Editor: Hạ Y Lan
Sắc mặt Quách Cẩm Nhi trắng bệch, lấy vali thu dọn đồ đạc.
Mẹ Phạm nóng nảy, đỏ mắt nắm chặt vali của Quách Cẩm Nhi không cho nhúc nhích, “Không thể đi! Không được đi!”
Quách Cẩm Nhi giễu cợt nhìn hai mẹ con, cười, “Tôi nói này, mẹ, thừa dịp bây
giờ còn có thể gọi bà một tiếng mẹ, tôi liền gọi nhiều hơn một chút! Bà
giữ tôi lại làm gì ? Đối với người vô dụng này, tôi nhìn nhiều cũng thấy ghê tởm bà biết không? Bà nhìn mặt anh ta đi, bà nhìn đi, lúc ở trên xe vậy mà tôi đã từng muốn giúp anh ta lau mặt, tôi rất muốn, mà bây giờ
tôi chỉ cần thấy miếng khăn giấy thôi đã thấy ghê tởm , mẹ, bà hiểu ý
tôi không? Cứ tiếp tục như vậy, tôi sắp biến thành bệnh nhân tâm thần
rồi !”
Cô ném vali, tay không chạy ra ngoài, có lời cô không nói
ra miệng, xác thực, đối với cô mà nói, không chỉ có nhà họ Phạm bị sỉ
nhục, mà còn là sỉ nhục đối với cô! Đêm tân hôn, hắn để cô một mình
trong phòng, hàng đêm phòng trống, về sau cô lại phát hiện, hắn ở trong
toilet……. . .
Nghĩ tới đây, đáy lòng thấy lạnh lẽo và đau đớn, đi tới cửa, cô còn quay đầu cười lạnh, “Mẹ, tôi tự nhận mình không có bản
lãnh! Nhưng có một người bà có thể mượn tới dùng một chút, không chừng
còn có thể cứu đứa con trai biến thái này của bà! Phạm Trọng, không phải anh không thể thân mật với phụ nữ sao? Nhưng anh lại có thể hôn Diệp
Thanh Hòa? Mẹ, bà đi tìm cô ta đi! Con gái nuôi nhà họ Tiêu! Đây là
chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho con trai của bà đấy !”
Nói xong, không quay đầu lại mà bước thẳng.
Xe chạy trên đường, hai bên là dòng xe chạy không ngừng, đèn đuốc sáng
trưng, nhưng cô lại không biết mình nên đi hướng nào. . . . . .
Ba năm, đây không phải lần đầu tiên cô rời khỏi nhà họ Phạm, nhưng mỗi lần lại vẫn ngoan ngoãn trở về. . . . . .
Cô không muốn về nhà, trở về chỉ biết có nhiều phiền não hơn.
Cô nói với mẹ không chỉ một lần, cô muốn ly hôn, nhưng mỗi lần mẹ đều
khiển trách, hỏi cô trong hào môn này, một người phụ nữ ly hôn như cô
tìm đâu nhà tốt như nhà họ Phạm?
Vĩnh viễn mẹ chỉ thấy gia cảnh
nhà họ Phạm tốt bao nhiêu, bối cảnh ưu việt thế nào,Phạm Trọng tuấn tú lịch sự ra sao,trình độ học vấn cùng vinh quang như thế nào, mà làm sao cũng không thể tưởng tượng được, đằng sau sự vẻ vang đó, cô đã trải qua cuộc sống thế nào, mà loại chuyện này, cô không cách nào mở miệng nói
với mẹ được, cô chỉ có thể nói, cô không hạnh phúc, cô không yêu hắn, mẹ lại càng nghiêm khắc răn dạy: phụ nữ đã kết hôn, người nên yêu là chồng mình, còn có tư cách gì yêu người khác?
Cô không nói gì, lúc bất đắc dĩ, thậm chí đã nói với mẹ, trong lòng Phạm Trọng có người khác, hắn đã có người bên ngoài.
