Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 134: Chương 134: Kiếp trước, kiếp này.




Buổi chiều hôm đó Diệp Thanh Hòa không có chuyện gì, liền đi đến triển lãm thư pháp của trường.

Trong triển lãm này phần lớn đều là tác phẩm của sinh viên trong trường, trong đó không ít người đã được vinh danh ở các cuộc thi lớn, các tác phẩm đều khiến cô không thể không cảm thán. Thú viết chữ này đúng là cần luyện tập thường xuyên, hai năm rồi bỏ bê, bây giờ viết cũng quá ngượng tay đi.

Cô chậm rãi đi dạo, tản bộ thưởng thức, đột nhiên cô dừng hình trước một bức chữ, quá chói mắt!

Nhìn vào bức chữ kia khiến mi mắt cô nhảy dựng, tim cũng đập nhanh hơn, thương tâm cùng đau đớn cùng ào lên xô vào nhau trong lòng cô, nước mắt không tự chủ được rơi xuống……….

Chữ này……rất quen thuộc…….rất quen……..

Cô nhanh chóng dời tầm mắt xuống phần lạc khoản*…………..

*phần đề chữ của người viết, như credit.

Không phải………….

Cô biết không phải…………

Cẩn thận xem xét lại, chữ kia tuy rằng rất giống với chữ của cha cô, thậm chí là cố tình bắt chước cho giống, nhưng phần lạc khoản sao cũng giống như cha cô, ‘Lão tiều an lạc.”?

Rốt cuộc đây là tác phẩm của ai? Chữ viết còn giống với phong cách của cha hơn cả cô? Ngay cả phần lạc khoản?

Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một cái khăn tay.

Cô nhìn lên trên theo hướng khăn tay, một khuôn mặt hình như đã gặp ở đâu đó………..

Cô khẽ mím môi, trí nhớ va chạm nhau ở trong đầu! Cô nghĩ đến một người……….. “Mục Xuyên sư huynh?”

Người trước mặt cũng mang kính mắt, dáng vẻ nho nhã mà dịu dàng ân cần, không phải học sinh tâm đắc nam đó của cha - Mục Xuyên thì là ai?

Người nào đó cũng rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cũng nhận ra, kinh ngạc hô: “Tiểu sư muội? Em cũng là học sinh trường này sao?”

Diệp Thanh Hòa che miệng gật gật đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô không cách nào có thể hình dung cảm xúc bây giờ của mình.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô thay đổi họ tên, thay đổi thân phận và thay đổi cuộc sống của mình; chôn vùi cô của quá khứ. Có đôi khi, tự cô cảm thấy mình đã trải qua một kiếp luân hồi, những chuyên đã qua đều là chuyện của kiếp trước, và những người trong quá khứ cũng là người từ kiếp trước, cách cô chiếc cầu Nại Hà. Mặc cho bên kia bờ hoa nở rộ xinh đẹp như thế nào, cô cũng không thể qua bên đó, cùng gặp gỡ những người ở kiếp trước………..

Mỗi một lần cô một mình đi trong sân trường, cô luôn có một loại ảo giác, bản thân giống như một vong hồn, cô độc phiêu bạt trong cuộc sống, không hợp với ai của thế gian này cả. Cho nên, cô mới trở nên lạnh nhạt như thế. Không phải cô từ chối mọi người đến gần mình, mà là, trong suy nghĩ của cô, cô luôn là người kiếp trước, mãi mãi là Phong Hà, chứ không phải Diệp Thanh Hòa………..

Cô không bao giờ nghĩ đến, cả đời này của cô lại có thể gặp được một người từ kiếp trước, vượt qua cầu Nại Hà để cô có thể gặp mặt. Trong nháy mắt, tất cả mọi quyến luyến của cô đối với kiếp trước được khơi dậy, từ tận gốc. Sự kiên cường và lạnh nhạt giờ phút này đã không còn, quân lính đều tan rã………….

Hai mươi phút sau. Trong quán cà phê gần trường học, cô ngồi đối diện Mục Xuyên. Cô không còn nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn không thể che giấu được sự xúc động của mình.

