Cô gái kia vừa mới dứt lời, tay liền thấy đau xót, cặp sách đã bị đoạt mất.
Rồi sau đó liền nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Y Đình, trong chớp mắt đã quay ngược trở lại, hơn nữa còn đưa tay kéo Diệp Thanh Hòa đang ngồi bệt dưới đất lên hung hăng khiển trách: "Tôi nói này, sao cô lại đần như vậy chứ? Ngay cả con mèo, con chó cũng có thể khi dễ cô được? Lúc tôi không có mặt thì cô làm thế nào?".
Diệp Thanh Hòa bị anh căn vặn, giống như đang căn vặn một con gà con vậy, nghe lời này xong không khỏi nổi hết cả da gà, cái gì gọi là lúc anh không có ở đây thì làm thế nào? Nói thế cứ như anh là Thần Hộ Mệnh của cô không bằng, lại nói nếu không có anh thì cô căn bản sẽ không gặp phải những chuyện như thế này? Cả người đều không được tự nhiên, ánh mắt của cô bé kia đã sắp chọc thủng người cô ra rồi. . . . . .
Cô ta uất ức lệ chan chứa vòng quanh: "Tiêu Y Đình, anh nói cái gì? Em là mèo, là chó sao?"
Anh như không nghe thấy lời của cô ta..., khoác cặp sách lên trên vai, mắt thấy trên quần của cô dính đầy bụi đất, liền khom người xuống phủi phủi.
Cho cô vồ ếch thì cũng thôi đi, anh lại còn đánh vào mông của cô nữa!
Đúng thật là đang đánh vào mông! Không có sai!
Diệp Thanh Hòa ngơ ngẩn, mặc anh phủi bụi xong rồi kéo mình đi thẳng, qua qua lâu cô vẫn còn cảm thấy trên mông của mình có gì đó, không được thoải mái. . . . . . Cũng phải mất một lúc lâu, cô mới phát hiện, hiện tại chỉ còn có hai người bọn họ mà thôi, cô gái kia cùng với Tô Chỉ San không biết đã biến mất từ lúc nào . . . . . .
Chỉ là, cô vô cùng am hiểu phương thức điều chỉnh tâm tình của mình, cho nên, đến buổi tối, liền quên mất chuyện kia, vẫn giống như bình thường, cùng ngồi làm bài tập với Tiêu Y Đình. Đây chính là quy định của bác Tiêu, bài tập của anh phải do cô kiểm tra.
Phòng của anh đã mở cửa, anh đang gọi điện thoại, cao giọng chất vấn: "XX, cậu nói cái gì? Tiểu tử Họ Phạm kia còn nói không thích cô ta? Cho nên mới quay đầu lại tìm tôi? Xem tôi là cái gì chứ ? Tiêu nhị tôi chưa ăn lại bao giờ!".
Diệp Thanh Hòa vừa nghe liền muốn hôn mê, lại là chuyện yêu đương hư hỏng này. . . . . .
Cô ngồi xuống, mặc cho anh gọi điện thoại, mở vở ra làm bài tập.
Anh đang trò chuyện cùng với Thần An, hàn huyên một lát chuyện ngày hôm nay sau đó liền tán gẫu sang chuyện khác, cho đến khi cô làm xong toán, anh mới ngừng.
"Làm xong bài tập toán rồi? Cho tôi mượn.". Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm sách bài tập toán định sao chép lại.
"Không được!". Bàn tay nho nhỏ của cô vươn ra đè cuốn vở lại .
"Làm ơn đi! Cô đừng càm ràm nữa được không? Tôi phiền lắm! Cô không nhìn thấy tôi đang thất tình sao?". Quả nhiên vẻ mặt hiện giờ của anh đang tỏ ra phiền muộn không thôi.
". . . . . ." Thất tình? Cô hỏi ngược lại: "Để cho anh chép bài tập, thì chứng bệnh thất tình kia liền được chữa hết?"
"Ừ! Chonên em gái à, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp!". Anh dùng sức cố cướp vở bài tập của cô.
Cô lại không hiểu, một lần bài tập chép bài là có thể trị hết chứng thất tình được sao? Còn hiệu quả hơn Bồ Tát đang cứu lạc cứu rỗi, giải thoát chúng sinh?
"Vậy xin hỏi trước kia lúc không có bài tập để sao chép thì anh đã chết qua mấy lần?". Cô tiếp tục giữ chặt vở bài tập không cho anh động vào.
Anh trừng mắt hỏi: "Có ý gì?"
"Tôi đã từng nghe nói. . . . . . anh từ lúc đi mẫu giáo đã bắt đầu thất tình rồi? Vậy không phải anh đã chết đi sống lại, sống rồi lại chết đi, luân hồi không trọng sinh vô số lần rồi hả ?", cô bình thản chậm rãi nói.
Hai hàng lông mày của anh tức giận chau lại, vỗ bàn một cái, gầm gừ: "Tiêu Thành Trác!".