Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 159: Chương 159: Phát hiện




Phạm Trọng đi, Tiêu Y Đình cũng không còn nhiều tri giác lắm, cuộn mình trên ghế sofa, mở ti vi, thuận tay cầm lên một quyển sách chuyên nghiệp, vừa xem ti vi vừa gặm sách.

Diệp Thanh Hòa không biết với trạng thái chóng mặt như hiện tại của anh thì có thể xem được bao nhiêu, chỉ là, vẫn nên rót một chén nước mật ong cho anh, hơn nữa rửa chút trái cây, giúp anh giải rượu.

”Anh hai, đi tắm trước đi. Một cỗ mùi rượu !” Cô nhăn nhíu lỗ mũi, “Anh không sợ Cẩm Nhi tới tìm anh, hình tượng của anh liền đổ vỡ!”

Anh mở miệng ra, ý bảo cô đút quả nho cho anh.

Diệp Thanh Hòa làm theo, anh hưởng thụ một quả nho ngon lành ngọt ngào, mới nói, “Không có hình tượng, mới là hình tượng hoàn hảo nhất. . . . . .”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa cảm thấy anh có thể làm thi nhân hoặc là triết nhân được rồi, đây là sự khác biệt trong tình yêu của anh so với người bình thường sao? Quả nhiên không thể đối đãi với anh như người bình thường được, xị mặt xuống, “Anh hai! Đi tắm!”

Anh tội nghiệp nhìn cô, “Choáng váng đầu, không muốn động. . . . . .”

“. . . . . .” Mới vừa rồi lúc cùng Phạm Trọng so tài sao đầu không choáng?

Cô ngồi ở bên cạnh một lát, nhìn chằm chằm vào mặt bên của anh, chỉ thấy mí mắt anh dần dần khép lại, lông mi thật dài rủ xuống , ánh đèn chiếu vào, tạo thành một bóng mờ nhợt nhạt. Cả người anh cũng vùi lấp trong ghế sofa, tư thế như vậy, liền hiện ra mười phần lười biếng , có lẽ do nóng, còn kéo cổ áo xuống, có thể mơ hồ thấy xương quai xanh. . . . . .

Cô yên lặng không nói gì, cuối cùng đứng dậy đi đổ một ít nước nóng, vắt khăn lông rửa mặt cho anh.

Giày vò một phen, liền mặc anh trên ghế sofa tiếp tục xem sách, chính cô trở về phòng.

Hôm nay cô thật sự mệt nhọc, cũng không thể nhìn mấy tờ sách, liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi, sau lại, bị tiếng động trong phòng đánh thức, vừa nhìn, Tiêu Y Đình ôm Laptop tiến vào, hơn nữa trực tiếp té nằm trên giường cô.

Đây là lần đầu tiên lúc cô tỉnh táo anh đường hoàng chiếm đoạt giường của cô. . . . . .

”Anh hai, anh lại ngủ sai phòng. . . . . .” Nhưng cô biết, hôm nay quả thật anh uống rất nhiều.

Anh ôm laptop gật đầu một cái, “Anh biết rõ đây là phòng của em mà!”

”Vậy anh còn. . . . . .”

”Anh không có chỗ ngủ. . . . . . Giường của anh không thể ngủ. . . . . .” Vẻ mặt của anh thật rất vô tội.

”Tại sao?” Hôm nay cô cũng không lưu ý giường của anh bị làm sao, nhiều lắm chính là sàn nhà tràn đầy nước, nhưng cô đã lau khô cho anh rồi?

”Chăn mền của anh ướt cả. . . . . .” Anh dựa vào đầu giường, nghiêm trang nói.

”Sao lại như vậy?” Rõ ràng là phòng bếp cháy, làm sao cả phòng ngủ cũng gặp họa?

”Kiến thức cơ bản trong chữa cháy không phải đã nói sao? Lúc xảy ra hỏa hoạn nên dập lửa bằng chăn ướt. . . . . .” Anh càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng còn chưa nói hết liền ngậm miệng, bởi vì sắc mặt em gái hết sức khó coi. . . . . .

