Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 34: Chương 34: Lấy độc trị độc.




“Anh uống rượu…..” cô nhìn chằm chằm vào anh, nhẹ nhàng nói.

Thời gian như dừng lại trong chốc lát, chỉ có tiếng là cây khẽ lay động trong gió, xào xạc.

Anh như bị đóng băng, giống như một ngọn lửa cực nóng gặp phải núi băng, nhiệt hỏa đang muốn khoe khoang trong phút chốc không còn cách nào bay múa được. Suy nghĩ của anh chợt đình trệ ở nơi nào đó.

Một lát sau, anh mới “sống” lại, nhưng không biết mình nên cười hay nên giận, tại sao lại có cô gái như thế này chứ?

“Tôi nói này, rốt cuộc là cô quan tâm đến cái gì? Mắng cô cũng không thèm nói lại, có phải cho dù có đánh cô thì cô cũng không đánh trả hay không? Ngay cả tự ái bình thường nhất cũng không có sao? Nếu như hôm nay tôi không có ở đây, thì không biết cô bị khinh thường đến mức nào!” Đối mặt với biểu tình như thế của cô, anh không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng vẫn nghiêm mặt lại khiển trách.

Mà hiện tại cô đang đứng ở phía đối diện, lẳng lặng nhìn anh.

Anh quá cao, có muốn nhìn thấy ánh mắt của anh cũng có chút khổ cực…..

“Ngu ngốc nhìn tôi làm gì?”Anh bị cô nhìn mãi như vậy có chút không tự tại nổi.

Mái tóc dài của cô che khuất một phần gương mặt, tóc mái phủ trên trán, ghét nhất chính là gọng kính màu đen to đùng kia, đã chặn mất đôi mắt của cô, để cho anh có nhìn thế nào cũng không thấy được vẻ mặt không vui không buồn của ai kia.

Trong lòng không hiểu tại sao lại sinh ra kích động nho nhỏ, muốn vén tóc của người nào đó ra, lấy mắt kinh xuống nhìn xem một chút.

Vậy mà, mới vừa đưa tay ra, cô tựa như cảm nhận được, liền quay đầu đi, tránh thoát.

Ngón tay của anh cứng đờ giữa không trung, con mắt sắc hơi thu lại, vừa xấu hổ, lại vừa có gì đó không vui.

Anh nhíu nhíu mày, phiền loạn mà nói: “Được rồi! Về sau có ai khi dễ cô, cứ nói cho tôi biết! Để xem tôi sẽ thu thập người đó ra sao!”

Cô nghe anh nói vậy cũng không lên tiếng đáp lại.

Anh thấy thế không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng: “Có nghe thấy không?”

Hình như âm lượng hơi lớn thì phải? Cho nên mới khiến cho cái mắt kính to đùng từ trên sống mũi cô tuột xuống, giắt lên trên chóp mũi nho nhỏ, khiến cặp mắt kính này càng thêm buồn cười.

Cô không biến sắc đẩy gọng kính lên, vẫn câu nói kia: “Anh uống rượu. Nếu như bác Tiêu mà…”

“Này! Tôi đang giúp cô đấy! Sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy chứ? Nếu như cô dám nói cho cha tôi biết, thì lần sau tôi cũng sẽ không để ý đến cô nữa!” Cảm giác say tựa hồ đã tỉnh một nửa, cha anh đã cấm anh uống rượu, nhưng mấy anh em ở đó đều uống cả…, anh mà không uống không phải sẽ rất mất phong độ sao?

“Không cần tôi phải nói.” Cô hít hít mũi rồi lại nói tiếp: “Tất cả đều là mùi rượu….”

Anh thở ra một hơi, cau mày hỏi: “Thật sao?”

Lại thấy cô xoay đầu né sang một bên, rõ ràng là thái độ chán ghét. Mà chính anh đưa tay lên khóe miệng quạt quạt gió cũng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt như có như không.

“Làm thế nào bây giờ? Về nhà là chết chắc. Có thứ gì đó có thể khử được mùi rượu không?”, anh lo lắng hỏi.

Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có, lấy độc trị độc thôi.”

Lấy độc trị độc? Anh không hiểu ý cô là gì, chẳng lẽ muốn anh uống nhiều hơn chút nữa?

Cho đến khi cô dẫn anh đi vào siêu thị, cuối cùng chỉ mua một túi tỏi nho nhỏ, lúc đi ra, anh mới chợt bình tĩnh, cuối cùng đã ngộ ra cái gì là lấy độc trị độc….

“Cô xác định không phải đang đùa tôi đấy chứ?” Anh thật sự muốn xem biểu tình sau tròng kính kia, rốt cuộc có bao nhiêu giảo hoạt.

“Mùi gì lớn hơn, ăn nó vào, dĩ nhiên là để che giấu rồi.” Cô nghiêm trang nói, ngón tay đang móc túi tỏi, lắc lư ở trước mặt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.