Người người chỉ nói anh quả thật rất mạnh mẽ, người người chỉ nói anh hoàn toàn không sao cả, chỉ có cô, khi nhìn anh cười một cách tự nhiên như vậy, thấy được khoảng cách không thể nào đến gần.
Cười như vậy, ảm đạm, như đám mây, cho dù thấy rõ ràng, nhưng không cách nào chạm đến.
Đến lúc chia xa, có bạn học nói quay trở về quê quán trước, có bôn ba tìm công việc, cũng có bạn học muốn ở lại Bắc Kinh theo đuổi giấc mộng của mình.
Cho tới bây giờ Diệp Thanh Hòa chưa từng tự hỏi, từ chối vào tòa án và Viện Kiểm Sát thì anh tính làm cái gì, anh học luật pháp, là muốn làm luật sư sao?
Nhớ tới người đã từng hơn nửa đêm không ngủ, chuyện gì không rõ đều gửi tin nhắn hỏi cô, thậm chí thương lượng với cô phải tặng hoa gì cho bạn gái, anh hai, hôm nay, có lẽ, anh thật sự đã trưởng thành. . .. . .
Tự dưng, trong lòng có một cảm giác rất kỳ quái, nhìn anh như vậy, giống như nhìn một đứa bé khỏe mạnh lớn lên, lặng lẽ vui mừng, đồng thời, còn có mất mác nhàn nhạt. . . . . .
Nhưng mà, rõ ràng anh lớn tuổi hơn so với cô. . . . . .
Cuối cùng, cô cười , nhớ lại đoạn thời gian trước đây. . . . . .
Những bạn học còn ở lại trường chưa đi, cơ hồ mỗi ngày đều tụ hội, quý trọng thời khắc gặp nhau cuối cùng này, hai người bọn họ làm dân bản xứ nên là khách quen bị mời, Diệp Thanh Hòa là người không thích náo nhiệt, lúc này cũng không từ chối.
Đêm cuối cùng, mười người cùng đi ca hát.
KTV gần bên trường học, nam sinh và nữ sinh, uống ít nhất hai chai bia.
Rượu tới say sưa, tình tới chia ly .
Trong gian phòng truyền đến ca khúc Ost rất thành công, không có ai hát, chỉ có rượu, và sự chia ly.
Hỏi thời gian rời đi lẫn nhau, lâm vào trầm mặc.
"Tớ tiễn các cậu! Tiễn từng người từng người một!" Tiêu Y Đình làm chủ nhà, cam kết.
Một nam sinh cười, mấy phần hào khí, mấy phần buồn bã, vỗ bờ vai của anh, "Không! Không cần tiễn! Ai cũng không cần tiễn!"
"Đúng! Không cần tiễn! Chỉ đến đây thôi!" Các nam sinh rối rít phụ họa.
Có nữ sinh không nhịn được, người thứ nhất khóc, rồi sau đó, liền có nhiều nữ sinh khóc lên.
Chung Giai Nghi ôm bả vai Diệp Thanh Hòa, nước mắt làm ướt cả áo sơ mi của cô, "Thanh Hòa, sắp đi rồi, rất luyến tiếc các cậu. . . . . ."
Thân thể Diệp Thanh Hòa khẽ cứng, ánh mắt dừng lại trên sườn mặt của Tiêu Y Đình, ánh sáng lờ mờ, trên mặt anh toát ra ít sầu não, lông mi cụp xuống, thật dài.
"Giai Nghi, sẽ gặp lại , có thời gian tới Bắc Kinh chơi." Cô nhẹ nhàng nói xong, Chung Giai Nghi mặc dù bát quái, mặc dù luôn lúc này lúc kia, cùng cô là hai loại người hoàn toàn bất đồng, nhưng mà, lại là người bạn thân thiết trong cuộc sống đại học của cô.
Biệt ly, luôn thương cảm, cô không thích loại cảm giác này, cũng có thể thể nghiệm tâm lý của Lâm Đại Ngọc, hoặc là, cô cũng đã từng có ý tưởng giống vậy, nhưng hôm nay,đã thay đổi, tụ tán, nếu chưa từng tụ hội, thì ngay cả chia ly cũng không có cơ hội . . . . . .
Chợt, Phong Tử rống lên, "Các vị huynh đệ tỷ muội! Ngày mai sẽ phải đi rồi! Hôm nay ở chỗ này buồn bực cái gì! High lên chứ! Cũng đừng đưa vẻ mặt đưa đám đó! Muốn chúng ta đi không an tâm sao?"