Diệp Thanh Hòa quả thật không còn lời nào để nói. . . . . .

Ôm lấy quyển sách đi ra ngoài.

”Em đi đâu?” Anh đuổi theo bóng lưng của cô hỏi.

”Em đi ngủ trên sofa!” Cô nói.

”Đừng đi! Mau trở lại!” Anh vội vàng kêu to, “Anh đang xem phim kinh dị! Sợ lắm! Em xem với anh. . . . . .”

“. . . . . .” Anh hai, anh có tiền đồ một chút được không. . . . . .

”Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!” Anh kéo cô trở lại, cùng nằm song song một đầu với anh, tiếp tục chiếu phim.

Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng với anh xem bộ điện ảnh trinh thám không tính là khủng bố cho lắm, không hiểu nổi anh rõ ràng là một người đàn ông, lại bị không khí kinh khủng do phim cố ý tạo ra dọa cho sợ tới mức phải ôm chặt cô. . . . . .

Chỉ là, cô vô cùng mệt mỏi, cũng không còn tinh lực cùng anh dây dưa, nhìn một đoạn, thật sự nhịn không được, càng xem càng co lại vào chăn, cuối cùng ngủ thiếp đi. . . . . .

Ngày hôm sau, cô tỉnh lại trong hơi thở của anh, cũng không biết tối hôm qua người này xem phim đến khi nào, quần áo không thay đã ngủ mất rồi, bây giờ còn có mùi rượu đấy. Máy vi tính tùy ý ném ở đầu giường, cánh tay của anh còn ôm qua đầu cô, cằm đặt ở đỉnh đầu, đụng đến cô đau. . . . . .

Cô rụt người ra, từ vòng vây của anh chui ra, rời giường.

Nhìn đồng hồ, thế nhưng mười giờ sáng! Xem ra hôm qua cô quả thật quá mệt mỏi, ngủ một cái đến không biết ngày giờ rồi.

Chuyện thứ nhất phải làm chính là vào phòng lấy chăn ướt của anh đi phơi, tối hôm qua ngủ quên mất, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng. . . . . .

Vừa mở máy làm sữa đậu nành ra, đã có người gõ cửa.

Nhà của bọn họ, trừ Phó Chân Ngôn, chưa có người khác ghé qua, nhưng Phó Chân Ngôn cũng không tới sớm như vậy!

Cô đi mở cửa, đứng ở cửa là Khương Vãn Ngư và Quách Cẩm Nhi. . . . . .

Sắc mặt Khương Vãn Ngư không tốt, ánh mắt bà có chứa một loại cảnh giác cùng miệt thị.

Cô không tự chủ được, cảm thấy tim một hồi căng lên, nhưng vẫn ôn hòa cười một tiếng với Khương Vãn Ngư , “Bác gái, bác đã tới.”

Rồi sau đó, liền nghiêng người để cho hai người đi vào.

”Y Đình đâu?” Khương Vãn Ngư vừa vào cửa, ánh mắt liền tìm kiếm trong phòng.

”Anh ấy. . . . . . Còn ngủ. . . . . .” Diệp Thanh Hòa nói nhỏ.

”Còn thể thống gì!” Khương Vãn Ngư nhỏ giọng hừ hừ, liền đi tới phòng ngủ.

Đợi bà nhìn thấy hai gian phòng ngủ giống nhau như đúc, sắc mặt càng thêm âm trầm, đứng ở cửa phòng ngủ Tiêu Y Đình, bà liếc mắt liền thấy được cái chăn phơi trên ban công, nhỏ giọng hỏi Diệp Thanh Hòa, “Đây là có chuyện gì?”

Diệp Thanh Hòa cũng nhỏ giọng giải thích, “Anh hai. . . . . . Ngày hôm qua làm chăn bị ướt. . . . . .”

