Anh lái xe đến bờ biển.
Bầu trời bị bao phủ bởi màn đêm dày đặc , tiếng sóng biển từ xa mà đến, sóng đánh từng lớp từng lớp một tạo nên âm thanh nhịp nhàng vỗ vào bờ, cả trời đất như hòa làm một.
Cô và anh ngồi ở dãy hàng hải sản, gió biển thổi tóc của cô, tung bay bốn phía.
Cô nheo mắt, lấy tay vén lại, nhìn người mặc tây trang màu đen ở trước mặt đang rót nước vào ly của cô, nhìn khóe môi anh vẫn luôn chứa đựng ý vị mỉm cười sâu xa, thấy thế nào cũng không tìm được bóng dáng người anh hai ngày trước gặp chuyện liền xù lông. . .
Cuối tuần, bờ biển rất nhiều người, căn bản mọi người đều ăn mặc rất thoải mái, chỉ có anh, âu phục giày da, không hợp hoàn cảnh, lại hòa hợp như vậy , có một không hai.
"Sao lại nhìn anh?" Anh cười.
Cô bỏ tay xuống, lại bị một trận gió thổi tán loạn, không thể làm gì khác hơn là phiền não lại một lần nữa vén lại, "Em chỉ cảm thấy anh mặc như vậy tới bờ biển thật là lạ."
"Thật sao?" Anh hỏi ngược một câu, "Vậy em dõi mắt xem một chút, ở bãi biển này, còn có ai so với anh đẹp trai hơn?"
". . . . . ." Cô cho là anh đã không còn là anh hai của ngày trước, thì ra là giang sơn dễ đổi chính là nói người này, dĩ nhiên, cô chưa bao giờ tranh luận với anh về mấy vấn đề đẹp trai này, điều cô quan tâm là, "Anh hai, chừng nào chúng ta về?"
"Chủ nhật đi!" Anh chỉ chỉ cái mâm trên bàn, "Bóc con cua cho anh đi."
". . . . . ." Được rồi, cô lại một lần nữa sai lầm rồi, anh vẫn luôn là anh hai của lúc trước. . . . . .
Theo lời, lột vỏ cho anh, bỏ đi những thứ không thể ăn, mới bỏ vào đĩa cho anh, "Anh hai, em muốn về sớm một chút." Trong lòng cô vẫn lo đến vụ án.
"Em không ăn sao?" Anh thấy cô không động đến, hỏi.
Cô không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, chờ câu trả lời của anh.
Anh ăn xong hết một con cua, mới nhìn cô thở dài nói, "Em gái, đừng thẩn thờ nhìn chằm chằm anh như vậy, ra ngoài là phải hưởng thụ, hít thở sâu một hơi, em có nghe thấy hơi thở của gió biển không?"
Cô vẫn là nhìn anh chằm chằm, "Em chỉ nghe thấy mùi vị của tỏi thôi."
". . . . . ." Được rồi, anh thừa nhận, miệng anh vị hơi nặng, tỏi ở bên trong cua quả thật để nhiều chút, nhưng này không phải tật xấu cô tạo ra cho anh sao? Có cần sát phong cảnh như vậy không? "Ăn chút đi, anh lột cho em?"
Cô lắc đầu một cái.
"Em gái, em cần gì vậy chứ? Không ăn để uy hiếp anh trở về?"
Cô thầm than, cô cũng không phải là ý đó. . . . . .
"Không muốn ăn cua." Cô cầm đũa lên, chọn một chút xíu cá ăn.
Anh liền thôi, chỉ là thật kỳ quái, ngày trước cũng không phải là cô không ăn cua. . . . . .
Cô ăn uống vẫn như trước đây, ăn rất ít, khẩu vị của anh cũng rất tốt, phần lớn thời gian cô đều nhìn anh ăn.
"Lại nhìn anh, anh liền ăn em!" Ánh mắt của anh lấp lánh, nói một câu từ quảng cáo.
Cô không có tâm tình nói giỡn, trong lòng có chút phiền loạn, dĩ nhiên, cũng không phải là bởi vì anh không có sự đồng ý của cô đã mang cô tới chỗ này.
"Anh hai, sáng mai chúng ta trở về được không?" Cô nói. Đã mười giờ tối rồi, tối nay là không thể nào trở về Bắc Kinh.