"Đúng! Ca hát! Không phải tới ca hát sao? Đều ở đây làm gì đó?"
"Tiêu Y Đình, tới hát một bài! Cậu kéo đàn nhị tốt như vậy, nhưng rất ít nghe cậu hát!"
Tiêu Y Đình tựa lưng vào ghế ngồi, hơi say, ngưng mắt nhìn màn ảnh, nhẹ nhàng lắc đầu, màn ảnh thành từng mảnh lớn phóng đại trước mắt anh, sắc thái biến ảo, ánh mắt của anh, nước sáng một mảnh.
"Không biết hát, các cậu hát! Tớ nghe!" Anh nói.
Tình cờ đổi một ca khúc, giọng nữ 《Loving you》.
"Chung Giai Nghi, đây là của cậu!" Phong Tử ôm eo bạn gái ở bên cạnh hô.
Chung Giai Nghi thích hát bài hát này, mỗi lần ra ngoài hát đều hát ca khúc này.
Cô cũng không từ chối, cầm Micro đứng lên, đồng thời, kéo tay Diệp Thanh Hòa, "Thanh Hòa, hát cùng nhau đi! Cho tới bây giờ tớ cũng chưa nghe cậu hát! Tớ biết cậu biết hát bài này mà! Cùng học một trường, coi như hát một khúc tiễn tớ!"
Học hát bài hát tiếng Anh, đó là yêu thích của Diệp Thanh Hòa từ hồi cấp 2, mục đích chủ yếu là học tiếng Anh, về sau, rất ít khi nghe, chợt có mấy lần, cô hứng thú ngâm nga, nghe bài hát này mấy lần, lại bị Chung Giai Nghi phát hiện, còn nghĩ cô là tri âm, bởi vì cô ấy cũng rất thích bài này, đối mặt với nhiệt tình của Chung Giai Nghi, cô chỉ đành nói trước kia có hát qua. . . . . .
Như Chung Giai Nghi đã nói, cô rất ít khi ca hát, nhưng giờ phút này. . . . . .
Được rồi, ca khúc này, như tặng cho cậu. . . . . .
Cô đứng lên, cầm lấy Micro khác.
Chung Giai Nghi rất vui vẻ, "Cậu hát trước! Tớ hát đoạn thứ hai!"
Âm nhạc đã không thể đợi, Diệp Thanh Hòa hát.
Cô không am hiểu ca hát, mới đầu có vài câu chưa cùng tiết tấu, nhưng bắt đầu từ câu thứ ba, từ từ bắt theo nhịp:
loving you is more than just a dream e true,
and everything that I do is out of loving you.
No one else can make me feel the colors that you bring.
. . . . . .
Cô hát, hơi thở không dài, trung khí cũng không đủ, thậm chí, tiếng hát vẫn rất êm ái, Chung Giai Nghi vì phối hợp tiếng hát của cô, đều vặn nhỏ tất cả nhạc đệm, để cho tiếng hát của cô xuyên thấu nhạc đệm thật rõ ràng trong sáng.
Nhưng là, tiếng hát như vậy cũng rất là dễ nghe.
Tựa như huyên náo hồng trần, đột nhiên rót vào âm thanh của tự nhiên; tựa như mưa nhỏ sáng sớm, đập vào mắt mùi thơm cỏ xanh gió nhẹ; tựa như, hoàng hôn chạng vạng, đi bên hồ nước, chợt truyền tới tiếng hát ngâm nga. . . . . .
Ít nhất, vào giờ khắc này tất cả mọi người mọi người đều yên tĩnh trở lại, ngay cả Chung Giai Nghi nói hát đoạn thứ hai cũng không hát, cả bài đều để cô hát hết. . . . . .
Không ngờ, có người khóc, ngay trong tiếng hát. . . . . .
Thậm chí, trong góc ghế sa lon, Phong Tử và bạn gái đã không kìm hãm được ôm hôn —— lẫn vào nước mắt, hôn xa nhau. Tốt nghiệp, chính là mỗi người một nơi. . . . . .
Rất lâu, tách ra, cũng không phải không thương. . . . . .
Hát xong, có người ca ngợi, hát thật tốt, chỉ là. . . . . .
Chỉ là cái gì?
Diệp Thanh Hòa biết, chỉ là quá đau đớn. . . . .
