Cô như vậy khiến con tim anh chấn động.
Muốn tiến về phía trước đưa tay ra nhưng không thể, tầng tầng giấy vụn cô sức ngăn anh lại.
Sap phải thế? Một bức chữ thôi……..
Chẳng qua chỉ là một bức chữ thôi mà!
Nghĩ đến đây, cơn bực tức lại kéo lên, lại không có chỗ phát tiết, anh dùng sức ném điện thoại trong tay, điện thoại va vào góc phòng, tiếng chói tai, điện thoại vỡ làm đôi…..
Nhưng là, tất cả âm thanh kia đều không thể suy chuyển cô.
Cô đứng đờ đẫn, trầm mình vào thế giời của riêng cô, cơ thể chỉ còn là một cái xác trống rỗng…..
Anh nhìn chằm chằm cô, lửa giận cao ngút không có chỗ nào để xả……..
Cả hai người đều không chú ý tới, từ lúc họ cãi nhau, tiếng Nhị Hồ đã sớm im bặt.
Lúc anh quăng điện thoại cũng là lúc Quách Cẩm Nhi bước vào, âm thanh va chạm chói tai không khỏi khiến cô ta giật mình.
Trong phòng ngổn ngang cộng thêm vẻ mặt vô cùng tức giận của Tiêu Y Đình nhất thời khiến Quách Cẩm Nhi không biết làm gì. Rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, cô ta không sao biết được. Vừa nãy ngồi trong phòng, Quách Cẩm Nhi nghe loáng thoáng hai người cãi nhau hình như vì chuyện ăn cơm gì đó. Quách Cẩm Nhi đi vào, thử khuyên nhủ một chút.
“Anh hai….. Thanh Hòa, hai người đừng nóng, em sẽ đi làm cơm…..” Quách Cẩm Nhi đứng trước mặt Tiêu Y Đình, giọng nói yếu ớt sợ sệt.
Nhưng cả hai dường như chả ai nghe thấy lời cô ta nói cả. Diệp Thanh Hòa không biết đang nhìn về đâu, còn Tiêu Y Đình thì nhìn chằm chằm cô, trong mắt như có một tầng mây dày đặc, không ai biết được đằng sau tầng mây đó là thứ cảm xúc gì…….
Quách Cẩm Nhi ngừng một chút lại nói: “Mặc dù có thể em làm không được ngon…. Nhưng là….. em sẽ cố gắng…. cố gắng làm thật tốt…..”
Hai người vẫn không ai để ý cô ta.
“Em xuống đây, anh hai, Thanh Hòa, hai người đừng gây lộn nữa nhé, chút nữa xuống ăn cơm đó.” Quách Cẩm Nhi xoay người rời đi.
Đột nhiên Tiêu Y Đình quát lớn lên: “Nấu cơm cái gi! Đi ra ngoài ăn!”
Quách Cẩm Nhi bị anh làm cho giật mình, không dám cử động.
Tiêu Y Đình hằm hằm, cầm lấy tiềm trên bàn, bước nhanh ra khỏi phòng.
Quách Cẩm Nhi gọi một tiếng “Thanh Hoà…”, nhưng cô không để ý cô ta, vì thế Quách Cẩm Nhi cũng đã xoay người đi ra ngoài.
Cuối cùng, mọi tiếng gọi đều bị quên đi như chưa từng có…..
Diệp Thanh Hòa ngồi xổm xuống, thẫn thờ nhặt từng mảnh giấy đã bị xé vụn kia lên, không để sót một mảnh, giống như đêm hôm ấy sau khi kết thúc tang lễ của cha cô, cô đứng trong phòng cha, dọn dẹp từng kỉ vật của ông……..
Không có nước mắt.
Không có lấy một giọt nước mắt…….
Cảm xúc giống như đêm hôm đó, đau đớn như máu ngừng chảy trong người, nước mắt cũng đã đông thành băng…….
