"Tiêu Y Đình, em cứ về chỗ ngồi trước đi đã, sau đó trình bày lại cho rõ ràng!". Lấy uy nghiêm của thầy giáo tách hai học sinh này ra rồi giải quyết tiếp.
Tiêu Y Đình vẫn không cam lòng, bị Diệp Thanh Hòa mạnh mẽ đẩy về chỗ ngồi.
Rồi sau đó, thầy Trần liền bắt đầu điều tra nguyên nhân xảy ra, Trương Manh khóc lóc đem lời khi trước lặp lại một lần nữa.
Tiêu Y Đình nghe xong lập tức nổi giận, đứng lên nói: "Em gái em đã nói, con bé không có ghi danh thì sẽ không ghi danh!"
Tính tình của anh, trước sau như một không sợ trời không sợ đất, cho dù là thầy giáo, anh cũng sẽ lý sự đến cùng.
Hành động khiêu khích đến uy nghiêm của thầy giáo này, cũng là phương thức không sáng suốt nhất , thầy Trần liền nổi giận, vỗ bàn quát: "Tiêu Y Đình! Em yên tĩnh một chút cho thầy!"
Diệp Thanh Hòa sợ nhất chính là tính khí mạnh mẽ này của anh, chống đối lại thầy giáo không những không giải quyết được vấn đề, mà còn khiến cho tình trạng càng xấu hơn, vì vậy liều mạng nháy mắt với anh, thế nhưng anh lại như không nhìn thấy, đứng ở đó mà nhấn mạnh: "Sức khỏe của em gái em không tốt, không thể chạy 1500 mét được, dù sao nếu chạy mà có vấn đề gì, thì em sẽ đề nghị trường học phụ trách."
Trương Manh vừa nghe, lại đứng lên khóc nói: "Thưa thầy Trần, là do em làm không tốt chuyện ghi danh, mới vừa rồi em đã hỏi các bạn nữ trong lớp rồi, xem có ai tình nguyện đổi cho Diệp Thanh Hòa hay không, nhưng không có nạn nào đứng ra cả, có thể các bạn ấy cũng không chạy 1500 mét được . . . . . . sức khỏe.".
Không biết là ai ở bên dưới, lại nói thầm một câu: "Tại sao Diệp Thanh Hòa không thể chạy còn muốn người khác chạy thay? Diệp Thanh Hòa yếu như vậy sao?"
Ánh mắt của Tiêu Y Đình bén nhọn xẹt qua nơi phát ra âm thanh, lập tức chỗ đố liền im lặng. . . . . .
"Thầy Trần nếu không để em chạy 1500 mét, em sẽ đổi 200 mét sang cho bạn khác , như thế thì sẽ dễ dàng hơn một chút.". Tô Chỉ San đột nhiên đứng lên nói.
"Nhưng, Tô Chỉ San, ở cuộc thi 200 mét bạn còn có thể giữ chắc được thứ hạng, nhảy cao còn có cơ hội đạt được giải nhất, còn 1500 mét. . . . . . Cậu quên chuyện học kỳ một chạy 1500 mét rồi sao? Thiếu chút nữa té xỉu. . . . . ." Trương Manh giả vờ như đang quan tâm, tiếp tục chen lời.
"Cũng đúng, Tô Chỉ San, em không thể chạy thay được.". Thầy Trần lập tức hủy bỏ đề nghị của cô, cuối cùng lên tiếng: "Như vậy đi, những bạn học khác ở lại lớp tự học, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đi theo tôi lên phòng giáo vụ."
Tiêu Y Đình mang theo vẻ mặt cực kì không cam lòng, cùng với Diệp Thanh Hòa đi tới phòng giáo vụ.
Sau khi đi vào, đầu tiên thầy Trần liền phê bình thái độ của Tiêu Y Đình ở trong phòng học một trận, anh muốn cãi lại, nhưng bị Diệp Thanh Hòa dùng sức bấm vào mu bàn tay một cái, không cho phép lên tiếng.
