Nhưng kì lạ là anh không hề nhắc tới chuyện mật mã, đoạt lấy đôi đũa từ tay cô, rồi nhẹ nhàng gắp lên một cái sủi cảo, đưa vào trong miệng. Đầu tiên liền cắn thử một cái, sau đó tỏ vẻ hưởng thụ cho vào miệng thưởng thức.
Cuối cùng, còn vẫn chưa thỏa mãn nói: "Ăn sủi cảo của dì Vân, nhất định không thể dùng đũa đâm thủng vỏ ngoài, phải nhẹ nhàng cắn một cái, cho nước canh chảy xuống. . . . . . Quá mỹ vị rồi !"
Nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia của anh, cô chỉ có thể nói: "Nếu anh thích, thì cứ ăn hết đi!". Trọng điểm chính là đừng ở chỗ này được không? Ánh mắt liếc xéo vào đôi đũa mà anh đang cầm, phía trên đó đã dính nước bọt của anh, chẳng lẽ cô còn có thể ăn được nữa sao?
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, hình như đã hiểu ra điều gì, nụ cười trong mắt càng sâu hơn: "Tôi còn chưa ghét bỏ cô...mà cô đã ghét bỏ tôi như vậy?"
Cô cau mày, về vấn đề vệ sinh cá nhân này, cô luôn có tính sạch sẽ rất nghiêm trọng! Người như anh, bình thường cũng được học qua, làm sao lại không chú trọng như thế?
"Này, gay gắt thế làm gì?". Anh tỉnh ngộ, thật sự đã đoán đúng rồi, đũa anh đã dùng, cô sẽ không muốn dùng lại . . . . . . điều này không khỏi khiến người ta không thoải mái, càng nghĩ càng muốn trêu chọc nha đầu này, vì vậy liền cúi người áp sát vào mặt của cô, con mắt sáng nhấp nháy, cười nói: "Lại nói cũng không phải là cô chưa uống qua nước bọt của tôi, ở trường học không phải tôi cũng dùng bình nước của cô sao?"
Đôi môi của Diệp Thanh Hòa càng mím chặt hơn nữa.
Anh không đề cập tới cái này còn đỡ, vừa nhắc tới cô liền buồn bực.
Về vấn đề nước uống ở ở trường học này, tất nhiên là lúc anh muốn uống cái gì cùng có thể lấy tiên của cô đi mua, nhưng cô lại dùng bình nước mang từ trong nhà đi, một chai này, vừa đủ để uống một ngày.
Nhưng người này không biết vào ngày nào đó lên cơn khát, lại cầm bình nước của cô lên uống..., hơn nữa có lần đầu tiên, ắt lại có lần thứ hai, lần thứ ba rồi đến n lần, sau đó liền thuận nước đẩy thuyền. . . . . .
Kết quả là bình nước mà anh đã uống qua, cô không dám uống nữa, khi về nhà còn đem bình nước kia đánh rửa vô số lần. . . . . .
Nhìn thấy cô chột dạ, cảm giác không thoải mái trong lòng anh , rốt cuộc cũng biến mất, cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn đầy tự đắc.
"Cái này. . . . . . Tôi cầm đi thật đấy?", anh bê bát sủi cảo lên, trên mặt cố gắng gượng kìm nén nụ cười trông cực kỳ khó coi.
Cô cau mặt nói: "Lấy đi!"
"Mặt đừng ra vẻ chán ghét lộ liễu như vậy chứ! Em gái!". Hình như anh rất thích trêu chọc để cô phải nổi giận, cô càng như vậy, anh lại càng vui vẻ: "Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cô, em gái, vấn đề này nghiêm túc liên quan đến sinh học."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Y Đình hỏi cô về vấn đề có liên quan đến phương diện học tập, mặc dù trong lòng hơi không được tự nhiên, nhưng cũng tạm thời áp chế xuống, dù sao anh ta chịu học, cũng coi như cây vạn tuế rốt cuộc cũng ra hoa.
"Vấn đề gì?". Giọng nói vẫn lạnh nhạt, lạnh nhạt .
"Là như thế này. . . . . ." Anh kéo dài giọng, mặt rất nghiêm túc: "Nước bọt là một loại chất lỏng do tuyến nước bọt tiết ra, PH của nó từ 6. 6 đến 7. 1, vô sắc vô vị, có đúng hay không?"
Diệp Thanh Hòa nghe anh nói cảm giác thật kỳ quái, người này cũng không phải là không biết gì cả, có thể trong lúc ngủ, mà còn nghe được cả bài giảng của giáo viên? Không khỏi gật đầu đáp: "Đúng.".
Lại thấy anh nở nụ cười quỷ dị: "Như vậy xin hỏi em gái gia sư, tại sao nước bọt của cô vừa thơm lại vừa ngọt chứ?"
Lúc này mặt của Diệp Thanh Hòa đã hồng rực.
Cây vạn tuế này chắc sẽ không thể nở hoa đâu!
Trêu chọc thành công! Tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp phòng, vừa bưng sủi cảo vừa chạy như bay, sau đó còn quay đầu lại hỏi: "Em gái à, mặt của em đỏ như vậy, hiện tượng này trong sinh học nên giải thích như thế nào?"