Cô đặt tất cả mảnh giấy vào trong một chiếc túi. Cô lấy từ trong ngăn kéo ra tấm hình. Đây là hai hành trang duy nhất cô mang theo khi bước vào nhà họ Tiêu, vào mùa hè năm ấy, cũng rất nóng nực…..
Nhưng dù nắng có chói chang thì cõi lòng người vẫn lạnh……..
Tiêu Y Đình dẫn Quách Cẩm Nhi vào một quán ăn, đặt một bàn.
Món ăn tất cả đã được đưa lên nhưng Tiêu Y Đình vẫn không động đũa, ngồi nhìn chằm chằm bàn cơm.
Quách Cẩm Nhi ăn một chút, thấy không hợp khẩu vị liền nhẹ nhàng nói với Tiêu Y Đình: “Anh hai, anh chịu khó chút, sao lại to tiếng với Thanh Hòa chứ, chút nữa về nên với em ấy lời xin lỗi thì hơn.”
Tiêu Y Đình vẫn ngồi yên, không hề nghe thấy câu nói của Quách Cẩm Nhi.
Cô ta thở dài một tiếng, bới cho anh một chén cơm: “Anh hai……”
Chưa nói hết câu, đột nhiên Tiêu Y Đình đứng lên, ném tiền lại trên bàn: “Em ăn đi! Anh đi đây có chút việc!”
Anh chạy ra khỏi quán, chạy rất nhanh về phía nhà mình.
Quả nhiên như anh dự đoán, người đã không còn, nhà trống không………..
Ngoại trừ đống giấy vụn trên mặt đất, cô không mang theo cái gì cả….
Quả nhiên bức chữ kia rất quan trọng với cô, đã thành ra như thế vẫn muốn mang theo…
Ở trong phòng cô, anh dùng sức đấm đá liên tục vào cửa, bàn học, hộc bàn… Sau đó lấy điện thoại gọi cho cô, lúc này mới nhớ ra điện thoại cô đã bị anh ném vỡ.
Trong một khoảnh khắc, mọi sợi dây liên lạc đều bị cắt đứt…..
Anh thất thần đứng lại đó, trái tim như đang bị ai đó bóp chặt, rất chặt, rất chặt……..
Không phải anh chưa từng như một kẻ ngốc điên cuồng đi tìm cô ở mọi nơi, nhưng những lần đó đều tìm ra, lần này thì sao?
Anh lại đi tìm, ghé cửa hàng Vương Triết hỏi xem cô có từng qua đó không. Vương Triết lắc lắc đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai hôm trước thì Tiêu Y Đình gọi điện cho cậu hỏi có thật là Diệp Thanh Hòa đã đến trường học không, hôm nay sao lại tự mình tìm đến cửa?
“Rốt cuộc là hai người có chuyện gì vậy?” Vương Triết cảm thấy khó hiểu đối với chuyện của hai anh em nhà này.
Vẻ mặt Tiêu Y Đình mất mát, không nói gì, xoay người rời đi.
Sau đó, anh đi về phía nhà của Mục Xuyên.
Mở cửa cho anh là Mục Xuyên. Nhìn thấy Tiêu Y Đình anh có hơi kinh ngạc. Tiêu Y Đình theo bản năng nhìn vào bên trong, không thấy Diệp Thanh Hòa……..
“Chào cậu, mời cậu vào.” Mục Xuyên tinh ý, nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay, biết được chắc đã có chuyện gì đó.
Anh cúi đầu: “Tôi không vào đâu, tôi tới chỉ vì muốn hỏi, Thanh Hòa có từng tới đây không?”
“Không có.” Mục Xuyên nói xong cũng thấy lo lắng, “Thanh Hòa xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em ấy….” Tiêu Y Đình do dự một chút, cuối cùng nói, “Em ấy……. tâm tình không tốt nên…. đi đâu đó…”
Mục Xuyên là người thông minh, biết Tiêu Y Đình nói dối, cũng mơ hồ đoán được chút chuyện, nhưng anh không có ý hỏi thêm, chỉ nói: “Để tôi đi xem một chút.”
