Anh nhanh chân đi đến, đoạt lấy tay cầm từ trong tay cô: “Lên xe đi.” Giọng nói khó khăn lắm mới nói được, đặc quánh như bùn đất….
Cô đứng yên một lúc, sau đó yên lặng ngồi xuống phía sau.
Anh thuần thục ngồi lên yên, sau đó đạp xe đưa cô đến trường.
Cô biết, anh đi được xe máy thì sao không đi được xe đạp chứ?
Bỗng dưng hốc mắt cô nóng lên, cảnh vật ven đường mờ ảo, nhìn không rõ……
Đây là lần đầu tiên cô ngồi sau xe của anh, sáng hôm nay cũng rất tinh khôi, bầu trời màu lam cao ngất, áo anh khẽ lay trong gió, nhàn nhạt hương hoa nhài của bột giặt. Nhưng là, tự cô cảm thấy khó chịu, đầu bắt đầu ong ong, có chút buồn nôn……
Cái này chắc chắn là tác dụng của rượu, cô đâu phải người biết uống rượu.
Nhưng rồi, tất cả đau đớn khó chịu đều đã qua, những vết thương thuỷ tinh cứa vào da thịt cô cũng đã được khâu lại, sớm muộn cũng sẽ thành sẹo thôi.
Cô chạm vào vết sẹo trên tay trái, sẽ sớm thôi……….
Từ hôm ấy, rốt cuộc cuộc sống của hai người cũng trở lại bình thường, sở dĩ nói như vậy là vì Tiêu Y Đình không còn gọi người về nhà làm ồn như trước nữa, mọi chuyện bình yên lại, nhưng cô và anh vẫn không cách nào nói chuyện….
Không phải cô không nói, mà là anh, càng ngày càng trầm lặng……
Ánh mắt của hai người không còn cùng chạm một nơi, dù chung một mái nhà, nhưng hai người sống hai cuộc sống riêng.
Anh đạp xe đưa cô đi học, nhưng là, cô chỉ ngồi yên phía sau, chưa bao giờ đưa tay ra ôm eo anh; hai người vẫn đi học như cũ, ngồi chỗ cũ, anh không còn ngủ, cũng không từng đưa mắt nhìn cô ngay bên cạnh; hai người cùng ăn cơm, nhưng chỉ dừng ở đúng nghĩa ăn cơm, ăn xong, hai người về phòng của mình, có lúc cửa đóng, có lúc cửa mở, anh lúc thì đọc sách, lúc thì chơi game……..
Trò chơi kia, cô cũng không login thêm lần nào nữa…….
Hình như về nhau anh có kết thêm nhiều bằng hữu, không biết anh còn giữ mối quan hệ của hai người hay không, cũng có thể là có, anh là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng chỉ là không bao giờ thể hiện trước mặt cô.
Qua hơn mười ngày, vết thương của cô đã khô, quả nhiên để lại sẹo, trên cánh tay một đường dài, còn có….. trên ngực……
Tiêu Y Đình chỉ nhìn thấy sẹo trên cánh tay của cô, nhưng là, vẫn luôn nhìn chăm chú cô, biết chắc đằng sau lớp quần áo kia còn có nữa…..
Cô theo anh đến bác sĩ, anh hỏi liệu vết sẹo kia có làm ảnh hưởng bề ngoài của cô hay không, nhưng cô không nghe câu trả lời đã đứng dậy, anh lập tức đuổi theo, thực sự cô không muốn quan tâm đề tài kia……..
Trời thu càng vào sâu, cô muốn đi Vân Nam một chuyến, trước khi đi, Diệp Thanh Hòa có lớp học tối, trên đường đi cô nhận được điện thoại của anh.
Đây là cú điện thoại đầu tiên giữa hai người từ lần kia.
Cô nhận máy, anh hỏi cô về tài khoản game của cô.
Cô ngẩn ra, quả thực trước đây anh từng hỏi cô tài khoản của cô, nhưng cô không nói vì muốn che giấu thân phận Nhất Nhất Phong Hà của mình, nhưng bây giờ, anh đã biết mọi chuyện, tuy nhiên cô cũng hiểu được vì sao anh lại biết được, chuyện giữ bí mật bây giờ cũng không có nghĩa nữa rồi……….
Nhưng là, tài khoản này……….
Cô do dự một chút, trả lời: “Tài khoản là……. Ghép vần Yitifenghe…… Mật khẩu là ghép vần tổng số chữ Erge250…….”