Khương Vãn Ngư nhất thời đen mặt, bởi vì chuyện Tiêu Y Đình làm dơ chăn ở nhà cũng xảy ra một lần, Diệp Thanh Hòa còn là người chứng kiến. . . . . . Bà lập tức liền liên tưởng đến điểm này, nhưng mà, Quách Cẩm Nhi ở chỗ này, bà cũng không tiện nói cái gì, nhịn, chỉ là ánh mắt như sương lạnh . . . . . .

Hơn nữa, bà lập tức nghĩ tới một vấn đề khác!

Bởi vì chăn Tiêu Y Đình ướt, cho nên ngủ ở phòng của Diệp Thanh Hòa, vậy tối hôm qua hai người bọn họ. . . . . .

Môi bà cũng bắt đầu phát run, đột nhiên xoay người lại bắt lấy cổ tay Diệp Thanh Hòa, hạ thấp giọng, “Vậy tối hôm qua cô ngủ ở đâu?”

Diệp Thanh Hòa bị bộ dạng Khương Vãn Ngư hù dọa, nhưng cũng may cô phản ứng nhanh, lập tức nói, “Cháu. . . . . . Ngủ sofa!”

Khương Vãn Ngư cẩn thận nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mới buông lỏng tay của cô ra, nhỏ giọng hừ hừ.

Như vậy, coi như hài lòng với câu trả lời của cô?

Diệp Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, hạ quyết tâm, về sau bất luận anh hai có choáng váng như thế nào, cô phải giữ vững tỉnh táo, hai người quyết không thể ngủ chung! Chuyện như vậy hai người bọn họ xem như thuần khiết vô hại, nhưng ở trong mắt người khác chưa chắc như thế. . . . . .

Tiếng nói hai người vẫn rất nhỏ, Khương Vãn Ngư đau lòng con trai, không có ý định đánh thức giấc ngủ của con mình, cho nên, kiểm tra phòng ngủ xong lại đi phòng bếp.

”Bữa ăn sáng tính làm cái gì?” Bà vừa đi vừa hỏi.

”Sữa đậu nành. . . . . . Còn có bánh mì nướng. . . . . . Chờ anh hai dậy liền luộc trứng gà. . . . . .” Máy làm sữa đậu nành đang xay, đến phòng ăn liền có thể nghe được âm thanh.

Chân mày Khương Vãn Ngư cau lại, “Bánh mì nướng sao được? Không phải mới mẻ gì? Tôi nói hai người chỉ là đứa nhỏ làm sao có năng lực sống một mình? Tôi thấy vẫn nên quay về đi!”

Diệp Thanh Hòa không có lên tiếng, ra ngoài ở vốn không phải là chủ ý của cô. . . . . .

Khương Vãn Ngư đi vào phòng bếp, vừa bước vào, tất cả lời nói đã bị dáng vẻ trong phòng bếp chặn lại rồi, rồi sau đó hoảng sợ xoay đầu lại, chỉ vào phòng bếp nói không ra lời.

Diệp Thanh Hòa biết bà có ý gì, vách tường cùng tủ bát còn có nhiều chỗ là màu đen, nghiễm nhiên chính là dấu vết hun khói hôm qua, bác gái thật sự là bị dọa sợ. . . . . .

Vì vậy chủ động giải thích, “Này . . . . . Ngày hôm qua không cẩn thận. . . . . .”

Khương Vãn Ngư lập tức làm quyết định, “Không được! Các người lập tức trở về cho tôi! Nhìn mà được sao? Ngày nào đó cũng có thể đốt cả căn nhà này!”

Diệp Thanh Hòa vẫn không có lên tiếng.

”Thế nào? Có phải cô không muốn? Thanh Hòa, tôi đã nói với cô. . . . . .” Khương Vãn Ngư đã nhận định ra ngoài ở là chủ ý của Diệp Thanh Hòa, cũng nhận định Diệp Thanh Hòa đã quên hết những lời bà nói!

”Bác gái!” Diệp Thanh Hòa vội nói, “Cháu không có quên lời bác nói, cháu cũng rất nguyện ý trở về. . . . . .”

