mình, chăm sóc mẹ hộ anh.”

Diệp Thanh Hòa nghe xong không khỏi ngạc nhiên: “Không ở Bắc Kinh? Anh định đi đâu sao?”

Mục Xuyên dừng lại một chút, ngập ngừng: “Là… Vân Nam…….”

Trong đầu cô lại vang lên một tiếng ầm, sắc mặt khẽ chuyển, vội hỏi: “Để làm gì?”

Mục Xuyên không nói, một lúc sau lựa lời cẩn thận nói: “Anh đang làm dự án, nghiên cứu về văn hoá của những dân tộc thiểu số ở đó, cho nên phải đến thực sát, mới cảm thể chính xác nhất…..”

Diệp Thanh Hòa dần dần bình tĩnh lại, tự nhủ là do bản thân quá nhạy cảm, chỉ một cú chạm nhỏ cũng có thể bùng nổ đến cực hạn, tuy nhiên trong lòng rất trống rỗng, giống như kẻ điên lần trước.

Cô tự suy nghĩ lấy lí do cho mình, anh Mục Xuyên và chị A Tổ đều yêu thích nơi đó, đó cũng là nơi chị ấy qua đời, anh ấy muốn quay lại cũng là chuyện dễ hiểu……..

Cô không nói gì nữa, yên lặng ra về.

Rất nhanh kì thi nghiên cứu sinh cũng đến.

Cô ôm đồn về nhà rất nhiều sách, đều là sách mượn từ thư viện trường.

Cô đang loay hoay sắp xếp lại chỗ sách vở, cửa phòng bị Tiêu Y Đình đá văng….

Một tiếng vang lớn làm cô giật mình, lòng thầm dự liệu có chuyện không hay.

Anh siết sao nắm lấy cổ tay cô lôi đi, thân thể cô không khác một tờ giấy bạc mong manh, mặc kệ anh lật hay úp, giày vò…

“Em báo danh nghiên cứu sinh Trung Văn?!” Anh dĩ nhiên là biết rõ, sự tức giận khiến khuôn mặt anh thêm phần méo mó, gân xanh nổi trên trán.

Nhưng giờ phút này, cô ở trước mặt anh lại vô cùng bình tĩnh, khẽ gật đầu.

Anh đã sớm biết đáp án này, nhưng là, nhìn chính cô xác nhận sự thật, lại thêm vẻ mặt bình tĩnh kia, trong lòng anh nổi lên nhiều lớp sóng ầm ầm, anh biết…. biết….. mọi thứ đã sụp đổ……..

“Em học theo Mục Xuyên sao?!” Chính anh cũng nghe thấy sự gai góc và khàn khàn trong giọng nói của mình, đây không phải giọng của anh, không phải……… Người trước mắt cũng không phải em gái của anh…… không phải………

Diệp Thanh Hòa không nói tiếng nào, kiên định gật đầu một lần nữa.

“Em……” Tiêu Y Đình luống cuống, hoàn toàn không biết phải nói gì, “Em….. Em là con người không có lương tâm! Không có lương tâm….. Em là lừa đảo! Không dám không cùng học luật à? Không dám rời xa à?”

Cô biết, hai chữ ‘rời xa’ anh nhắc đến kia là của buổi tối hôm Ninh Chấn Khiêm rời đi, cô nói với anh: “Bởi vì em biết, anh hai sẽ không bao giờ bỏ em mà đi….”

Đúng là, cô chưa nói hết câu, anh hai không rời, nhưng Thanh Hòa chắc chắn sẽ đi…….

“Anh không cho phép em thi!” Anh gắt gao nắm lấy tay cô, ánh mắt anh như một đứa trẻ, cố chấp, uỷ khuất, phẫn nộ……

Cô cúi thấp đầu, cô đã từng rất nhiều lần mong muốn được nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, nhưng giờ phút này lại không dám nhìn……

“Không cho phép!”

“Không cho phép cúi đầu!”

Trong nhà đều là tiếng rống giận dữ của anh, mọi lần, cô đều nhẹ nhàng trả lời anh, chỉ một chữ ‘Được.”….

Nhưng hôm nay, sao vẫn chưa trả lời?

“Không cho phép! Anh không cho phép em thi Trung Văn! Không cho phép em học theo Mục Xuyên! Không cho phép! Không cho phép! Nghe thấy chưa hả?!”

Anh hét lớn vào tai cô! Giống như một đứa trẻ cố chấp! Cô không nghe thấy sao? Vì sao không trả lời anh?

“Nhìn anh! Trả lời anh!” Anh chán ghét cô cứ cúi đầu như thế! Anh không thể nhìn thấy tóc mái dài…..thấy đôi môi của cô….. anh sợ…… anh hoảng sợ…..

Anh đưa tay nâng mặt cô lên, thứ anh chán ghét nhất luôn che mất khuôn mặt xinh đẹp của cô chính là chiếc kính mắt lớn, nó như ngăn anh nhìn thấu lòng cô……..

Anh tháo kính mắt của cô xuống, ném đi thật xa, vẫn chưa hết giận, còn hung hăng dùng chân đạp, giống như hành động vùng dậy, xoá bỏ ngăn cách giữa cô và anh……….