Vốn là một mật khẩu rất buồn cười, nhưng bây giờ thì không…….
Bên kia im lặng một lúc: “Được…..”
Sau đó, điện thoại ngắt.
Xuống xe đã là giữa đêm, hương hoa quế ngào ngạt trong không khí, cô lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, anh và cô dưới gốc cây hoa quế…..
Lại một mùa thu nữa…..
Cô dẫm lên tầng tầng hoa quế trên mặt đường, đi về nhà.
Bước vào trong sân tiểu khu, một làn gió thổi qua làm bay góc áo của cô, thổi xuống một màn hoa quế. Chiếc xe đạp dựng góc sân, mọi thứ yên bình………
Mùa này, nên hái hoa quế rồi……..
Bánh hoa quế căng mềm, trà hoa quế nồng đậm, uống vào mùa đông sẽ đặc biệt thấy ấm người, cô rất thích, chẳng qua những năm nay…….
Ai, trong cuộc sống, có những nhớ nhung đôi khi cần lãng quên…
Cô phủi hoa vướng trên áo, đi lên lầu.
Dì Vân đã đi ngủ, đèn phòng khách và bếp đều đã tắt, chỉ còn chút ánh sáng vàng nhạt từ cây đèn chụp, nhẹ nhàng soi vào không gian yên tĩnh.
Lúc đầu căn nhà này rất đơn giản, chỉ có một chút đồ gia dụng, sau đó cô và anh từng mấy lần đi các cửa hàng nội thất, nhìn cái gì hay hay liền mua về, coi như bổ sung thiếu sót cho căn nhà.
Cây đèn kia là do anh chọn, hơn nữa còn kiên quyết đòi mua, cô nghe anh thuyết minh cũng thấy chấp nhận được.
Ánh sáng từ cây đèn này không giống với nhiều cây đèn khác trong cửa hàng, lí do nằm ở phần chụp đèn, ánh sáng toả ra nhẹ nhàng, lại có sức toả ra không gian, giống như vầng dương toả nắng ấm áp; mỗi khi ai đó bước vào, sẽ cảm thấy không quá choáng ngợp vì ánh sáng, và không cảm thấy âm u tối tăm. Cô đứng đó dưới ánh đèn, nhìn mình trong gương, hai bàn tay bất giác đưa lên, đưa qua những vết sẹo, từ tay lên bả vai, ngực…. cảm giác truyền từ tay đều rất chân thật……
Không gian yên ắng, đèn trong phòng anh vẫn còn sáng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím, tiếng anh nói chuyện.
Cửa phòng không khoá.
Cô đi ngang qua phòng anh, nghe được tiếng anh chơi game, còn đang lên giọng chỉ huy gì đó….
“Thật ngốc nghếch! Rốt cuộc là ngươi có làm ‘Hoa’ được không vậy? Chưa từng thấy ‘Hoa’ nào ngốc như ngươi! Muốn diệt cả bang sao?!”
“Chơi dở sao? Chơi dở như thế nào vậy? Vốn là đối thủ quá mạnh! Có gì để nói nữa?”
“Thôi! Ngươi đúng là làm hỏng ‘nghiệp’!”
Anh có vẻ rất không vui, còn lên kênh làm một trận ầm ĩ…..
‘Hoa’ là nghiệp của cô, cô đã làm hết sức mình vì anh…..
Nhưng anh nói ‘làm hỏng nghiệp’ là có ý gì? Không phải cô không hiểu, trong lòng không tránh khỏi nặng nề hơn, nhưng là, dù sao cũng không muốn nhìn lại, cứ cho qua đi……..
Cô đứng lại đó một lúc, sau đó về phòng.
Mục Xuyên tự tìm đến giúp cô nhiều hơn, cô cũng có ít dịp đến thăm mẹ Mục, buổi tối đều đọc sách đến muộn, sau đó thì về nhà.
Hơn nữa, trời cũng đang trở lạnh, thật không muốn bước ra ngoài.
Mấy ngày sau trời ấm hơn một chút, sau đó nhiệt độ lại giảm, giống như bầu không khí giữa anh và cô, rõ ràng dưới cùng một mái nhà, lại như có một tảng băng lớn ngăn ở giữa, chưa kịp đến gần đã cảm giác lạnh đến co người…….
Cô thích lạnh lẽo.
Trời lạnh như thế, ít ra trong lòng cô ấm hơn bên ngoài.