Khương Vãn Ngư nhìn cô chằm chằm, chợt cười lạnh, “Ý của cô là. . . . . . Là Y Đình muốn ra ngoài ở? Không tệ, Y Đình bị cô bắt chẹt đến gắt gao. . . . . .”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa không nói gì, Khương Vãn Ngư càng nghĩ như vậy. . . . . .

Khương Vãn Ngư xoay người liền hướng phòng ngủ Diệp Thanh Hòa đi tới, bên trong, Tiêu Y Đình vẫn còn ở yên giấc.

Đứng ở bên giường, Khương Vãn Ngư liền ngửi thấy một cỗ mùi rượu, cơn giận bốc lên, xoay người lại khiển trách Diệp Thanh Hòa, “Tôi nói tại sao phải ra ngoài ở ! Đây chính là cuộc sống ở bên ngoài của hai người? Suốt ngày ăn chơi đàng điếm? Uống say còn chạy đến phòng cô ngủ? Này còn thể thống gì! Y Đình của chúng tôi là con trai thì cũng thôi đi, cô là một cô gái, chuyện như vậy truyền đi, cô không cần mặt mũi nữa sao?”

Sắc mặt Diệp Thanh Hòa cứng ngắc, một câu nói cũng không biện luận.

Lời nói Khương Vãn Ngư như một tiếng chuông báo động, nặng nề đập vào ót cô, không sai, cô và Tiêu Y Đình không thẹn với lương tâm, nhưng mà, chuyện như vậy rốt cuộc không ra thể thống gì, là tại cô sơ suất. . . . . .

Tiêu Y Đình rốt cuộc bị tiếng Khương Vãn Ngư khiển trách đánh thức, cau mày ngồi dậy, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Trong lòng Khương Vãn Ngư đang tức giận, thấy con trai tỉnh, liền không cần cố kỵ nhiều như vậy, ngay cả con trai cũng khiển trách, “Vì sao mẹ lại tới? Hôm nay cánh con cứng cáp rồi, hoàn toàn không để mẹ ở trong mắt, muốn làm sao thì làm, không kịp chờ đợi muốn rời khỏi mẹ, ngay cả thông báo với mẹ một tiếng cũng không muốn đúng không?”

”Mẹ. . . . . . Mẹ hiểu lầm rồi. . . . . .” Tiêu Y Đình chau mày, rời giường.

”Mẹ hiểu lầm thế nào? Mẹ nuôi lớn con và anh con dễ dàng lắm sao? Hôm nay mẹ già rồi, cho nên khiến các con chán ghét sao? Anh con ra nước ngoài liền đi nhiều năm như vậy, cũng không quay về được mấy lần, còn con, so với anh con còn ác hơn, hoàn toàn ghét bỏ mẹ, chuyển ra ngoài ở cũng không nói một tiếng, đáng thương mẹ, tối hôm qua tự mình xuống bếp, chuẩn bị món ăn con thích nhất, chờ con về nhà. . . . . .” Khương Ngư Vãn nói xong, hốc mắt liền đỏ, nước mắt hiện ra.

Khương Vãn Ngư vừa khóc, Tiêu Y Đình làm con trai, dĩ nhiên là không đành lòng, hất cái cằm lên, ý bảo Diệp Thanh Hòa đi ra ngoài, mình nắm bả vai Khương Vãn Ngư, “Mẹ, con ra ngoài ở cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn học thật tốt, con đã hứa với cha, nhất định phải thi đậu nghiên cứu sinh, còn không bao lâu nữa sẽ phải tham gia cuộc thi tư pháp, một đống chuyện liên quan đến tiền đồ của con, con không dám khinh thường chút nào, thật chỉ hi vọng tất cả thời gian đều có thể dùng cho việc học, mẹ cũng hi vọng con có tiền đồ đúng không ?”