Nói chuyện một hồi, cô biết được, Mục Xuyên là giảng viên hướng dẫn nghành tiếng Hoa. Hai năm qua phạm vị hoạt động của cô cũng rất hẹp, cũng không quan tâm nhiều chuyện trong trường, lại thêm trường học rộng lớn như thế, muốn biết mặt hết các thầy cô cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cuộc gặp mặt hôm nay cũng chỉ là tình cờ, nếu cô không có quyết tâm đi xem cuộc triển lãm, thì có lẽ sẽ không có cuộc gặp mặt hôm nay……………..

“Tiểu Hà, lúc thầy qua đời anh không hề hay biết, mãi sau mới được nghe, khi đến phúng viếng lại nghe tin sư mẫu cũng…….. Anh cũng cố tìm em nhưng không thu hoach được gì…….. Mấy năm nay em sống tốt không?” Mục Xuyên vẫn gọi cô là Tiểu Hà, nhớ về một gia đình từng rất hạnh phúc, bây giờ chỉ còn một cô gái nhỏ bé đơn độc, cảm thấy rất đau lòng. Anh biết thể chất cô không tốt, thấy cô trước mặt vẫn là dáng vẻ yếu ớt mỏng manh ngày nào, anh càng thêm đau lòng. Nhưng là, anh cũng biết, hỏi vấn đề là không cần thiết, nếu không sống tốt sao cô có thể học trường đại học này và ngồi đây nói chuyện với anh? Nhưng có là như thế, một cô gái buộc phải dựa dẫm nương tựa vào người khac chắc chắn cũng chịu không ít khổ cực……

“Anh Mục Xuyên, em sống rất tốt, và em cũng đổi tên rồi, là Diệp Thanh Hòa, về sau anh cứ gọi em là Thanh Hòa.” Đây là người đầu tiên sau bốn năm nhắc về chuyện cha mẹ trước mặt cô, tuy cô có đau lòng nhưng không trách móc gì cả, vì ít ra, còn có người không hề e ngại mà cùng cô nói về chuyện của cha mẹ………..

“Diệp? Theo họ của mẹ sao?” Mục Xuyên nói, “Nhưng mà, anh đã quen gọi em là Tiểu Hà rồi, cứ gọi thế đi.”

Tiểu Hà? Tiểu Hoà? Đọc lên cũng không có nhiều sự khác biệt. Nhưng là, cô rất thích được gọi như thế, vì khi còn sống, cha luôn gọi cô là Tiểu Hà………….

Ngầm đồng ý, cô mỉm cười, nước mắt đã khô lại ở trên mặt, kéo căng da của cô: “Thế còn anh? Mọi chuyện tốt chứ? Tiểu Trái Cây đâu? Đã lớn chưa? Còn Tổ tỷ tỷ nữa?”

Cô nhớ rõ, lần cuối cha nói chuyện với anh Mục Xuyên qua điện thoại, Tiểu Trái Câycòn giành nói chuyện với cha, gọi cha là ‘sư công’. Khi đó mẹ còn dặn Mục Xuyên, lần sau phải đưa cả Tiểu Trái Cây đến nhà chơi……….

Chỉ qua vài năm, cảnh còn người mất………

Một trận chua xót kéo lên trong lòng cô.

Vẻ mặt Mục Xuyên có vẻ như được kiềm hãm rất tốt, sự chua xót chỉ loé lên trong khoé mắt liền biến mất, anh cười nói: “Tiểu Trái Cây sống rất tốt! Cả ngày đều giống như con khỉ vậy! Năm nay tám tuổi rồi.”