Rồi tiếp đó, thầy Trần bắt đầu giảng đạo lý cho cô: "Diệp Thanh Hòa, em là học sinh ưu tú nhất lớp, thầy chỉ hi vọng em sẽ làm gương cho các bạn khác trong lớp, chẳng những về phương diện học tập, còn bao gồm các phương diện khác nữa, đại hội thể dục thể thao này em chỉ cần tham dự, cũng không phải nhất định cần có giải thưởng gì, chỉ cần làm hết năng lực của mình là tốt rồi, em cứ nói đi?"
Ngụ ý chính là bắt buộc cô tham gia không phải sao?
"Thưa thầy, em đã nói rất nhiều lần rồi, em gái em không thể chạy được, Tô Chỉ San như thế mà lúc chạy còn ngất đi, thầy nhìn em gái em xem tay chân lèo khèo, không chểt mới là lạ!". Tiêu Y Đình liền giơ cánh tay của cô lên cho thầy giáo nhìn.
"Đừng có nói linh tinh! Chết sống cái gì chứ?", thầy Trần ở văn phòng so với lúc ở trong lớp hòa khí hơn nhiều, cũng không rống lên với Tiêu Y Đình, chỉ tiếp tục khuyên giải: "Tiêu Y Đình, thầy biết rõ em xót em gái, nhưng thầy cũng chỉ muốn em ấy lượng sức mà làm, cố gắng hết năng lực của em ấy là tốt rồi, cuối cùng chạy có như thế nào, kết quả cũng không quan trọng."
"Thật sao?Chỉ cần chạy một vòng liền nghỉ cũng được?". Anh cố ý cà lơ phất phơ nói.
Làm một người giáo viên, lời này không thể trả lời thành thật được, chỉ có thể mơ hồ nói: "Tóm lại, hết năng lực của em ấy là được, Diệp Thanh Hòa, em thấy thế nào?"
Mọi việc đều đã được quyết, còn có thể nói thế nào đây? Là thầy giáo, dĩ nhiên là muốn xử lý công bằng, mặc dù cái công đạo này lại được thành lập trên cơ sở tính toán của Trương Manh.
Diệp Thanh Hòa liền gật đầu đáp: "Em hiểu, được, em sẽ chạy."
Cuộc thi 1500 mét diễn ra vào buổi chiều ngày hôm sau, buổi sáng là lễ khai mạc , sau đó sẽ tổ chức thi đấu điền kinh hạng mục 100 mét đấu loại trực tiếp, buổi chiều sẽ là trận chung kết.
Buổi sáng đấu loại Tiêu Y Đình dễ dàng lấy được thành tích tốt, buổi trưa, mặt trời cũng dần dần gay gắt hơn, chỉ thoáng hoạt động một chút cũng sẽ ra đầy mồ hôi, trong lớp đã chuẩn bị thùng lớn nước, còn chuẩn bị mấy cái ly, cho vận động viên uống nước.
Nhưng trong lớp nhiều bạn học như vậy, lúc uống nước cũng rất hỗn loạn, cái ly cũng không được sạch sẽ cho lắm, bạn nữ phụ trách trông coi nước cũng hết cách rồi, chỉ có thể đem cái ly rửa sơ qua rồi lại trả về vị trí cũ.
Trong trận chung kết 100 mét, có rất nhiều người đến xem, chạy đến hai bên ngoài đường biên là các đội cổ động viên của các lớp, Tiêu Y đình không thể nghi ngờ chính là vận động viên có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong sáu lớp, hấp dẫn tất cả ánh mắt của nữ sinh , có một số bạn nữ vốn đến cổ vũ cho bạn nam lớp mình, cũng không kìm hãm được mà chuyển ánh mắt qua anh.
Phát súng hiệu lệnh vừa vang lên, sáu nam sinh đã chạy đi như gió, Tiêu Y Đình vọt đến đích đầu tiên, toàn trường dậy lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Thành tích truyền đến, không những đứng thứ nhất, còn sản sinh ra nhiều danh hiệu mới.
Anh mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, dưới ánh mặt trời cười thỏa mãn mà sảng khoái, làm chói hết mắt của tất cả mọi người, ngay cả những giọt mồ hôi trên trán, cũng cũng trở nên lấp lánh lóe sáng, một nháy mắt kia, anh chẳng khác gì một chàng kỵ sĩ, một bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.