Cô thay quần áo, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi. Đột nhiên cô giật mình tỉnh, cảm chút khát, mở cửa định xuống bếp uống nước.
Đèn trong phòng anh vẫn sáng….
Anh vẫn đang chơi, vẫn nói chuyện.
“Tất cả phải tham gia hôn lễ của ta! Hôn lễ lớn nhất, chưa từng có!”
Một câu này chặn đứng bước chân của cô, cô bất động.
Anh đeo tai nghe, không để ý xung quanh, nói tiếp: “Đúng, không được thiếu một ai, đều phải có quà đó!”
Cô yên lặng xoay người trở về phòng, không khát nữa…..
Cô ngồi trước bàn sách, trước mặt hiện lên không ngừng hình ảnh của cô và anh,….
Cô biết, bây giờ chẳng còn gì liên quan đến cô, việc cô nên làm bây giờ là đi ngủ, nhưng là, ai cũng có lúc lí trí không làm chủ được……..
Cô mở máy tính, login.
Thông tin trống, đây là ý của cô, vì để che giấu, cô không để lại nhiều thông tin.
Đột nhiên cô nhớ tới chuyện mật khẩu, vội vàng lập một tài khoản khác.
Trong game, tên phụ cũng khá quan trọng, thiếu nó thì không thể lấy được tài liệu, không thể nhận nhiệm vụ.
Cô chọn nam hiệu, chọn một cái tên rất không bình thường: “Người qua đường”
Vừa đăng nhập, hệ thống liền gửi đến thông báo: “Bang chủ Tiêu thiếu gửi thiệp mời hôn lễ cùng Nhất Nhất Phong Hà, mời các vị bằng hữu cùng tham dự.”
Cô chuyển địa điểm đến lễ đường.
Hôn lễ đang bắt đầu.
Cô nhìn thấy chính mình – cô gái đang cùng anh bước lên lễ đường, người có tên Nhất Nhất Phong Hà, không còn bộ y phục trắng mà thay vào đó là bộ đồ tân nương đỏ rực, có mũ phượng và khăn trùm đầu, đang cùng anh cúi bái phu thê, mũ phượng rủ xuống, khi cúi đầu còn loé lên lấp lánh.
Anh cũng toàn thân đỏ thẫm, trước ngực là một bó hoa vải to, như một vị tiên rớt xuống phàm trần, nhưng vẫn không mất đi vẻ oai hùng của người hiệp khách…….
Hơn nửa đêm người chơi quả nhiên không còn nhiều, nhưng như lời anh nói, là một hôn lễ lớn nhất chưa từng có, quả thực như vậy………
Anh đã chọn hôn lễ cao cấp nhất trong hệ thống, mời tất cả mọi người, kể cả không quen, còn ban phát rất nhiều linh vật.
Anh cũng chọn xe cưới xa hoa nhất, thong dong cùng Nhất Nhất Phong Hà đi trên đường phố, mọi người đều dạt ra hai bên, có người chen chúc nhặt tiền lì xì trên đường.
Cô cố tỏ ra bình thường, ‘Người qua đường’ hết ăn rồi lại uống, mãi cho đến khi hệ thống thông báo đã đủ….
Cô đi theo dòng người, anh ném tiền, họ nhặt, cô không thể không nhặt theo.
Có người nhặt xong thì về, chỉ còn cô, đi cùng đoàn rước đến tận cuối con đường….
Trước mắt, đến nơi, anh tặng cô 1314 đoá hồng, trên bầu trời xuất hiện mưa hoa hồng, hệ thống gửi đến thông báo: “Tiêu thiếu tặng 1314 bông hồng cho Nhất Nhất Phong Hà, nguyện ý cả đời một lòng một dạ.”
Sau đó, trên kênh người người nhao nhao chúc mừng, chúc họ Tân hôn vui vẻ…….
Giữa một rừng lời chúc, Tiêu thiếu bất chấp tất cả: “Lão bà, anh yêu em.”
Rồi sau đó, ‘lão bà’ của anh đáp: “Lão công, em cũng yêu anh.”
Cô yên lặng quan sát, hoà vào những lời chúc phúc, gõ một dòng: “Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc….”
Trên màn hình mưa hoa hồng vẫn chưa ngưng, cô tắt máy tính, lưu giữ lại trong tâm trí hình ảnh đẹp đẽ kia…..