Mắt Tiêu Y Đình sáng lên: “Anh biết em ấy ở đâu?”
Mục Xuyên dừng một chút, lắc lắc đầu: “Không biết, thử đi tìm một chút…….”
Anh vào lấy chìa khoá xe sau đó ra cửa.
Tiêu Y Đình theo ngay sau, ngồi vào xe Mục Xuyên.
Mục Xuyên lái xe, còn Tiêu Y Đình thì nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ, hi vọng nhìn thấy bóng dáng cô.
Mục Xuyên lái xe đi đến những nơi có sen để tìm trước, ao sen không trường không thấy cô ở đó, trong đầu Mục Xuyên chợt loé lên một cái tên……..
Cuối cùng, trên một chiếc ghế đá ven hồ, bóng dáng cô độc của cô ở đó……..
Mục Xuyên nhanh chân chạy lại phía cô, Tiêu Y Đình cũng vội vàng chạy theo nhưng càng đến gần bước chân càng chậm lại. Thân hình nhỏ bé đơn độc kia khiến anh không cách nào đủ dũng khí lại gần, chỉ có thể đứng lặng tại đó, cách cô không xa, trơ mắt nhìn Mục Xuyên chạy lại chỗ cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô….
Cô ôm một chiếc túi trong ngực, ánh mắt bị che giấu dưới chiếc kính lớn, không thể nhìn thấu….
Cô đang ngồi ngẩn người, bỗng nhiên có người xuất hiện trước mặt, cô giật mình: “Anh Mục Xuyên……….”
Mục Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt trằng bệch của cô có hơi cau mày, nhưng vẫn giữa giọng nói ôn hoà: “Sao vậy?”
Cô rũ mắt, nắm chặt chiếc túi trong ngực, nói nhỏ: “Không có sao….. chỉ là…. em….em muốn cha…..”
Cô lúc này rất giống với Tiểu Trái Cây, một lần anh phải đi công tác mấy ngày liền không về, nhóc con liền gọi điện cho anh, khóc lóc: “Con…. Con muốn cha…. hu hu………..”
Nhưng sau ba tiếng nhẹ bâng kia là nỗi lòng mãnh liệt như thế nào?
Càng nhẹ càng khiến người ta đau lòng……..
Mục Xuyên im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Có phải em chưa được về thăm cha?”
Cô gật gật đầu, đúng vậy, từ sau khi theo bác Tiêu về Bắc Kinh, cô chưa từng trở lại…..
“Vậy thì….. tháng sau chúng ta cùng về nhé!” Không chỉ còn là hỏi ý kiến của cô, mà đã là một câu cầu khiến ---- trở về đó ngay!
Môi cô khẽ run lên, nắm chặt túi trong ngực, có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Mục Xuyên khẽ mỉm cười: “Ngồi đây bao lâu rồi? Bây giờ về được chưa?”
Cô vừa vội vàng vừa chần chừ, vẻ mặt vẫn thế, ôm chặt chiếc túi, nhìn chăm chú chiếc lá sen xanh mướt, mơ mơ hồ hồ nói: “Hoa sen còn chưa nở đầy…. Hồi đó, cha từng cùng mẹ vẽ tranh ở chỗ này đúng không?”
Mục Xuyên biết, cô hỏi nhưng không cần câu trả lời, vì cô rõ hơn ai hết, câu hỏi đó chỉ là muốn nói cô rất nhớ, nhớ những chuyện trước đó… Và anh, cũng dựa vào chuyện này mới nghĩ đến chỗ này để tìm cô…..
“Chắc thế! Hồi đó anh cũng còn nhỏ, chưa hiểu rõ chuyện của thầy và sư mẫu lắm.” Anh đưa đẩy, giúp cô mở kí ức ra.
Cô mỉm cười, khoé môi vui vẻ: “Thực ra thì, rất tốt……..”