Lúc trở lại chỗ của lớp mình, mấy nữ sinh liền đưa nước cho anh uống..., trong đó có cả Tô Chỉ San, đứng gần anh nhất. Mà Diệp Thanh Hòa, lại không hề hòa vào đám đông đang ồn ào chung quanh, yên tĩnh ngồi một chỗ, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, trên đầu gối còn để một quyển sách, chính lúc này đang nhìn về phía trước, đưa bình nước của mình lên uống.
Tiêu Y Đình lại nhớ tới ly nước bừa bãi kia, vô cùng tự nhiên mà đoạt lấy bình nước từ trong tay của Diệp Thanh Hòa, ừng ực ừng ực rót vào trong cổ họng.
Sau khi uống xong, liền đem bình nước trả lại cho cô, nhìn nét mặt thất vọng những nữ sinh kia, anh phong độ xua xua tay nói "Thật xin lỗi, tôi có bệnh thích sạch sẽ." Rồi sau đó, ngồi xuống băng ghế bên cạnh ở Diệp Thanh Hòa.
Thốt ra lời này, không phải càng kéo thêm thù hận cho cô sao?
Diệp Thanh Hòa liếc ạnh một cái, im lặng triệt để. . . . . .
Các nữ sinh kia lầu bầu mấy tiếng rồi rót nước lại, thích sạch sẽ mà còn uống nước của Diệp Thanh Hòa?
Sắc mặt Tô Chỉ San cứng ngắc trong tay vẫn còn đang cầm một bình nước, mới mua xong, chưa hề có ai uống. . . . . .
Tiêu Y Đình lại không chú ý tới những thứ này, ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa nghiêng đầu sang hỏi: "Lại đang đọc sách? ! Nóng như vậy mà em cũng có thể học được?". Anh ngước nhìn lên mặt trời trên cao, rồi nhìn lại cái nón trên đầu cô, đối với sự yêu sách quá mức nhiệt tình này của cô anh thật sự không thể giải thích được lý do, sách này làm gì có trò gì thú vị chứ? Lại nói nếu như cô chỉ là học gạo không thôi, anh cũng tạm chấp nhận, nhưng rõ ràng vừa chơi trò chơi cừ lại vừa học giỏi thì anh còn có tí mặt mũi nào nữa? Thôi, anh ở trước mặt cô vẫn luôn luôn không có thể diện như thế, trừ khi ở trên sân vận động. . . . . .
"Em gái, vừa nãy đã nhìn thấy chưa?", thứ duy nhất anh có thể khoe khoang ở trước mặt cô chính là thiên phú vận động của mình, mới vừa rồi một khoảnh khắc kia, khi được toàn trường hoan hô nhiệt liệt, chắc cũng có thể vãn hồi chút mặt mũi trước cô đi?
"Không có chú ý, mải đọc sách quá. . . . . ." Cô trả lời cũng không thèm nhìn anh.
Mọi kiêu hãnh trong nháy mắt liền tiêu tán, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của cô, chỉ nhìn thấy tóc dài đen nhánh, dưới ánh mặt trời lóe lên như một dải gấm đen.
Vì thế trong lòng không khỏi tức giận, anh đã dần dần đối đãi với cô như em gái của mình, bảo bọc cô về mọi mặt, mà ở trong mắt cô, anh lại giống như không tồn tại vậy, mới vừa rồi toàn trường đều sôi trào lên vì anh, còn cô lại không hề để mắt! Trừ sách, trong mắt của cô còn có cái gì? !
Vì thế liền giận dỗi hất quyển sách trên đầu gối của cô ra đất.
Cô không giải thích được, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua đôi kính nhìn anh chằm chằm.
Anh liền hừ một tiếng, cầm áo khoác từ trên ghế sau lưng cô lên liền đi mất.
Cô im lặng không nói nhặt sách của mình lên, tiếp tục xem.