”Đọc sách cái gì? Có cái gì tiền đồ? Con xem một chút con uống đến bộ dáng như vậy, bây giờ còn có mùi rượu đấy. . . . . .”

Diệp Thanh Hòa đi ra ngoài, chỉ nghe đến đó, cùng cô đi ra còn có Quách Cẩm Nhi, từ lúc vào nhà, Quách Cẩm Nhi còn chưa nói chuyện đấy.

Quách Cẩm Nhi đi theo Diệp Thanh Hòa mãi cho đến phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí nhỏ giọng cùng Diệp Thanh Hòa nói, “Dọa sợ, mẹ nuôi vừa nghe nói anh hai thuê phòng ở bên ngoài, rất tức giận. . . . . . Trên đường đến đây, chị không dám nói lời nào. . . . . .”

Diệp Thanh Hòa bắt đầu luộc trứng gà, hỏi cô, “Cẩm Nhi, chị và bác gái đã ăn chưa?”

”Ăn rồi! Không cần phải để ý đến chúng ta, chỉ nấu cho em và anh hai là được rồi!” Quách Cẩm Nhi đi theo cô, nói.

Hai người liền không có lời nào để nói nữa.

Quách Cẩm Nhi quan sát phòng bếp, rồi sau đó khen, “Lại nói căn phòng này của hai người cũng không tồi, bố trí rất tốt! Nhưng mà chỗ này đã xảy ra chuyện gì à?”

Cô chỉ vào những thứ biến thành màu đen kia hỏi.

Lúc nãy Khương Vãn Ngư bị những dấu hiệu này làm cho khiếp sợ, Diệp Thanh Hòa cũng không có giải thích rõ Khương Vãn Ngư liền hiểu, phỏng chừng kinh nghiệm cuộc sống của Quách Cẩm Nhi quá ít, không hiểu được những thứ này từ đâu mà đến.

Vì vậy Diệp Thanh Hòa bình tĩnh trả lời, “Không có gì, chỉ là bị cháy.”

Hiển nhiên Quách Cẩm Nhi bị kinh sợ, mở miệng hồi lâu cũng không khép lại, một hồi lâu, mới nói, “Chuyện này. . . . . . Này quá nguy hiểm, khó trách mẹ nuôi tức giận như vậy. . . . . . Em gái Thanh Hòa, như vậy không được..., hai người vẫn nên nghĩ biện pháp, thứ nhất hai người không thể chăm sóc mình, thứ hai cũng cần phải tránh tị hiềm, dù sao các người cũng không phải anh em ruột, chỗ anh hai cũng không có ý kiến gì, chị biết rõ hai người, chị không ngại, nhưng nếu bạn trai của em biết hai người thân mật như vậy, anh hai còn ngủ giường của em, vậy em có miệng cũng khó mà nói rõ. . . . . .”

Nước sôi rồi, Diệp Thanh Hòa đánh hai quả trứng vào trong nồi, chỉnh lửa nhỏ lại, nấu trứng ốp lếp. Nghe lời nói của Quách Cẩm Nhi, lý giải ra mấy yếu điểm:

Thứ nhất, đây là đang tuyên bố với cô, chị ta - Quách Cẩm Nhi là bạn gái của Tiêu Y Đình, bởi vì, chị ta biết rõ mối quan hệ của bọn họ cho nên không ngại bọn họ ở cùng chỗ. Cô có chút buồn cười, thật ra thì càng nói không ngại, trên thực tế lại càng để ý chứ gì?

Thứ hai, điểm này ngược lại cùng lời nói của Khương Vãn Ngư giống nhau, cô là một nữ sinh, cô phải biết quý trọng danh dự của mình, tùy tùy tiện tiện cùng một nam sinh ở chung, người bị hủy là cô, ngụ ý đương nhiên là thuyết phục cô và Tiêu Y Đình, hai người không nên ở bên ngoài . . . . . .

Điểm này, ngược lại cô có thể lấy tâm tình cảm kích mà đối mặt, làm con gái, quả thật phải biết tự trọng, cô quá không đủ tự trọng rồi. . . . . .