"Đừng có mất hứng được không? Vụ án hôm nay, phòng luật của bọn anh mất sức lực rất lớn, biến điều không thể thành có thể! Tâm tình anh thật tốt, đồng thời cũng rất mệt mỏi, theo anh nghỉ ngơi 2 ngày không được sao?"
Cô biết năng lực của chỗ anh, biến điều không thể thành có thể, trước mắt, cô cũng không thể đạt đến trình độ này, làm thế nào mới biến thành có thể?
"Anh biết em đang nghĩ đến cái gì, không phải là vụ án của Quách Hoành Vũ kia sao! Anh thấy em nên thoải mái đi!" Anh nhấp một miếng rượu, nâng ly rượu còn lại đút tới bên miệng cô , "Uống một hớp."
Cô nhắm môi, không để ý. Anh nói thoải mái là có ý gì? Chẳng lẽ anh nương tay?
" Một ngụm nhỏ nữa đi." Anh nói, "Không phải sợ say, có anh ở đây rồi, say anh cõng em về khách sạn."
Đâu phải cô sợ say? Mặc dù tửu lượng cô không lớn, nhưng một ly nho nhỏ thì vẫn có thể .
Bên tai lại vang lên lời nói hồi chiều: Không hiểu tại sao Tiêu Y Đình phải nhận vụ án này, anh ta cũng đâu phải thiếu tiền! Vì vậy cô mới biết mình phiền loạn là vì cái gì.
Trong lòng còn buồn phiền, dựa vào cái này, cô đoạt lấy ly, một hớp liền uống cạn ly rượu, vị cay kích thích từ cổ họng xông vào trong dạ dày.
Anh hơi kinh ngạc, ánh mắt sáng lên, cười khen, "Tửu lượng giỏi! Thêm một ly!"
Cô hiểu anh đang cười cô, tửu lượng tốt gì chứ, nếu như cô uống rượu mà anh chịu buông tha vụ án này, cô liền uống nữa, nhưng anh chịu sao?
"Cái gì gọi là thoải mái đây?" Cô nhìn anh hăng hái tăng mạnh, cầm ly, rót rượu, đặt ở trước mặt cô.
"Thoải mái chính là, dù sao bọn em cũng thua, vậy thì yên lòng thua đi! Sẽ không có gánh nặng trong lòng rồi !" Anh không coi ai ra gì cười to, không nói ra được kiêu ngạo cùng tự đắc.
". . . . . ." Cô thật đúng là bị nghẹn, ngay cả trong lòng quá nhiều không phục, vẫn không có phản bác.
Anh giơ ly, cụng nhẹ vào ly của cô một cái, cười nói, "Đừng như vậy, thua cũng phải thua thật phong độ, uống một ly nữa, chỉ một ly này, nhiều hơn nữa, em muốn uống anh cũng không cho, cầu chúc hai vợ chồng chúng ta lần đầu giao chiến đặc sắc như thế nào?"
Hai vợ chồng. . . . . .
Xưng hô này thật không quen. . . . . .
Cô nhìn nụ cười kia, còn có lời anh nói —— phong độ, cô ở trước mặt anh chưa từng có phong độ? Một chút khó khăn liền xù lông không phải là anh sao?
Thua?
Cô bưng ly lên, uống hết một hơi, ly không đảo lại cho anh nhìn, "Chưa chắc." Nói xong, đoạt lấy chai rượu, rót đầy ly.
Anh hết sức ngoài ý muốn, "Còn uống nữa? Nha đầu ngốc, chớ giận dỗi! Thua kiện là chuyện bình thường, đừng thua thân thể!"
Anh cười một tiếng, "Anh nói, thua thân thể ý là. . . . . . Tối nay đừng uống say, say rượu liền chịu thiệt ... Anh tự nhận là mình không có cái tự chủ gì đâu."
". . . . . ."
"Dĩ nhiên, anh không ngại thua em, anh nói là thân thể, không phải vụ kiện. . . . . ." Anh lại bổ sung, uống rượu mắt càng thêm sáng trong, giống như chất lỏng sáng bóng từng điểm từng điểm phát ra từ đôi mắt, vầng sáng làm cho người ta say mê. . . . . .
Diệp Thanh Hòa có chút choáng váng, ngưng mắt nhìn, thế nhưng thiếu chút nữa ngã quỵ, vội vàng chống đỡ cái bàn, lại không cẩn thận đụng ngã ly trà.