Chính cô cũng không hiểu, một bài tình ca lộ ra thâm tình hạnh phúc, bị mình hát thành như vậy. . . . . .
Lúc ngồi xuống, cảm thấy rất có lỗi, mọi người thật vất vả khuấy động không khí, lại bị cô làm hỏng . . . . .
" Chúng ta tới hát đi! Chớ làm kiêu! Cười! Khóc! Rống! Cũng hát lên! Đã nghiền là tốt rồi! Không cần gượng cười!" Chung Giai Nghi cũng bị cô hát đến khóc, người nào, không ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất có người yêu chứ?
Một đêm kia, cuối cùng tận hứng.
Khóc, cười, hát, rống . . . . . .
Vô cùng tinh tế. . . . . .
Duy chỉ có Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình, chưa từng gia nhập vào hội điên cuồng kia.
Diệp Thanh Hòa là do bản tính, mà Tiêu Y Đình, không biết có uống say hay không, từ đầu đến cuối đều tựa vào ghế sa lon, hai mắt nhìn xung quanh, nhìn những người đó, nhìn màn ảnh, giống như đến một cái thế giới khác. . . . . .
Cuối cùng, điên rồ suốt đêm.
Ngày hôm sau, có người trực tiếp đi trạm xe lửa, có người buồn bã trở về cầm hành lý.
Thực hiện tốt ước định hôm qua, không có ai đi đưa tiễn, từng người đi theo lộ trình của mình, mà Diệp Thanh Hòa là cùng Tiêu Y Đình trở về nhà —— nhà họ Tiêu.
Trở về, Tiêu Y Đình liền nhốt mình ở trong phòng suốt cả một ngày, chắc là ngủ bù tối hôm qua. . . . . .
Nghỉ hè đến, Tiêu Y Đình tìm một công việc thực tập làm luật sư, bắt đầu kiếp sống nghề nghiệp của anh.
Chỉ là tay mới mới vào nghề, lại hoàn toàn tự anh tìm chỗ, không có lợi dụng nửa điểm trợ giúp trong nhà, cho nên đặc biệt bận rộn, đi sớm về trễ , có lúc, thậm chí suốt đêm không trở về nhà.
Anh rất chăm chỉ, cô nhìn ở trong mắt.
Quách Cẩm Nhi ở lại Bắc Kinh, nhưng công việc vẫn chưa tìm được.
Ngược lại Khương Vãn Ngư vì chị ta tốn rất nhiều tâm sức, cho là làm giảng viên đại học hoặc là vào đơn vị cơ quan đối với cô gái tương đối thích hợp, không có gì áp lực, nhưng Quách Cẩm Nhi cũng không ưa thích, đối với thương trường cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Nhà họ Quách chậm chạp chưa từ miền Nam chuyển đến, anh cả Quách Cẩm Nhi có mở công ty, nhưng Quách Hoành Vũ làm công việc mà Quách Cẩm Nhi cũng không ưa thích, cuối cùng, Khương Vãn Ngư liền an bài Quách Cẩm Nhi vào công ty nhà họ Tiêu, đồng thời, lại một lần nữa vào ở nhà họ Tiêu, bởi vì, phòng ốc của Quách Hoành Vũ, thật sự rất bất tiện để Quách Cẩm Nhi ở, phụ nữ lui tới, nhiều, hơn nữa hỗn tạp. Đừng nói Quách Cẩm Nhi phiền, Khương Vãn Ngư cũng không nguyện ý để chị ta ở trong hoàn cảnh như thế.
Quách Cẩm Nhi không phải lần đầu tiên ở nhà họ Tiêu, Diệp Thanh Hòa đã thành thói quen, từ lâu cũng tạo thành hình thức chung đụng với chị ta, còn nữa, nhìn tình huống này, Quách Cẩm Nhi mới là người nhà họ Tiêu, còn cô, mới là khách qua đường. . . . . .
Con rùa tên Nhất Nhất bị Tiêu Y Đình mang về, bởi vì hôm nay anh phải đi làm, cho nên rùa nhỏ nuôi trong phòng tắm của cô, nếu như anh về sớm, sẽ đến phòng tắm trêu chọc rùa nhỏ một chút.
Mỗi lần như vậy, Diệp Thanh Hòa sẽ luôn nghĩ một buổi sáng trước đây rất lâu, bé trai dắt rùa nhỏ, hôm nay cũng đã trưởng thành rồi chứ? Không biết con rùa đen nhỏ có tốt không?