"Thanh Hòa, đi nào, Vương Triết lớp chúng ta nhảy xa ở bên kia, chúng ta cùng đi xem một chút!". Nụ cười của Tô Chỉ San tựa như ánh mặt trời, kéo tay của cô lôi đi.
Tuy không thích xem, nhưng lại bị Tô chỉ San kéo đi, cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Vương Triết có làn da hơi đen, ngũ quan cường tráng, anh tuấn cực kỳ, tuy vẻ đẹp có hơi bất đồng so với Tiêu Y Đình nhưng cũng thuộc vào hàng trai đẹp, về mặt tính cách , sở thích lại tương tự như Tiêu Y Đình quả thật đúng là "Ngưu tầm ngưu" không hề sai chút nào. Họ đều thích bóng rổ, thích chơi Võng Du, duy chỉ có một thứ không thích chính là học tập, đúng là vật hợp theo loài người chia theo nhóm, lúc Tiêu Y Đình vừa chuyển đến lớp này, liền bị phong cách đồng nhất "Hấp dẫn" lẫn nhau, càng tiếp xúc càng thêm gần gũi, hai người một nói nhiều, một nói ít, ngược lại còn có thể bổ trợ cho nhau ấy chứ
Lúc Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa chạy đến, đã là vòng nhảy thứ ba, vừa đúng đến lượt Vương Triết, mà Tiêu Y Đình cũng có mặt ở đây cổ vũ cho anh em tốt của mình, nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, sắc mặt nhất thời đen xuống.
Diệp Thanh Hòa nhìn anh bay vọt lên không, cơ hồ nhảy ra ngoài, không khỏi kêu lên khe khẽ.
Giống như lúc học thể dục, mỗi lần thi nhảy xa cô đều không có dũng khí mà quay đầu lại nhìn, bởi vì thật sự không đành lòng nhìn khoảng cách gần đến đáng thương kia, cộng với bình thường cũng chưa bao giờ xem các bạn nam nhảy xa, cho nên cú nhảy này của Vương Triết đối với cô mà nói quả thật có thể nói là kinh thiên động địa rồi. . . . . .
Một tiếng này vừa thốt lên, lại rước lấy ánh mắt không hài lòng của người nào đó, hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, ngay cả cô còn không biết tại sao. . . . . .
Cuối cùng cũng nhảy xong, Vương Triết không tốn sức chút nào đã lấy được giải nhất.
Tranh tài vốn đến đây liền tuyên bố kết thúc, nhưng lúc này, Tiêu Y Đình lại hô lên: "Đợi chút, em cũng muốn nhảy thử xem sao?!"
Trọng tài biết môn thể dục của anh vô cùng xuất sắc, mới phá kỷ lúc 100m của trường , cũng muốn xem xem anh nhảy xa như thế nào, vì vậy, liền cho phép anh nhảy thử một lần.
Anh đứng vị trí đường chạy, hướng về phía Vương Triết và cô, còn có cả Tô Chỉ San nữa giơ giơ quả đấm lên nói: "Nhìn anh đây giết Vương Triết trong nháy mắt thế nào!"
Chỉ thấy anh tà tà chạy lấy đà, tốc độ càng ngày càng nhanh, bay lên không, ba bước, sau đó rơi xuống đất, so thành tích vừa rồi của Vương Triết ước chừng còn xa hơn mười phân. . . . . .
Vương Triết tặc lưỡi hít hà: "Người anh em, cậu là cố ý tới làm tôi mất mặt phải không ?"
Tiêu Y Đình cười ha ha nói: "Cảm ơn, chức vô địch không phải vẫn là của cậu sao?" Nói xong, liền liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hòa, hơn nữa hừ một tiếng.
". . . . . ." Diệp Thanh Hòa chợt hiểu, thì ra là như vậy. . . . . . Ngây thơ! Cô có nên nói cho anh biết hay không, rằng thật ra từ lúc đấu loại đến trận chung kết, toàn bộ hành trình của anh, cô đều nhìn thấy cả?
Tiêu Y Đình và Vương Triết lại quay sang nhìn nhau hỏi: "Thế nào rồi?"