Luống cuống tay chân lau, anh cũng tới giúp cô một tay, cô liền ngừng tay, mặc anh lau trên quần áo cô. Đây tột cùng là do say rượu nên nhìn loạn? Hay là anh nói xằng nói bậy quấy rầy tâm tư?
"Đến mức này sao? Anh cười ở bên tai cô, chỉ đùa một chút liền hắt nước vào người, nếu anh ăn em thật, em còn không nhảy vào biển?" Anh dọn dẹp sạch sẽ cho cô, chính mình trở lại chỗ ngồi, vẫn cười, "Đừng nha em gái, ngày này còn lạnh, vậy em vẫn nên thua anh là được rồi!"
"Em sẽ không thua!" Bị anh đùa giỡn, cô dần dần bình tĩnh, nói cho anh biết, ý của nàng, "Em là chỉ vụ kiện!"
"Ưmh. . . . . . Nói một chút, tại sao có thể không thua anh!" Ngược lại anh thật nhiều hứng thú tính toán rửa tai lắng nghe.
Thật ra thì, cô cũng không biết làm sao mới có thể không thua anh, lời này có chút ngây thơ, cũng chỉ dám ở trước mặt anh nói, anh hỏi nhiều một câu, cô liền không biết nên trả lời thế nào.
Hai tay anh lần lượt thay đổi, đặt ở trên mặt bàn, vẫn mang theo nụ cười, chỉ là, bộ dáng nói chuyện công, "Em gái, này cũng không giống như em... cho tới bây giờ em rành mạch phân minh, trong lòng có chuyện, không chắc không nói, không đáng tin không làm. Chúng ta là luật sư mặc dù dựa vào miệng kiếm cơm, nhưng mà, thua hoặc là thắng, cũng không chỉ dựa vào cái miệng này, cần phải có chứng cứ, em gái tài giỏi ạ."
Nói nhảm! Chẳng lẽ cô không biết sao? Nghe lời này, còn thật giống một luật sư thâm niên giáo dục thực tập sinh vậy, ngay cả Bạch Tân cũng không nói với cô như vậy. . . . . .
"Tới, em đã luôn nghĩ về vụ án này, chúng ta sẽ nói một chút đi, hoàn toàn để em an tâm chơi cho vui!" Anh nói, "Từ xưa thì có một từ, gọi là bắt kẻ thông dâm. Phan Du Nhiên bắt được Quách Hoành Vũ tại giường rồi sao? Hay là đã chụp hay ghi hình rồi sao ? Ngay cả tiểu tam trong miệng cô ấy, cô ấy cũng chỉ biết mỗi cái tên, về phần đứa bé trong bụng tiểu tam kia, đã sớm phá bỏ, tiểu tam một mực chắc chắn cô ta và Quách Hoành Vũ chỉ là quan hệ bạn bè, bọn họ thậm chí chưa bao giờ có ghi chép ở sách sạn, trong tay bọn em có cái gì chứ ? Một phần ba chi tiết qua trò chuyện mà thôi, em cảm thấy, chỉ bằng này, có thể làm chứng cứ?"
"Nói nhảm. . . . . ." Lần này không phải cô nói thầm trong lòng, mà là nói ra, những điều anh nói cô đều biết, cho nên mới buồn phiền không phải sao?
Anh cười ha ha, "Không phải anh tự tin, mà là bọn em căn bản sẽ không có biện pháp tìm thêm chứng cớ khác, Quách Hoành Vũ là người mà một giọt nước cũng không lọt, muốn nạy ra lời nói từ trong miệng hắn là không thể nào!"
Diệp Thanh Hòa yên lặng nghe lời của anh, tròng mắt như nước rủ xuống khẽ loạn, hơi trầm ngâm, ngẩng đầu mà cười, nâng ly, "Ly thứ ba, anh hai, không nói câu nào, chỉ cám ơn anh dẫn em tới bờ biển, hiện tại tâm em đã có thể cùng anh thoải mái."
"Tốt! Cạn chén!" Anh cười không ngớt, cùng cái ly của cô nhẹ nhàng va chạm.
Phiền loạn trong lòng chợt bình tĩnh lại, mặc dù bờ biển có tiếng người ồn ào, nếu không sẽ là khoảng không gian im lặng, an nhàn ngồi đối diện anh, nghe những lời anh nói, cùng anh uống rượu nếm trà.
