Đối với Diệp Thanh Hòa, Giang Chi Vĩnh luôn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vì vậy liền mượn danh ban cán sự lớp để tra sơ yếu lý lịch của cô. Cậu phát hiện phần cha mẹ đều điền giống như của Tiêu Y Đình, về ngày sinh nhật, cũng chỉ viết tháng, nhỏ hơn cậu một tuổi.
Trước mắt cậu một lần nữa lại hiện ra ánh mắt xa cách của Diệp Thanh Hòa, trái tim không hiểu sao liền sinh ra một ý nghĩ, nhất định phải tặng cho cô một phần quà sinh nhật, muốn mang lại cho cô chút ấm áp bất kể cô có tiếp nhận hay không.
Đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho cô thì ở trong đầu cậu liền lướt qua hình ảnh những miếng ngọc đeo trên cánh tay trắng nõn mềm mại của cô, trong lúc bất chợt liền cảm thấy, cũng chỉ có ngọc mới xứng được với một cô gái như vậy, đơn thuần ấm áp, quý mà không hoa mĩ.
Chỉ là, cô gái như cô, nhất định không thích đeo đồ trang sức, mà học sinh cũng không thích hợp đeo đồ trang sức, chỉ có con dấu là thích hợp nhất, khắc lên tên của cô, quả thật rất có ý nghĩa.
Vì vậy, chẳng những còn đi mua ngọc, mà còn bắt đầu nghiêm túc học điêu khắc, khi tên của cô ở dưới tay cậu một lần so với một lần đẹp mắt hơn thì mới thấy hài lòng.
Cậu biết, chữ mình khắc vẫn còn hơi thô, nếu không phải hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng này, thì cậu nhất định sẽ có nhiều thời gian luyện tập ngày càng hoàn mỹ. . . . . .
Việc Diệp Thanh Hòa chần chừ cũng nằm trong dự liệu của cậu, trong tất cả những cô gái mà cậu đã từng gặp, cô là người hoàn toàn bất đồng, tuyệt sẽ không dễ dàng nhận quà tặng của người khác.
Cố chấp, đem hộp con dấu ở lòng bàn tay nâng lên ở trước mặt cô nói: "Diệp Thanh Hòa, cái này. . . . . . Đã khắc tên của cậu, tôi cầm lại đã không thích hợp, cho người khác lại càng không thể nào, cho nên. . . . . ."
Đầu ngón tay của cậu, có cả vết máu, dấu vết đại biểu cho vết dao khắc làm bị thương.
Cậu không che giấu chút nào, tất cả hiện ra ở đáy mắt của cô.
Thận trọng như cô, mẫn tuệ như cô, như thế nào lại không biết?
Cuối cùng liền mở to hai mắt, phất tay áo, lướt qua lòng bàn tay, cầm lấy chiếc hộp con dấu nho nhỏ kia.
Khóe môi của cậu khẽ động, vui sướng cùng thỏa mãn tràn ra tới đáy mắt, cậu thanh niên ngây ngô muốn nói lại thôi, trên hai gò má nổi lên một tầng hồng nhạt.
Cả đời này của cậu, sẽ không có thời khắc như vậy nữa, trong sắc chiều cuối thu đứng lặng im thật lâu ngắm nhìn theo bóng người rời đi, hình ảnh yên tĩnh sau lưng, khiến cho nhịp tim không cách nào khống chế mà đập liên hồi cùng với mong đợi không dám nói thành lời.
Trên bả vai gầy yếu của Diệp Thanh Hòa lắc lư hai chiếc cặp sách, đi đến sân bóng chờ Tiêu Y Đình cùng nhau về nhà.
Xa xa, chỉ nghe thấy tiếng nam sinh hô hào nữ sinh trợ lực, xen lẫn trong đó, còn có thét chói tai liên tiếp ——"Tiêu Y Đình, Tiêu Y Đình. . . . . ."
Lướt qua những đầu người nhốn nháo kia, cô liền nhìn thấy bóng dáng của anh, lúc này đang nhảy lên thật cao, thức hiện một cú ném rổ rất đẹp, quả bóng liền bay thẳng vào. . . . . .
Rồi sau đó, liền vang lên tiếng còi kết thúc.
Tiếng hoan hô, như thủy triều dâng cao.
Các nam sinh kiệu anh lên, thật cao rồi ném lên, như thế mấy phen, mới thả anh xuống.
Mà vừa xuống đất, Tô Chỉ San sẽ cầm nước cùng với khăn đưa đến trước mặt anh.
Chính anh hiện cũng rất vui vẻ, mặt hồng hào tươi cười vui vẻ, nhận lấy chai nước mà Tô Chỉ San đưa tới, sung sướng uống mấy ngụm lớn, sau đó, liền giơ cao chai nước lên đầu, đem chỗ nước còn dư lại dốc xuống, tràn cả lên mặt.
Những giọt nước văng khắp nơi, văng cả lên trên mặt của Tô Chỉ San, cô ấy liền tránh sang một bên, nở nụ cười xinh đẹp giống như hoa nở mùa xuân.