“Thế còn Tổ tỷ tỷ? Chắc là càng ngày càng xinh đẹp đúng không? Khi nào mới có thể gặp mặt đây?” Tổ tỷ tỷ trong lời của cô là vợ của anh Mục Xuyên, là giáo viên múa, là người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, luôn thích mặc trang phục dân tộc, chỉ cần gặp qua một lần là không thể quên………

Mục Xuyên đã cố ý lảng tránh vấn đề này, lần đầu gặp lại, Tiểu Hà đã đau buồn rất nhiều, không muốn nói thêm về mấy chuyện mất mát, chỉ khiến em ấy thêm đau lòng. Nhưng là, cô đã hỏi đến lần thứ hai, giấu diếm cũng vô ích, vì thế đành phải nói: “Cô ấy………. đã không còn trên nhân thế……”

Diệp Thanh Hòa kinh ngạc lấy tay bụp miệng, nhìn thấy sự đau xót trong mắt của anh, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc đồng bệnh tương liên, sự đau đớn chiếm trọn tâm trí cô, một cô gái xinh đẹp như thế, anh Mục Xuyên đã yêu chị ấy biết bao nhiêu…………..

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, những ngày sau khi mất đi chị ấy của anh như thế nào, cô hiểu được…………..

“Anh, em xin lỗi………” Cô tự trách mình, đáng lẽ ra không nên hỏi vấn đề này, hỏi ra như cứa thêm vào vết thương của anh.

Mục Xuyên dịu dàng cười, giống như trước mặt anh vẫn là cô gái nhỏ bé trong chiếc váy múa màu thiên thanh, đang uyển chuyển theo khúc nhạc………

“Không quan hệ, nha đầu ngốc, ai nói người mất rồi là không được nhắc đến? Nhắc tới nghĩa là chúng ta còn nghĩ tới, chúng ta không hề quên, như vậy không tốt sao? Tuy rằng họ không ở bên cạnh chúng ta nhưng là ở trong này, vĩnh viễn.” Mục Xuyên chỉ chỉ vào tim mình.

“Dạ………..” Nước mắt của Diệp Thanh Hòa lại một lần nữa rơi như mưa. Nhớ lại, đương nhiên là sẽ đau đớn, nhưng cũng là ấm áp. Ấm áp là vĩnh hằng, và đau đớn thì không có nghĩa là không vui vẻ. Cho nên, dù có là nước mắt đầy mặt thì vẫn thấy hạnh phúc.

Cô ngồi đối diện Mục Xuyên, thỉnh thoảng lại kể lại mấy chuyện của cha, có vui sướng tự hào và có đau. Cô cứ say sưa như một đứa trẻ lâu rồi không được nói chuyện, vừa vội vã vừa chờ mong.

Chưa có ai trên đời có thể cùng cô nói về cha, những người xung quanh, ngoại trừ bác Tiêu có quen biết từ trước, còn lại không ai biết gì về cha cô. Hơn nữa, bản thân cô cũng tránh né đề tài đó, cách ly mọi chuyện xa khỏi cuộc sống hiện tại của cô bây giờ. Gần đây bác ấy cũng rất bận rộn, hơn nữa cũng không muốn động chạm vết thương lòng của cô, nên không cùng cô nói chuyện về cha. Lâu ngày, chính cô cũng ý thức được, nhớ về cha mẹ chỉ khiến bản thân cảm thấy bi thương, mà cô đã quyết định mình phải kiên cường đi hết đoạn đường còn lại, vì thế, bắt buộc bản thân tuân theo mệnh lệnh không được nghĩ đến nữa……….

Ngay từ đầu, cô đã sai rồi…………

“Tiểu Hà, yêu thương chăm sóc nhau là một chuyện hạnh phúc, tưởng nhớ cũng là một chuyện hạnh phúc.” Mục Xuyên nói.

“Vâng……..” Diệp Thanh Hòa chưa ngừng khóc, gật gật đầu. Mục Xuyên nói câu này không phải là chỉ mình cô, mà là để cho cả hai người nghe. Giờ phút này, tâm trạng hai người đều giống nhau, cô khóc không ngừng chỉ vì lâu rồi cô chưa được khóc………..

“Anh Mục Xuyên, khóc cũng là hạnh phúc…………” Cô rất muốn cảm ơn Mục Xuyên, chọn một vị trí kín đáo như thế, cô sẽ không bị ai nhìn thấy dáng vẻ lúc khóc của mình……….

“Phải……….” Mục Xuyên chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ bé đang khóc rất ngon lành trước mặt mình.