"Nghe nói em ở Mĩ khoe khoang trà đạo?" Anh hỏi.
". . . . . ." Từ khoe khoang này, chẳng lẽ là độc quyền của anh?"Không có, chỉ là giúp người bạn một tay."
"Ừ. . . . . . Còn đón tiếp một con sói uống trà?" Anh gật đầu một cái, không chút dáng vẻ để ý.
". . . . . ." Cô kinh ngạc, "Tiêu Đại Luật Sư, ngài nói người này tôi không biết. . . . . ."
Anh cười, "Đừng gọi anh là Tiêu Đại Luật Sư, là lạ, lại nói em gọi con sói kia thế nào?"
"Thế nào?" Cô thật không rõ anh nói gì.
"Người nước ngoài kia, tên gì? Hoàng tử Ngọc Mễ (cây bắp)?" Anh cúi đầu vừa nhấp một miếng rượu vừa nụ cười.
". . . . . ." Xem ra Tiêu Thành Trác là cái rất xứng chức truyền tin, "Người ta gọi hoàng tử Miên Hoa (cây bông). . . . . ."
"Nha. . . . . . Đó chính là hoàng tử. . . . . ." Anh kéo âm thanh, "Nghe nói vóc dáng rất cao?"
"Cũng. . . . . . Được. . . . . ." Dù sao cao hơn cô một khoảng lớn.
"Cao bao nhiêu? Cụ thể một chút ? Đừng quên, người làm luật luôn phải biết mọi thứ thật chuẩn."
". . . . . . 1m87 thôi. . . . . ." Cô nào biết, tùy tiện nói vậy.
Sắc mặt của anh khẽ đen, "Cao như vậy, em đến bả vai người ta sao? Người lùn!"
". . . . . ." Người ta cao, tại sao muốn chửi bới cô lùn?
"Hắn đẹp trai không? Mắt nhìn có được hay không?" Người khác lại hỏi.
". . . . . . Đẹp trai . . . . . ." Miên Hoa hoàng tử thật đúng là rất đẹp trai, "Mắt. . . . . . Là màu xanh dương. . . . . ." Hình như là vậy, cô không có nhìn kỹ, Joyce nói ánh mắt của hắn giống như biển rộng, "Ừ. . . . . . Giống như biển rộng. . . . . ." Cô lặp lại lời của Joyce một lần nữa.
Sắc mặt của anh lại càng đen, "Anh cảm thấy chúng ta vẫn là trở về sớm một chút đi. . . . . ." Biển lớn này không có gì có thể nhìn. . . . . .
"Được!" Cô cũng nghĩ vậy!
"Được cái gì được? !" Anh trợn lên giận dữ nhìn cô một cái, "Tính tiền! Đi khách sạn!"
Cô lại một lần nữa thật sâu cảm nhận được, anh hai vẫn là anh hai, hỉ nộ vô thường . . . . . Lại nói hoàng tử người ta chọc giận anh rồi hả ? Là chính bản thân anh muốn hỏi đó . . . . . .
Tính xong, anh mang cô đi khách sạn, còn bước nhanh , cô rất khó khăn mới đuổi theo, đỉnh đầu một tiếng nói xù lông vang lên, "Em có ngốc hay không, ở nước ngoài cũng không đề phòng người khác? Tùy tùy tiện tiện gọi người ta là hoàng tử, trên thế giới có nhiều hoàng tử vậy sao? Thật không biết em ở nước ngoài ba năm làm sao sống , thế nào không có bị người bắt cóc à?"
". . . . . ." Cô sống rất tốt đó. . . . . .
Đến khách sạn, sắc mặt của anh còn chìm, ném chứng minh đến lễ tân một cái, "Mướn phòng."
". . . . . ." Cô vốn là muốn nói mướn hai phòng , nhưng khi nhìn sắc mặt của anh, quyết định tiếp tục làm bánh bao, dù sao cô vẫn là bánh bao. . . . . .
"Giường lớn hay hai giường?" Lễ tân hỏi.
"Giường lớn!"
"Hai. . . . . ." Tiếng hai giường cô còn chưa nói xong.
Lễ tân có chút do dự rồi, nhìn hai người bọn họ, "Xin hỏi rốt cuộc giường lớn hay là hai giường?"
