Mắt Tiêu Y Đình sáng lên nói: “Đúng thế! Mới vừa rồi chúng ta cũng chưa kịp ăn bánh ngọt! Chị Loan Loan, hãy mang bánh ngọt ngon nhất của nhà chị tới đây đi!”
“Thấy thế nào, chỗ này có đẹp không?”. Cách trang trí toàn màu hồng này, anh vốn cũng không thích cho lắm, lần này hoàn toàn là vì muốn làm vui lòng ai đó nên mới dẫn người đến đây.
Cô liền gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì thái quá cả.
Anh thở dài, cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu như đổi thành cô gái khác, cho dù là hoa khôi lớp Tô Chỉ San, vừa bước vào nhà hàng giống như trong cổ tích này chỉ sợ cũng sẽ sợ hãi than thầm, duy chỉ có cô, vẫn trầm tĩnh như một phiến đá vậy.
Sau khi chị Loan Loan đi, phiến đá kia liền lọt vào trầm mặc vô biên.
“Này, cô bao nhiêu tuổi rồi?”. Ngón tay của anh không an phận gõ gõ lên mặt bàn ăn. Không phải anh cố ý vô tâm, mà là khi ở cùng một chỗ với cô anh thật sự nghẹn cực kỳ, cũng không thấy thú vị chút nào.
Cũng không biết cô đang suy tư đến những chuyện gì, đến mức hoàn toàn nhập thần, bị hỏi đột nhiên như vậy, liền giật mình đáp: “Mười . . . . . . . mười sáu . . . . . . . “ Chẳng lẽ anh lại biết hôm nay là ngày gì?
Anh vừa thưởng thức đồ ăn khai vị vừa được đưa lên, vừa cười nhạo cô: “Mười sáu? Tôi còn tưởng cô đã sáu mươi rồi cơ! So với bà nội tôi còn chững chạc hơn nhiều!” Bà nội già rồi không sai, nhưng cũng không giống như cô suốt ngày mặt ủ mày chau? Ít nhất vẫn có rất nhiều lời có thể nói cùng anh.
Nghe anh nói như thế cô liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không khỏi phiền muộn.
Cô còn tưởng rằng anh biết hôm nay cũng là sinh nhật cô, cho nên mới đột nhiên hỏi như vậy. . . . . .
Bánh ngọt được bưng lên, rất nhỏ, vừa đủ cho hai người ăn, nhà hàng này đúng là rất có phong cách, chắc hẳn có không ít cặp đôi tới đây ăn cơm.
Thật ra thì, cô tuyệt đối không thích ăn bánh ngọt.
Chỉ là thứ này trong ngày sinh nhật vô cùng thiết yếu, hàng năm cũng sẽ vào ngày như thế này mà xuất hiện.
Lúc trước cô cũng không quan tâm tới những thứ này, nhưng cha cô hàng năm đều mua chúng, hơn nữa mỗi một năm đều có mùi vị khác nhau.
Cha cô nói, ông thích nhìn dáng vẻ con gái bảo bối của mình cầu nguyện ở trong ánh nến, ông còn nói sẽ cố gắng giúp con gái mình hoàn thành những nguyện vọng đó.
Vì thế hàng năm ước nguyện của cô đều hết sức giống nhau, đó chính là một nhà ba người bọn họ vĩnh viễn sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng đến cuối cùng, đó thật sự chỉ là một nguyện vọng mà thôi. . . . . .
Có thể thấy được, cổ tích thần thoại quả nhiên đều là gạt người.
Vì thế cô không còn niềm tin với ước nguyện nữa.
Nhưng khi không còn người mua bánh sinh nhật cho mình, cô lại hết sức nhớ nhung đến thứ mà cô vẫn thường cho rằng không cần thiết kia.
Ngưng mắt nhìn hai phần bánh ngọt hình trái tim, ánh mắt ở phía sau lớp kính đột nhiên hiện lên ánh sáng.
Sinh nhật mười sáu tuổi của cô, vẫn được nghênh đón một chiếc bánh ngọt không giống với những chiếc bánh sinh nhật trong quá khứ.
Không có ước nguyện, cũng không có nến, cô cầm dĩa lên, nhẹ nhàng lấy ra một phần nhỏ, ngậm vào trong miệng, tinh tế thưởng thức.
“Ăn ngon không?”. Anh cũng không thích ăn đồ ngọt, cho nên toàn bộ bánh ngọt này đều là của cô hết.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Anh liền cười tươi, ánh mắt so với những ngọn đèn huỳnh quang ở phòng ăn rạng ngời hơn rất nhiều.
Thật ra thì, cô vẫn không thích mùi vị của bánh ngọt, vừa ngọt, vừa ngấy, mùi vị ở trong miệng thật lâu vẫn không tiêu tan, phảng phất như trở lại trong ánh nến của những năm trước đây, cha mẹ đang hát bài ca sinh nhật chúc cô sinh nhật vui vẻ.