"Xoay qua chỗ khác!" Ngón tay của cô đặt lên trên bàn phím, không cho phép anh nhìn mật mã.
Anh cười hì hì nói: "Đừng. . . . . .em gái, hai chúng ta cùng. . . . . ."
Một câu còn chưa nói hết, đã thấy Diệp Thanh Hòa đứng dậy, cầm lấy sách của mình chuẩn bị ra khỏi phòng.
"Ai ai ai! Em gái! Đừng đi mà!". Tiêu Y Đình nóng nảy vội tiến lên đứng chắn cô lại.
Cô ôm sách, mắt kính cồng kềnh đã trượt xuống cái mũi nhỏ, theo thói quen cô liền lấy tay đẩy lên, rồi đáp: "Không phải là anh muốn thay quần áo sao?"
"Hả. . . . . . Không, không, không! Không thay. . . . . . Không thay. . . . . . Hơn nữa, đàn ông con trai, khi thay quần áo cũng không cần thiết phải né tránh làm gì?"
"Nhưng. . . . . . Tôi muốn đi ngủ rồi, cũng không thể ngủ ở chỗ này được!"
"Ai nói chứ! Cứ ngủ ở đây đi! Ngủ thoải mái! Tôi sẽ sang phòng của Tiêu Thành Trác chen lấn cũng được! Đúng rồi! Tôi sẽ đi ngay bây giờ! Tôi sẽ độc lập hoàn thành bài tập! Tuyệt đối độc lập! Cứ để Tiêu Thành Trác giám sát tôi cũng được!". Nói xong liền đẩy cô về trên ghế, tự mình thu dọn đồ đạc. Nhưng nghĩ đến tên Tiêu Thành Trác kia anh liền thấy nhức đầu, tiểu tử kia từ nhỏ đã là oan gia đối đầu với anh, thật muốn cậu ta giám sát, có khi so với cha anh mắt còn trừng lớn hơn, . . . . . .
Nhưng thành còn người còn, thành mất người mất!
Vì thành của mình, anh đều nguyện ý bỏ ra tất cả !
Cầm một tờ giấy lên, nhanh chóng viết xuống tên cùng mật khẩu của mình rồi trịnh trọng giao cho cô: "Em gái, đây là của tài khoản cùng với mật mã của tôi, nhớ, thành còn người còn, thành mất người mất! Ngàn vạn lần không được nói đùa!".
Đôi mắt của Diệp Thanh Hòa đằng sau tròng kính khẽ nháy một cái: "Thời gian sắp tới!"
Anh liền để tờ giấy xuống chạy như bay, vừa chạy vừa nói: "Em gái! Làm ơn! Tính mạng của tôi, vinh dự của tôi, tất cả đều nhờ vào cô cả đấy!"
Trong nháy mắt khi anh vọt ra cửa, Diệp Thanh Hòa đang đối mặt với máy vi tính khẽ mỉm cười, nhanh chóng nhập mật mã, khởi động. Cô sẽ không nói cho Tiêu Y Đình, việc bác Tiêu không hề cho người đến nhà cài đặt mật mã, mật mã là do chính cô đặt . . . . . .
Thành chiến mà thôi, đối với cô mà nói không có gì khó khăn cả, huống chi, tài khoản của anh còn cường đại như thế. . . . . .
Tên phá của này , không biết đã ngốn bao nhiêu tiền vào trò này rồi. . . . . .
Nhớ lại ngày trước, cô cũng từng có lúc trải qua qua giai đoạn ngây ngốc thế này . . . . .
Cô vừa giúp anh hoàn thành những nhiệm vụ còn sót lại xong, đột nhiên lại thấy có người gọi mình.
"Lão Nhị, hôm nay tự nhiên lại nghiêm chỉnh thế?"
Có thể thấy được từ trước đến giờ anh vẫn không hề đứng đắn . . . . . .
Cô không đáp lời, chỉ gửi đến một cái mặt cười. Tên người kia là Tam Thiếu, có lẽ là Tả Thần An rồi.
"…”, lão Nhị tới PK đi! Chúng ta luyện một chút!". Tả Thần An quay sang hạ chiến thư.
Cô suy nghĩ một chút, rồi tiếp nhận ứng chiến.
Thực lực của Tả Thần An và anh tương đương nhau, trên phương diện công kích phần thắng còn nghiêng về anh ta nhiều hơn, vì thế cô không dám khinh thường, trong thời gian ngắn ngủi đem thực lực khắp mọi mặt của hai người so sánh một lượt, sau đó liền rút ra được điểm trọng yếu.
Vì vậy, cả ba trận liên tiếp, cô đều thắng Tả Thần An.
Tả Thần An ở đầu kia không phục, nói: "Lão Nhị, hôm nay cậu nổi điên sao? Lợi hại như vậy? Bình thường vẫn làm bại tướng dưới tay tôi cơ mà!"
Diệp Thanh Hòa liền so sánh tính tình của Tiêu Y Đình cùng với Tả Thần An, nếu hai người PK nhất định là thua nhiều thắng ít, theo kinh nghiệm của cô, thấm thía một điều rằng cao thủ không chỉ cần thực lực, mà còn phải có cả đầu óc. . . . . .
Vì thế liền phát vẻ mặt khinh bỉ gửi cho Tả Thần An.
Tả Thần An bị chọc giận rồi, liền kêu gào bạn chí cốt: "Lão đại, tới giải quyết lão Nhị đi, tiểu tử này muốn ăn đòn rồi !"