"Giải quyết!" Vương Triết đưa tay ra dấu OK, hai người ngầm hiểu ý của nhau mà cười.
Diệp Thanh Hòa không biết hai người bọn họ có ý gì, cho đến khi kết thúc cuộc thi về nhà, đi ngang qua bãi đỗ xe của trường lại nghe thấy Trương Manh kêu lên rằng xe đạp của mình bị người khác xì hơi, thì lúc này cô mới hiểu được.
Liền xoay người hỏi anh "Có phải là anh làm hay không?"
"Cái gì?", anh ra vẻ như không hiểu, còn chu môi huýt sáo nữa.
"Ngây thơ!" Đối với đánh giá về con người anh thủy chung vẫn cái từ này.
"Này, em nói cái gì thế? Nói lại lần nữa xem nào!". Bị một nha đầu nhỏ hơn những hai tuổi nói mình ngây thơ bạn sẽ có cảm giác gì? Còn riêng anh thì rất không thoải mái?
Ngày thứ hai, nhiệt độ còn cao hơn hôm trước, buổi sáng lúc ra khỏi nhà mặt trời đã giễu võ dương oai, đến buổi chiều, nhiệt độ của nó làm cho người ta có chút khó chịu.
Rõ ràng là mùa thu, sao mà vẫn còn nóng như vậy. . . . . . Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy thời tiết nóng đến mức lòng người nôn nóng, nóng đến nỗi khiến con tim ở trong lồng ngực lo lắng nhảy lên cuồng loạn, ngay cả màng nhĩ cũng theo cổ động theo tiết tấu của nhịp tim. . . . . .
Thật ra thì, cô hiểu, nóng ở đây không chỉ có là thời tiết, mà còn có tâm tình lo lắng của cô nữa.
Cô đang khẩn trương, cô đang sợ, từ lúc bắt đầu đi mẫu giáo, cô chưa từng tham gia đại hội thể dục thể thao bao giờ, lần này, thật muốn trái với ý trời. . . . . .
"Em nhớ đấy, đừng chú ý đến thể diện làm gì, không chạy được phải lập tức dừng lại, biết không?". Tiêu Y Đình xuất hiện bên cạnh dặn dò, khi cô tham gia thi chạy 1500 mét, thì cũng là lúc anh tham gia thi nhảy cao, những lời này từ buổi sáng anh đã bắt đầu dặn dò, không biết đã nói bao nhiêu lần.
Cô liền gật đầu đáp: "Biết rồi, anh đi nhanh đi."
"Ừm! Cậu ấy tên là Vương Triết cùng chạy với em, nhớ đừng cậy mạnh là được!". Anh nói xong liền chạy tới chỗ thi nhảy cao.
Từ lúc Diệp Thanh Hòa đứng ở vạch xuất phát, một nháy mắt kia đầu óc đã bắt đầu quay mòng mòng, da đầu cũng bắt đầu tê dại, mặt trời chói chang chiếu dọc theo đường chạy, để cho cô có chút hôn mê.
"Chuẩn bị. . . . . ." Trọng tài bắt đầu giơ súng lên.
Lúc này hai chân cô cũng bắt đầu nhũn ra. . . . . .
Rốt cuộc, tiếng súng cũng vang lên, học sinh dự thi lục tục chạy đi, cô chạy ở đội ngũ trung gian, hướng tới mục tiêu của mình .
Hai vòng. Cô tự nhủ, vô luận như thế nào cũng phải kiên trì được hai vòng.
Nhưng, hiển nhiên cô đã đánh giá mình quá cao, mới được 400 mét còn chưa chạy xong một vòng liền cảm thấy bước chân như đổ chì, nặng như đá đeo, trong cổ họng tựa như bắt lửa, hít thở cùng khó khăn.
Cô không biết rốt cuộc mình đang chạy ở thứ mấy, chỉ nghe bên tai không ngừng có người hò hét: "Diệp Thanh Hòa, cố gắng lên, Diệp Thanh Hòa, cố gắng lên. . . . . ."
Hình như là tiếng của Tô Chỉ San và Vương Triết. . . . . .