Nghỉ hè gần kết thúc, có lần Tiêu Y Đình trở về xem như sớm, về nhà một lần sẽ tới trêu chọc Nhất Nhất,tất nhiên Nhất Nhất sẽ không để ý đến anh, anh tự hỏi tự đáp một lát, đi tới bên người cô, từ trong bao công văn lấy ra một cây viết .
"Cái này cho em, anh lấy không có ích gì." Anh đưa cho cô.
Là chiếc bút khắc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút nghi ngờ.
"Ồ! Cái này là quà tặng cho khách hàng của công ty chị Thần An, một đống đấy, hôm nay anh đến, vừa đúng lúc chị ấy trở lại, phát cho nhân viên mỗi người một cây." Anh hời hợt nói.
"Vậy tự anh giữ lại dùng đi!" Cô nói.
"Không phải em còn phải đi học sao? Em cầm! Anh đi làm, dùng bút rất ít!" Anh để bút xuống hộp, không nói thêm lời, trực tiếp đi. . . . . .
Diệp Thanh Hòa nhìn bóng lưng của anh, cất hộp bút vào ngăn kéo.
Không lâu, trở về trường học trình diện, chính thức thành học sinh của Mục Xuyên.
Thật ra thì cô theo Mục Xuyên học nghiên cứu sinh, ban đầu bản thân Mục Xuyên cũng không quá nguyện ý thu nhận, bởi vì bây giờ phương hướng nghiên cứu của anh bắt đầu thay đổi, đối với ngôn ngữ, văn hóa và lịch sử của dân tộc thiểu số cảm thấy hứng thú hơn một chút, anh cho là, phương hướng như vậy không thích hợp với Diệp Thanh Hòa, cũng không thích hợp với đại đa số người theo anh học nghiên cứu sinh, nhưng mà, Diệp Thanh Hòa lại cố ý muốn đi theo anh, cuối cùng anh cũng không có biện pháp.
Sau khi tựu trường, cô ở trong ký túc xá học nghiên cứu sinh của trường, không ở nhà họ Tiêu, cũng không ở trong căn phòng trước đây của cô và Tiêu Y Đình, con rùa nhỏ mang đi cũng không thích hợp, cô để nó ở lại trong nhà, còn có tấm chi phiếu, viết mật mã, sau khi Tiêu Y Đình đi làm, nhét vào khe cửa của anh.
Phó Chân Ngôn đến thăm cô, mời cô ăn cơm, là quán ăn dành cho đôi tình nhân lúc trước, bà chủ vẫn nhớ bọn họ, vừa thấy bọn họ liền nhìn phía sau, đây là di chứng sau khi Tiêu Y Đình đến náo loạn sao?
Diệp Thanh Hòa bị bà chủ chọc cười.
Chuyện này từ lâu Phó Chân Ngôn cũng đã biết, hơn nữa đối với lần này rất là không phục, từng ở trước mặt Tiêu Y Đình nói, nếu như lúc ấy anh cũng ở đây, anh sẽ để cho Tiêu Y Đình biết, cái gì mới là náo loạn thật sự!
"Thanh Hòa, mau thật, thoáng một cái chúng ta quen biết nhau sáu năm rồi, còn nhớ lần đi Vân Nam đó không, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. . . . . ." Phó Chân Ngôn cảm thán, "Khi đó tôi còn gọi em là cô cô !"
Diệp Thanh Hòa cười khẽ, "Đúng vậy, thật là nhanh. . . . . ." Sáu năm, chân chính đi qua mới cảm thấy, thì ra ngắn ngủi như vậy. . . . . .
"Sao em phải ở trong trường? Căn phòng kia không ở được sao?" Phó Chân Ngôn hỏi.
Cô lắc đầu một cái, "Không được!"
Phó Chân Ngôn ở thương trường mò mẫm lăn lộn mấy năm, suy nghĩ cũng rất nhanh nhẹn, suy đoán có phải vì đó là phòng ốc nhà họ Tiêu hay không, Tiêu Y Đình không được, cô ở cũng không an lòng? Liền nói, "Thanh Hòa, nếu không thì mua một căn khác, tôi mua cho em, dù sao thì em cũng tốn công dọn ra ngoài rồi ?"