Trong game, có lẽ hạnh phúc của Tiêu thiếu và Nhất Nhất Phong Hà vẫn cứ tiếp tục, còn cô chỉ là ‘Người qua đường’…….
Cơn khát lại kéo đến, cô mở cửa, lần này là đi uống nước thật, cô cố đi thật nhẹ, khi đi qua cửa phòng anh lại nghe được tiếng anh nhỏ dần nhỏ dần, nói vào tai nghe: “Lão bà, anh yêu em…. anh yêu em…… anh yêu……”
Cô quyết đi tiếp, không dừng. Đột nhiên tiếng ‘leng keng’ giòn tan vang lên, chậu hoa bên tường rơi xuống, là do ống tay áo của cô sao?
Một bình sen cạn nhỏ, hoa vừa tàn…….
Bình hoa này cũng là do anh ngẫu hứng đòi mua về….
Nghe thấy tiếng vỡ, anh mở cửa, bật đèn phòng khách, đèn soi sáng cả căn phòng, đôi mắt anh âm u khó dò, nhìn chằm chằm cô và đống mảnh vỡ dưới chân cô.
“Có sao không?” Anh hỏi, đi tới bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cánh tay cô.
“Không có sao, em định uống chút nước, không cẩn thận đụng phải.” Cô ngồi xuống, thu dọn mảnh vỡ.
Anh cũng ngồi xuống, nói với cô: “Để đấy cho anh, em đi uống nước đi.”
Anh cầm lấy mảnh sứ trong tay cô, bất cẩn để hai ngón tay chạm nhau, tay cô, lạnh như mảnh sứ kia vậy…….
Anh thu dọn mọi thứ vào thùng rác, con mắt không thể rời khỏi dáng người nhỏ nhắn của cô, nhịn không được muốn nói một câu: “Trời lạnh, nên ngủ sớm một chút……”
Nhưng là, ấp a ấp úng, không nói được gì, cúi đầu đi vào bếp sau khi cô đã rời đi.
Anh uống nước, sau đó về phòng thu dọn mọi thứ, đeo tai nghe lên một lần nữa: “Em gái anh đúng là phá phách.”
Cô không nói gì, đi vào phòng đóng cửa.
Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bình hoa kia, không đắt, lại rất đáng yêu, còn câu nói đột ngột của anh “Thật giống Nhất Nhất Phong Hà…”
Nhưng cuối cùng lại bị cô làm vỡ rồi…….
Cái bình hoa kia từng được ví với Nhất Nhất Phong Hà, giờ vỡ rồi, coi như là dấu chấm hết, kết thúc một bài văn.
Qua mấy lần nhiệt độ giảm mạnh, trời bước vào rét đậm, Mục Xuyên cũng trở về từ Vân Nam.
Diệp Thanh Hòa biết được, nhanh chóng đến nhà họ Mục.
Mục Xuyên tặng cô lông chim Khổng Tước coi như quà, rất đẹp, cô rất thích, quyết định treo lên tường. Dì Vân không hiểu vì sao bình hoa trên tường đột nhiên vỡ, cũng đi mua bình hoa khác về treo thế vào, nhưng cô cảm thấy có lẽ lông chim Khổng tước sẽ thích hợp hơn…….
Hình như hôm nay Tiểu Trái Cây đặc biệt có lời muốn nói với cô, từ lúc cô bước vào cửa cứ nhìn cô mãi, mấy lần muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc, nhịn không được, nhân lúc không ai để ý kéo cô vào phòng mình.
“Cô! Nick của cô bị phá hư rồi!” Tiểu Trái Cây tức giận nói.
‘Nhất Nhất Phong Hà’sao? Cô không muốn biết thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến nó nữa, nhưng là, tại sao Tiểu Trái Cây biết nick đó là của cô?
“Ai nói cho cháu biết nick đó là của cô?” Cô cười hỏi.
“Ui, cô mặc kệ chuyện này đi!” Tiểu Trái Cây cho đây không phải trọng điểm, vội la lên, “Cô, có phải cô đem nick của cô cho Tiêu thiếu chơi không? Anh ta lại đưa cho một cô gái khác chơi? Còn kết hôn với nhau nữa! Cô gái kia đúng là đáng ghét mà! Không bao giờ chiếu cố cháu! Còn cướp đông cướp tây của cháu! Còn giúp người khác đoạt Boss của cháu! Cháu tìm cô ta nói lí lẽ, cô ta bảo không quen cháu! Cháu tức lắm rồi!”