Chẳng lẽ Tô Chỉ San không đi xem vương tử của cô ấy nhảy cao sao?
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, nện từng bước chân đi phía trước.
Chợt, một cơn đau bụng quen thuộc đánh tới, cô thầm nghĩ hỏng bét, rồi sau đó, liền cảm giác như có thứ gì đó chảy ra, sau đó nữa , càng nhiều hơn, tuôn như suối. . . . . .
Ý trời muốn cô bỏ qua sao. . . . . .
Bước chân của cô rệu rã, đứng ở trong thao trường, cúi đầu nhìn cái quần vận động màu xanh ngọc của mình, không biết này phía sau có gì hay không.
Người chung quanh thanh huyên náo không ngừng, cô lại vô cùng lung túng càng không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào.
Đang lúc do dự, thì bị người đó va phải, vì thế cô liền ngã xuống ở trên đường băng.
"Thanh Hòa!", "Diệp Thanh Hòa!". Hai tiếng kêu cùng lúc phát ra từ phía Tô Chỉ San cùng với Vương Triết.
Hai người nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, muốn đỡ cô dậy, cô liền thử nhúc nhích, mắt cá chân có chút đau, nhưng cái này cũng không phải trọng yếu nhất, quan trọng là trên quần lót đã truyền đến cảm giác dinh dính, không biết ngoài quần thế nào, Vương Triết còn đang ở bên cạnh. . . . . .
Sức khỏe của cô bình thường cũng không tốt lắm, cho nên kỳ sinh lý cũng không quá ổn định, thường sẽ bị chậm hoặc là nhanh, cho nên, mới khiến cho cô ứng phó không kịp, bình thường cũng đã chuẩn bị, lo trước khỏi họa, nhưng cô không ngờ lại đúng dịp như vậy, người bạn tốt này hôm nay đến chơi. . . . . .
"Thanh Hòa, có phải bị trẹo chân rồi hay không, có thể đứng dậy được không?". Mặt của Tô Chỉ San bị phơi nắng đến đỏ bừng, trên trán vẫn còn mồ hôi nhỏ giọt, sự lo lắng trong mắt cũng thật sự chân thành.
Diệp Thanh Hòa lắc đầu, cảm thấy hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng.
Thầy giáo cũng đã nhìn thấy tình hình bên này, cũng chạy tới, nhưng trước khi giáo viên chạy đến, đã có người gạt đám đông qua, nhanh chân chạy đến trước rồi.
"Tránh ra, để cho tôi vào.". Anh cướp lấy vị trí của Tô Chỉ San, xách nách lên, thử đỡ cô đứng dậy.
Anh rất khỏe, cơ hồ là nhấc bổng cô từ trên mặt đất lên vậy.
Sắc mặt của cô vẫn hồng rực, cũng không hy vọng bí mật kia bị phát hiện, lại không thể nói rõ với anh, chỉ theo bản năng tụt xuống dưới.
Anh lại cho là cô yếu quá mới ngã xuống, liền đưa tay đẩy cô lên, nhưng không ngờ vừa đặt tay lên cái mông, liền cảm giác bàn tay của mình ướt át dinh dính, anh kinh ngạc nhìn ra sau lưng, thấy đầu ngón tay đỏ tươi.
Lúc đầu còn không kịp phản ứng, anh cứ cho rằng cô bị thương, liền không dám khinh thường, nhiều người lại đang nhìn trừng trừng, liền bế cô lên như bế công chúa vậy.
Mà lúc này giáo viên cũng đã chạy tới, anh vừa bế cô chạy về phía phòng y tế vừa nói: "Em đưa em ấy xuống phòng y tế!"
Thầy Trần chủ nhiệm lớp cũng tới, bảo Tô Chỉ San đi cùng mình để tìm y tá đến, Giang Chi Vĩnh thấy thế, cũng đi theo, nhưng chạy không nhanh bằng Tiêu Y Đình nên bị tụt lại phía sau.
"Em. . . . . . Không cần đến phòng y tế đâu.". Cô nhỏ giọng nói với anh, hiện tại thứ cô cần không phải là bác sĩ mà là…!