"Đừng! Không cần đâu!" Diệp Thanh Hòa vội vàng cự tuyệt, "Phó Chân Ngôn, đó là tiền của anh, công ty của anh tôi cũng không tham dự, vô công bất thụ lộc, thật!"
Tính tình của Phó Chân Ngôn cũng rất quật cường, ngang ngạnh, "Tôi mặc kệ, tôi mua cho em, trang hoàng cho em, là em đứng tên, em ở hay không ở cũng phải ở!"
Diệp Thanh Hòa hết ý kiến, không thể làm gì khác hơn nói, "Phó Chân Ngôn! Ngàn vạn lần đừng mà! Anh có mua cho tôi thì tôi cũng không ở được! Tôi phải đi Vân Nam rồi !"
Tay Phó Chân Ngôn cầm chiếc đũa chợt cứng đờ, trước mắt tự dưng thoáng qua hình ảnh cô chảy nước mắt đuổi theo xe lửa, cố ý hỏi, "Đi tìm anh trai quân nhân?"
Anh trai quân nhân?
Diệp Thanh Hòa không khỏi kinh ngạc, rồi sau đó mới phản ứng được là chỉ Ninh Chấn Khiêm, bất giác buồn cười, "Không phải! Mọi người phải theo thầy đi Vân Nam để nghiên cứu, tôi cũng đi cùng."
Phó Chân Ngôn nhìn nét mặt cô không giống giả bộ, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác, đặc biệt kỳ quái.
Anh không nói gì nữa, chỉ hỏi cô khi nào đi, đi bao lâu.
"Tháng sau đi. . . . . ." Ngày này, cô đã đợi quá lâu rồi. . . . . ."Về phần đi bao lâu, cô cũng không rõ ràng lắm, có lẽ mấy tháng, có lẽ một năm, mấy năm. . . . . . Hoặc là. . . . . . Không biết. . . . . ."
Anh gật đầu một cái, "Ăn cơm, ăn nhiều thức ăn một chút!"
Diệp Thanh Hòa cho là chuyện cứ như vậy mà trôi qua, chuẩn bị xong tất cả chờ ngày khởi hành.
Vậy mà, gần đến ngày lên đường, cô lại gặp được em gái của Phó Chân Ngôn —— Phó Chân Chân.
Đôi mắt Phó Chân Chân đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc , tìm đến cô có chuyện gì đây?
"Chị có thể trả anh trai lại cho tôi không?" Phó Chân Chân là một cô gái thẳng thắng, đủ gọn gàng dứt khoát.
Chỉ là, cái gì gọi là trả anh trai lại? Sao cô không nghe rõ vậy?
"Chân Chân, tôi cũng không thấy anh trai cô!" Kể từ lần ăn cơm trước, cô cũng chưa gặp lại Phó Chân Ngôn, chỉ có mấy lần điện thoại, Phó Chân Ngôn hỏi cô cụ thể khi nào thì đi.
"Anh ấy đi Vân Nam rồi !" Phó Chân Chân nói, vừa nói xong nước mắt liền chảy xuống.
Diệp Thanh Hòa như bị cái gì đó giáng vào đầu, rung động không dứt, Phó Chân Ngôn đi Vân Nam làm gì?
"Chị thật không biết sao?" Phó Chân Chân thấy cô như vậy, trong ánh mắt thoáng qua mừng rỡ, nhưng lập tức lại xám xịt xuống, "Coi như chị không biết, nhưng anh ấy đi cũng là vì chị! Có thể làm cho anh ấy buông tha tiền đồ của công ty,rời bỏ tất cả người nhà, bỏ tất cả ở Bắc Kinh đi Vân Nam cũng chỉ có chị!"
Phó Chân Ngôn đi Vân Nam cùng cô có liên quan, điểm này cô tin tưởng, giờ phút này, trong lòng cô cũng rất khó chịu, không chỉ là rung động, ngược lại cảm thấy nặng nề, đúng như lời của Phó Chân Chân, anh bỏ xuống tất cả đi tha hương, chỉ vì một câu nói của cô, điều này làm lòng cô giống như có tảng đá lớn đè ép, thật sự hít thở không thông. . . . . .
"Chân Chân, cô đừng vội, trước tiên nói tình huống cho tôi nghe một chút, có lẽ anh ấy chỉ tạm thời đi Vân Nam thôi? Qua một thời gian sẽ trở về." Cô an ủi Phó Chân Chân như vậy, cũng an ủi mình.