“Cái gì rất tốt?” Mục Xuyên có chút e dè, chỉ sợ động chạm vào những chuyện đau buồn cô không muốn nhắc đến nhất.
“Là mẹ và cha! Hai người luôn ở cạnh nhau, chưa bao giờ họ cảm thấy cô đơn, rất tốt……”
Lúc cô nói những lời này, cô ngước lên nhìn bầu trời xanh, nở nụ cười mãn nguyện….
Đột nhiên Mục Xuyên cảm thấy rất chua xót, đứa nhỏ ngốc này, họ không cô đơn nhưng lại để lại một cái bóng cô đơn trên đời……..
“Tiểu Hà……” Anh xúc động gọi cô một tiếng, cũng không biết dùng từ gì để an ủi cô lúc này, chỉ có thể mỉm cười ôn hoà với cô.
“Anh Mục Xuyên, có phải em một người thích giấu diếm sự nhút nhát đúng không? Hồi còn bé đi cùng cha đến cho này, ngâm nga đọc bài cho ba nghe, còn mơ ước bao nhiêu điều, thế mà bây giờ, đã đến Bắc Kinh ngần ấy năm vẫn không có dũng khí đến đây một lần….” Cô nói rất nhẹ nhàng, giọng nói dễ nghe, trước sau vẫn mỉm cười, giống như cô đang nói chuyện của ai đó không phải mình……….
Anh muốn cô có thể khóc một chút, không quá đau buồn nhưng có lẽ cô sẽ tốt hơn chăng?
“Tiểu Hà……..”
“Anh Mục Xuyên, vốn ban đầu em định thi vào ngành Trung văn chuyên nghiệp, giống như cha vậy……..” Cô cắt đứt lời an ủi anh muốn nói.
Anh không nói gì nữa, biết được cô gái này không cần an ủi nữa.
“Sau này?” Ý anh muốn hỏi là vì sao cô lại thay đổi ý định?
“Sau này………” Khoé môi cô nâng lên càng rõ ràng, bờ môi cho nhỏ, giống như vầng trăng, nhưng mãi không hạ xuống, câu nói cứ kéo dài, nhẹ như khói….. mơ mơ hồ hồ như nụ cười kia không hề tồn tại…..
Đây là lần đầu tiên Mục Xuyên nhìn thấy cô như thế, cũng đã hiểu được tại sao rõ ràng là cô đang mỉm cười, nhưng nhìn vào lại khiến anh đau lòng……..
Mặt trời giữa trưa đang hừng hực khí thế, Mục Xuyên vẫn giữ yên tư thế, ánh mặt trời nóng rát chiếu lên đỉnh đầu anh. Ngược lại, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu nhàn nhạt và nụ cười mỉm kia của cô như bức tất cả nắng nóng ra xa, chung quanh cô chỉ còn mát mẻ của sương khói, tạo cho cô một thế giới khác, một thế giới khiến người ngoài cảm thấy lạnh lẽo……….
Lạnh đến run người, lạnh đến tê dại. Ánh mắt chói chang trở nên vô nghĩa. Diệp Thanh Hòa giống như một đêm mùa thu lạnh mà trong lành, nhè nhẹ, khác biệt hoàn toàn với thế giới xô bồ ngoài kia……..
Đột nhiên Mục Xuyên có một suy nghĩ, không thể để cô ngồi ở đây thêm nữa!
Vì vậy nói với cô: “Tiểu Hà, chúng ta nên về thôi.”
Cô im lặng, nhìn chăm chú tán lá sen đung đưa trong gió, chậm rãi và khoẻ khoắn.
“Tiểu Hà, không phải em nói rồi sao? Cha mẹ em ở trên trời sống rất hạnh phúc, vì thế Tiểu Hà ở đây cũng nên là một cô gái vui vẻ hoạt bát có đúng không? Chúng ta đi ăn, để cho cha và mẹ có thể nhìn Tiểu Hà ngoan ngoãn ăn cơm, để hai người được yên tâm, có được không?” Anh dỗ cô như dỗ một đứa trẻ.