Người khác kéo từ cặp công văn ra, đặt ở trên bàn một tờ giấy chứng nhận màu đỏ, "Cô nói giường lớn hay hai giường?"
Diệp Thanh Hòa cùng cô lễ tân cũng bị tờ giấy này làm rung động : giấy kết hôn. . . . . .
Vì vậy lễ tân cho thuê phòng thật nhanh , ánh mắt khác thường nhìn Diệp Thanh Hòa một cái, Diệp Thanh Hòa không khỏi cúi đầu, đi theo sau lưng anh như chạy trốn, người nào ra ngoài chơi còn mang theo giấy kết hôn chứ?
Vào thang máy, anh cúi đầu, ánh mắt kiêu ngạo, "Em không biết anh không quen giường sao? Ra ngoài ngủ một mình sẽ mất ngủ!"
". . . . . ." Có sao? Vậy trước kia ở nước Anh anh ngủ với ai à? Coi anh như nói là sự thật đi, cô nhẹ nhàng nói một câu, "Vậy cũng không cần thiết đưa giấy kết hôn ra, thật mất mặt!"
Anh cười lạnh một tiếng, "Vợ chồng quan minh chính đại tuân thủ luật pháp đi mướn phòng còn nói mất mặt? Vậy em nói cái gì mới không mất mặt? Hoạt động bí mật đi ra lăn lộn cũng không gọi mất mặt?"
". . . . . ." Được rồi, cô buông tha thảo luận vấn đề này với anh.
Ít nhất thế giới quan của người nào đó vẫn là cho đúng. . . . . .
Nhưng mà cô đã ngậm miệng, anh còn ở đằng kia ăn nói cái gì? Lên án kịch liệt nếp sống không đứng đắn, giống như đang tẩy não cô vậy, cô cũng không phải là loại phụ nữ tùy tiện đó!
Cuối cùng, cô nghe không nổi nữa, đáp một câu, "Vậy anh còn giúp Quách Hoành Vũ? Tiếp tay làm điều ác?"
Anh rốt cuộc, cũng ngậm miệng. . . . . .
Vào phòng, phát hiện phòng sát cảnh biển, cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là vô ngần đêm tối cùng biển rộng, tiếng sóng biển, tiếng gió, nghe rõ ràng.
Anh đóng rèm cửa sổ, tâm tình bỗng nhiên lại thay đổi tốt hơn, mở cặp táp ra, lấy quần áo tắm rửa ra, có anh , cũng có của cô, toàn là quần áo thoải mái, bao gồm giày đi biển, quần áo trong, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng.
Cho nên, một buổi sáng anh đã dự mưu từ trước?
"Em tắm trước, hay là anh trước?" Anh hỏi.
"Vậy thì anh đi. . . . . ." Không hiểu sao lại có chút khẩn trương, ở một phòng bên ngoài cùng ở nhà lại có chút không giống nhau. . . . . .
Anh cũng không khách khí với cô, cầm quần áo vào phòng tắm, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng nước chảy tí tách, cô cởi giày cao gót, chân trần giẫm ở trên mặt thảm, hưởng thụ cảm giác ngón chân buông lỏng thoải mái dễ chịu.
Rất nhanh, anh đi ra, quần áo cũng không mặc, chỉ một cái quần trong, vóc người cao lớn.
Hình thể của anh so với ba năm trước một chút biến hóa cũng không có, hơi gầy, tuy nhiên nó cũng bắp thịt kiên cố, da trắng nõn, lại bởi vì thời niên thiếu lỗ mãng cùng không tốt mà có lưu khá nhiều vết thương, nếu không có cái này thì anh hệt như pho tượng hoàn mỹ, chỉ là, cũng không ảnh hưởng cái đẹp của thị giác, ước chừng, đàn ông dù sao cũng phải có chút dấu vết lớn lên mới có ý vị.
Cô ngưng mắt nhìn nước chảy theo những vết sẹo kia, nhập thần.
Anh dùng khăn lông lau tóc còn ướt con ngươi màu hổ phách lộ ra ánh sáng như sao, nhếch miệng cười với cô một tiếng, "Đi tắm đi, tất cả quần áo của em đều chuẩn bị xong rồi, vẫn của ba năm trước đây, không biết quần áo bên trong còn mặc được không?"
Ánh mắt của anh khẽ quét qua ngực cô, nụ cười càng thêm quái dị.