Chiếc kính chắn giữa anh và cô bao năm qua giờ chỉ còn kịp kêu lên mấy tiếng ‘kẹt kẹt’, vỡ vụn….. như lòng người……..

Cô đứng đó dưới ánh đèn, chưa từng rõ ràng như thế, cũng chưa từng xa lạ như thế…….

Anh đột nhiên muốn đeo lại chiếc kính mắt cho cô, cô như thế mới là em gái của anh, người gọi anh là anh hai, người nói anh sẽ không bao giờ rời xa cô……..

Chóp mũi đau xót, hốc mắt nóng ran, anh ào đến ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô, gắt gao ôm cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô, nghẹn ngào.

Hơi thở mềm mại của anh đều đều, nức nở trên đầu cô, tác động đến từng tế bào trên da đầu……….

Thân thể cô khẽ rung lên, trong nháy mắt mắt cô cũng trở nên ươn ướt, cô túm lấy quần áo quần áo của anh, muốn đẩy anh ra: “Anh hai, em xin lỗi…….”

Cô không thể nói ra lời cần nói, chỉ biết xin lỗi……

Em xin lỗi, anh hai, bây giờ em gái không thể nghe lời anh được nữa……

Anh hai, anh đã rất tuyệt, không cần em nữa, anh vẫn là một người thực xuất sắc……

“Em cái gì?!” Đột nhiên anh buông cô ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn sự hi vọng lại thêm phần sáng lạng, “Em không theo Trung Văn nữa đúng không? Sẽ cùng anh học luật chứ?”

Diệp Thanh Hòa nhắm chặt mắt, không dám mở, thuỷ triều trong mắt mãnh liệt dâng lên, cố gắng cố gắng nén lại, thuỷ triều dần dần hạ xuống……..

“Nhìn anh này!” Anh nói lớn, “Trả lời anh!”

Cô đột nhiên mở mắt ra, trong trẻo không tì vết.

“Em làm sao? Nói!” Anh ở ngay trên sống mũi của cô nói chuyện, môi gần như chạm vào chóp mũi của cô.

Cô không nói gì, không nhúc nhích, mặc hai tay anh, mười đầu ngón tay của anh ghim chặt vào mặt cô, giọng nói cuối cùng rất cứng rắn: “Anh hai, em xin lỗi…. em không thể tiếp tục cùng anh……..”

“Vì cái gì? Vì Mục Xuyên phải không? Em thích hắn ta phải không?” Anh vô cùng đau đớn, đây là chuyện anh không muốn chấp nhận nhất, anh lớn tiếng kêu gào, trong lòng như bị vạn đao chém qua……..

Diệp Thanh Hòa không nói, không động đậy……

“Diệp Thanh Hòa! Em quá độc ác! Không cho phép thích Mục Xuyên!” Anh vô lực nói, chính mình cũng thấy được câu nói kia ngây thơ như thế nào….

Nói xong thì sao, lòng cũng không khá hơn…….

“Được….” Anh buông mình, anh nhượng bộ, chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh…. “Em thi Trung Văn thì anh cũng thi, như vậy được chưa? Anh đã quyết định thay đổi hướng đi, năm nay không được thì sang năm, sang năm không được thì sang năm nữa,… em nhất định phải đợi anh!”

Diệp Thanh Hòa kinh hãi, bật thốt ra: “Không! Không cần! Anh hai! Anh không cần vì ai mà bỏ rơi ước mơ của mình! Không đáng!”

Anh nở nụ cười, đều là châm chọc: “Cho nên, em tuyệt đối sẽ không vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình đúng không? Hơn nữa còn có tình yêu?”

Từ đầu đến cuối đều là anh áp lựa chọn lên người cô, cuối Trung học cô đã định theo Trung Văn nhưng vì anh lại chọn luật, mà nay, cô đã trưởng thành, có người mình thích, cho nên chỉ biết nghe và hướng về người đó, mặc kệ anh ở phía sau cô nói gì đi nữa….

Làm không được!

Anh mãnh liệt mong muốn có thể trói cô lại bên mình, không từ mọi thủ đoạn!

Ánh mắt anh dần ổn định lại, kiên định, giọng nói đầy bá đạo: “Diệp Thanh Hòa! Muốn thi Trung Văn? Không có cửa đâu! Đừng quên những thứ bây giờ của cô là từ đâu mà có! Nếu không có nhà họ Tiêu tôi thì giờ cô chắc rất đáng thương! Tiền cô đi học từ Trung học đến trường đại học danh tiếng, đều là của bố thí của nhà họ Tiêu tôi! Quãng đời còn lại của cô sống chỉ là để đáp lại ơn bố thí này! Không phải cô nói cô không phải người vong ân phụ nghĩa sao? Bây giờ báo đáp đi cho tôi coi! Tôi muốn cô học cùng tôi! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!”

Diệp Thanh Hòa nhàn nhạt nhìn anh, không phải cô mới chỉ nghe mấy lời đó lần đầu. Quả thật, cô vẫn mong muốn có thể sớm trả lại ân nghĩa cho nhà anh, bây giờ thì có cơ hội rồi…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.