Ngoài dự kiến, cô đồng ý rất vui vẻ.
Cô vẫn ôm chặt chiếc túi, đứng lên, cười ngượng ngạo: “Được…”
Anh còn chuẩn bị nhiều chiêu dụ dỗ nữa nhưng không ngờ nhận được sự đồng ý của cô nhanh như thế, thậm chí khiến anh có cảm giác như bị ế vậy….
Có đôi khi, một đứa trẻ bốc đồng lại khiến người ta yên tâm hơn…..
“Vậy….. đi thôi…” Anh có chút không tự nhiên.
“Đi thôi!” Cô ung dung bước đi, song song với Mục Xuyên, cho đến khi trong tầm mắt của cô xuất hiện một người.
Bốn phía hồ sen đều là liễu, từng đợt lá thi nhau rủ xuống mặt hồ, lay động trong gió, trông như dải lụa hay dòng nước chảy.
Tiêu Y Đình đứng lại dưới một gốc liễu, tán lá xanh mướt, thân hình cao lớn…..
Anh cứ đứng đó, cách cô một khoảng, im lặng nhìn cô.
Anh nhìn cô đang ôm chặt chiếc túi, nhìn Mục Xuyên đang đứng bên cạnh cô, đôi chân như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích. Anh muốn đi đến, muốn nói chuyện với cô, muốn ngang tàn như trước đó,…. Nhưng tất cả đều không thể…..
Cô lẳng lặng cười, dưới ánh mặt trời thật chói chang, nếu không phải không thể đánh lừa thị giác, thì lúc này ngăn cách giữa hai người họ chính là băng tuyết lạnh giá chứ không phải ánh nắng nóng rát kia……..
“Đi thôi.” Giọng nói của cô vang lên xuyên qua lớp băng, giống như từ một nơi rất xa vọng đến, cũng không biết được, rốt cuộc là câu kia cô nói với ai?
Tiêu Y Đình rũ mắt, nhìn thấy đôi chân nhỏ bé trong đôi sandal đang đi về phía anh, từng bước, từng bước, càng ngày càng đến gần….
Khi cô đứng lại song song với anh, trái tim anh như nhảy vọt lên, hô hấp không còn bình thường nữa.
Toàn thân máu như sôi trào, anh túm lấy tay cô, vội vàng nói: “Em gái, chúng ta về đi……..” Không ngờ, giọng nói đã trở nên khàn đặc…….
Cô dừng bước…….
Im lặng một hồi lâu…..
Trong không khí như không còn oxi, khiến người ta hít thở khó khăn.
Tiêu Y Đình hô hấp khó khăn, không biết nói thêm bất kì câu nào, chỉ có thể túm chặt tay cô, rất chặt…….
Trong lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Được”……..
Lại là một chữ ‘được’…..
Chỉ là một chữ ‘được’………
Không có kháng cự, không có giãy dụa, nhỏ nhẹ, giống như tiếng chuông ngân ‘đông’ một tiếng, ngân nga mãi không ngừng trong không gian……
Trong nháy mắt, trái tim của Tiêu Y Đình trở về vị trí ban đầu, hô hấp cũng ổn định lại, giống như anh vừa chết qua một lần, khí lực toàn thân đều tiêu hao hết, mệt lả….
“Đi….” Tiêu Y Đình kéo cánh tay Diệp Thanh Hòa, bước đi rất nhanh, thiếu chút nữa là vấp ngã….
Mục Xuyên vẫn không nói gì, đợi hai người đi đến chỗ xe mới ngỏ ý muốn đưa họ về.
Suốt đoạn đường này, không ai nói thêm một lời, xe đi thẳng về nhà họ Tiêu.
Tiêu Y Đình vội vàng xuống xe, mở cửa cho Diệp Thanh Hòa. Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng đi xuống. Anh giữ cánh tay cô lại.
Anh định cầm tay cô dắt đi, nhưng vướng cô đang ôm chặt chiếc túi.