Anh nhớ rõ, lần cuối nhìn thấy cô, cô không hề bị cận. Bây giờ cô đeo thêm chiếc kính to như thế, lại còn để tóc mái, làm cho anh thiếu chút nữa là nhận không ra. Giờ phút này, kính mắt đã được tháo xuống đặt trên bàn, anh mới có thể thấy rõ hơn dáng vẻ quen thuộc của tiểu sư muội…………

“Đúng rồi, anh Mục Xuyên, càng ngày anh càng có phong phạm của cha đó, lúc đầu em nhìn thấy cứ tưởng, thật sự………….” Cô tỉ mỉ đánh giá Mục Xuyên, quả thật,không chỉ có phong phạm mà cả khí chất, qua bao nhiêu năm không còn non nớt mà nho nhã và trưởng thành, càng ngày càng cho cô cảm giác như cha.

Mục Xuyên mỉm cười nói: “Thầy Phong là người cả đời này anh tôn kính nhất, bác học đa tài, nhân phẩm đáng quý, anh vẫn luôn cố gắng bắt chước và đi theo dấu chân của thấy ấy, nhưng là, vẫn còn thua kém rất nhiều.”

Không gì làm cô vui vẻ bằng chuyện được nghe người khác khen ngợi cha mình. Sinh thời, cha được rất nhiều người tôn trọng, được khen ngợi rất nhiều, cho nên cô luôn cho đó là điều đương nhiên, cũng không có gì đặc biệt, nhưng qua bốn năm rồi, được nghe lại mới thấy thật quý giá…………..

Cô chưa khi nào thích thú chuyện bàn luận về cha như ngày hôm nay, Mục Xuyên kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về cha, cô không bỏ lỡ dù là một chữ.

Cứ trò chuyện như thế,Mục Xuyên kể về lần anh bị phạt, lần cô bị phạt, rất nhiều nữa. Nói về những chuyện đã qua, hai người đều rất vui vẻ cười đùa.

Đó là tiếng cười từ thật tâm, tiếng cười của hạnh phúc. Con ngươi của cô khi đang cười như sóng sánh có nước. Quả thực tiếng cười như thế sẽ không xuất hiện nhiều trong cuộc sống hiện tại của cô.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, cuộc sống không tồi tề như cô tưởng tượng. Đây cũng là lần đầu tiên cô vừa cười vừa khóc, điên điên khùng khùng nhưng cũng rất hạnh phúc.

Hoặc là, cô luôn trốn tránh nỗi đau khi nhớ về cha mẹ là vì chưa tìm được người hoá giải nỗi đau đó.

Anh Mục Xuyên chính là người đó…………..

Nhìn anh ngồi đối diện, cô có cảm giác như được trở về quãng thời gian trước kia………..

Bọn họ cũng nói đến A Tổ, người vợ xinh đẹp có một niềm đam mê cháy bỏng với múa của Mục Xuyên. Mục Xuyên thích cô, theo cô đi đến nơi ở của người dân tộc, đi đến nhiều nơi….. nhưng trong một lần đến Vân Nam thì gặp chuyện không hay………….

Bọn họ còn nói về mẹ của Diệp Thanh Hòa, Diệp Tri Thu, một tài nữ đoan trang tao nhã, cầm kì thi hoạ đều nổi danh, có thể so với Lâm Đại Ngọc không hề kém.

“Sư mẫu cũng là người đáng ngưỡng mộ, cả đời A Tổ luôn kiêu ngạo nhưng chỉ phục sư mẫu.” Mục Xuyên nhớ rõ thầy từng nói, Tiểu Hà là món quá quý trời ban cho hai vợ chồng ông, thể chất sư mẫu rất yếu, không thể mang thai, vì thế sự ra đời của Tiểu Hà chính là một kì tích……

Anh nhìn Diệp Thanh Hòa, cho dù rất mộc mạc nhưng không che dấu được nét tao nhã, giống như một viên trân châu, dù có bị phủ lấp vẫn chiếu ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa, còn có thể thấy được khí chất của sư mẫu trên người cô.

Anh nhịn không được nói: “Tiểu Hà, em rất giống mẹ.”