Quách Cẩm Nhi thấy cô không nói lời nào, lại bổ sung, “Thanh Hòa, em đừng tức giận, chị nói là lời nói thật, chúng ta đều là con gái, chị chỉ vì em mà suy nghĩ. . . . . .”

Diệp Thanh Hòa cười cười, “Em hiểu, cám ơn chị.”

”Em không tức giận là tốt rồi. . . . . . Cám ơn thì không cần nói, chúng ta đều một mình đi học ở Bắc Kinh, chị gọi em một tiếng em gái, là thật sự xem em như em gái của mình, hơn nữa, em là em gái của anh hai, thì cũng chính là em gái của chị, quan tâm em là việc phải làm. . . . . .” Quách Cẩm Nhi cười nói.

Ý của lời này là, cô là em gái của anh hai, mà Quách Cẩm Nhi là bạn gái của anh hai, cho nên, xem như chị dâu, tất nhiên cũng là em gái của chị ta. . . . . .

Diệp Thanh Hòa còn cười một tiếng, “Cảm ơn chị.”

Cô nhẹ nhàng lật trứng, xoay người rửa hành, chuẩn bị cắt hành.

Quách Cẩm Nhi thấy, chủ động tới giúp cô một tay, cô cũng không cự tuyệt, hai người nấu xong trứng, Quách Cẩm Nhi liền bưng chén của Tiêu Y Đình ra ngoài.

Sữa đậu nành xay xong, làm nóng bánh mì, lúc Diệp Thanh Hòa bưng bữa ăn sáng của bọn họ ra phòng bếp, Tiêu Y Đình đã tắm xong, đổi quần áo, cùng Khương Vãn Ngư ngồi chung bàn trong phòng ăn.

Diệp Thanh Hòa không biết hai mẹ con họ nói cái gì, lúc này hốc mắt Khương Vãn Ngư đã không còn đỏ, chỉ là, vừa nhìn bữa ăn sáng đơn giản này liền nhăn mày lại, “Mẹ nói này, thứ này có thể ăn? Hai đứa muốn học hành, cần tăng cường dinh dưỡng mới phải, bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất, ăn những thứ này có thể bảo đảm dinh dưỡng sao?”

Tiêu Y Đình nghe, lập tức đứng lên, nhận lấy bữa ăn sáng từ trong tay Diệp Thanh Hòa, nói: “ Mẹ! Con thích ăn cái này! Mỗi ngày ăn cái gì đều là do con định, Thanh Hòa chỉ phụ trách làm!”

”Vậy cũng không được! Con biết cái gì? Con chẳng biết phối hợp dinh dưỡng,tối hôm qua còn uống rượu? Không được! Mẹ nghĩ tới những thứ này muốn phát ốm! Hai đứa, vẫn nên chuyển về ở!” Khương Vãn Ngư nghiêm mặt.

”Mẹ, không phải đã nói rồi sao? Bọn con lấy việc học làm chính, về nhà phải tới tới lui lui rất mệt, bọn con tốn biết bao nhiêu thời gian để đọc sách! Hơn nữa, cha đã đồng ý!” Tiêu Y Đình lấy cha ra.

Khương Vãn Ngư nghe trừng mắt nhìn anh, “Đừng nghĩ lấy cha con ra thì mẹ sẽ sợ! Mẹ về nhà sẽ nói với cha con! Coi như cha con không nghĩ cho con, cũng phải vì Thanh Hòa mà suy nghĩ!”

Vẫn không có lên tiếng lúc này Quách Cẩm Nhi lại nói: “ Mẹ nuôi, theo con thấy, anh hai ở nơi này không tồi, cách trường học rất gần, chủ nhật đi thư viện cũng dễ dàng, chỉ là, mẹ nuôi lo lắng hai người không thể chăm sóc mình, cùng với việc dù sao cũng không phải là anh em ruột, ở cùng chỗ khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, mẹ nuôi nói có đúng hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.