Diệp Thanh Hòa có chút ngượng ngùng cười: “Làm sao có thể, em kém xa so với mẹ………. Ít nhất là không bằng được một nửa tài đàn của mẹ……”

Mục Xuyên nghe xong cười ha ha, từ nhỏ cô bé này đã rất thông minh, bắt chước cái gì cũng nhanh, hơn nữa còn có tài năng thiên phú, nhưng lại cố tình không chịu học. Sư mẫu từng rất muốn cô theo nghệ đàn, A Tổ cũng rất thích nên dạy cô học múa, nhưng là………… cô gây ra một trận náo loạn khiến cả hai người tê rần da đầu……….

Sư mẫu liền tức giận, đổ hết lên đầu thầy anh, nói là Tiểu Hà di truyền tế bào cô cảm với âm nhạc của ông……….

Nghĩ đến đây anh hỏi cô: “Tiểu Hà, ăn mặc cùng đàn cũng thữ vất vả đi?”

“Hả?” Diệp Thanh Hòa không nghĩ tới Mục Xuyên có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, cong miệng lên,đương nhiên vẫn là tiểu Phong Hà ngây thơ ngày trước: “Sư huynh! Sao anh biết được?”

Mục Xuyên cười to không nói.

Quả thật không phải anh nhìn ra mà là thầy từng nói cho anh biết, con gái bảo bối của thầy, sao ông lại không biết cô chúa ghét học đàn và múa chứ? Vì thế không hề ép cô, vì vốn dĩ cô đã phải học nhiều thứ rất vất vả. Chẳng qua chỉ là cùng phối hợp lừa dối sư mẫu thôi………..

Thời gian gặp gỡ trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết buổi chiều, hai người đều không có ý thức thời gian trôi qua đến tận khi di động của Diệp Thanh Hòa vang lên.

Là Tiêu Y Đình gọi tới, cô nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm chiều. Chắc là anh gọi điện đến kêu cô về ăn cơm, nhưng là, cô đã đồng ý đến nhà anh Mục Xuyên ăn tối, nhân tiện thăm Tiểu Trái Cây. Hơn nữa, anh ấy cũng đã gọi điện về nhà báo cơm rồi. Hằng ngày anh ấy đi làm, còn mẹ anh ấy ở nhà lo cơm nước cho hai bố con.

“Alo.” Cô nhận điện thoại.

“Ở đâu thế? Cả nhà đang chờ em ăn cơm đó!” Tiêu Y Đình hỏi dồn dập.

Cái gọi là cả nhà là hai mẹ con Vương Triết và anh.

“Hôm nay em không về đó ăn cơm, mọi người ăn cơm trước đi.” Cô nói.

“Vì sao?” Đột nhiên Tiêu Y Đình nâng cao tông giọng.

“Anh hai, em có gặp một người quen lâu rồi không gặp, hôm nay không về được, mọi người ăn cơm trước đi.”

“Ai thế?” Giọng nói của Tiêu Y Đình đầy vẻ nghi ngờ, hơn nữa còn có chút bá đạo cứng ngắc.

“Anh không biết đâu, cứ thế đi, lúc về em nói sau.” Cô cúp máy.

Mục Xuyên chờ cô nói chuyện xong cười hỏi: “Hôm nay có hẹn sao? Anh làm lỡ hẹn của em rồi?”

“Không có!” Diệp Thanh Hòa lắc lắc đầu, cất kĩ di động, “Là anh hai của em, không phải người ngoài………” Nói tới đây cô mới nhớ đến cô chưa kể cho anh Mục Xuyên nghe về nhà họ Tiêu, sau đó vọi vàng nói: “Chuyện là,sau khi cha mẹ mất………..”

Cô kể cho anh một chút về cuộc sống của mình ở nhà họ Tiêu.

Mục Xuyên gật gật đầu: “Có thể thấy, nhà họ Tiêu đối xử với em rất tốt.”

“Vâng! Bác Tiêu là ân nhân cả đời em.” Cô mỉm cười nói.

“Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, chắc em cũng đói rồi, mau về nhà ăn cơm!” Anh nói.

“Dạ!” Diệp Thanh Hòa không chút khách khí, cầm theo kính mắt đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.