Cô vốn cũng đâu nói sai, nhưng không ngờ lại chọc đến phiền não nhất của
mẹ, bởi vì, anh trai và chị dâu cũng vì chuyện này mà ầm ĩ. . . . . .
Mẹ căn bản không thể để ý tới cô, chỉ gọi điện đến nhà họ Phạm, xin bọn họ cho câu câu trả lời thỏa đáng, tất nhiên nhà họ Phạm liền đồng ý, mẹ
chồng tự mình tới cửa nhận lỗi, đón cô trở về, nếu cô lại kiêu ngạo sẽ
bị mẹ khiển trách, còn nói với cô, muốn làm người vợ hào môn thật tốt,
điều thứ nhất phải học được là nhịn, bất luận chồng ở bên ngoài ăn chơi
đàng điếm thế nào, chỉ cần không động vào người vợ cả là cô, thì vẫn còn là một người chồng tốt, thời của bà, bao nhiêu phụ nữ đều như vậy, cuối cùng, đàn ông chơi mệt đến không chơi được nữa, tất nhiên sẽ ngoan
ngoãn về nhà, cho nên, giống như chị dâu lại không được! Không xứng đáng làm vợ!
Cuối cùng, thậm chí uy hiếp cô, nếu như ly hôn với Phạm Trọng, cô cũng không cần trở về cái nhà này . . . . . .
Cô cười khổ.
Nhịn. . . . . .
Trái lại cô cũng muốn có người đến giành vị trí vợ cả của cô đấy, có sao?
Tân hôn không lâu, Phạm Trọng liền nói cho cô biết, nếu cô muốn vị trí con
dâu nhà họ Phạm, cô muốn ngồi bao lâu cũng được, sẽ không có người nào
đến giành với cô, bất cứ lúc nào mệt mỏi, cũng có thể đi, hơn nữa, muốn
mang cái gì đi đều được. . . . . .
A. . . . . . Ha ha. . . . . .
Cô ở trong xe cười lớn, cười ra nước mắt. . . . . .
Ba năm, cuộc hôn nhân này đã ba năm, nhưng uất ức của cô không ai biết được. . . . . .
Chỉ có phẫn hận, là bản thân mình đã quá qua loa. . . . . .
Hôn nhân không phải ván bài, kết quả thua, cô không chịu nổi. . . . . .
Cô không cách nào tiếp tục lái xe, dừng sát ở ven đường, mặc cho nước mắt
rơi. Mười năm nay, tại sao đi tới đi lui, liền đưa mình vào đường cùng?
Cho tới bây giờ, thậm chí ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có?
Nghĩ tới những chuyện đã trải qua, cô khóc đến hít thở không thông, cuộc
sống như thế, tựa như đại dương vô hạn, không thấy được bờ, tùy thời đều có thể chết chìm giữa biển khơi nguy hiểm. . . . . .
Đang lúc mờ mịt, phảng phất như nhìn thấy một chiếc hải đăng, ánh sáng yếu ớt, chỉ
dẫn phương hướng cho cô, sưởi ấm trái tim đang lơ lửng trong đêm tối.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, lấy điện thoại trong túi ra,
nhìn thời gian, vậy mà cô đã loanh quanh trên đường hết hai tiếng. . . . . .
Đêm khuya như vậy, chỉ có một mình cô không nhà để về sao?
Nước mắt tủi thân lại chảy ra lần nữa. . . . . .
Tìm được dãy số trong danh bạ, do dự có nên liên tục không, vẫn gọi đi,
trong lòng thấp thỏm, đêm đã khuya, còn có người nghe điện thoại sao?
Nhưng cô biết, bởi vì đặc thù nghề nghiệp, anh sẽ không tắt máy. . . . . .
Trong nháy mắt kết nối kia, tim cô cũng muốn treo lên, không cầm lòng được
nắm áo trước ngực, cũng may, anh nhận, mang theo buồn ngủ nồng nặc,khàn
khàn một tiếng “Alô.”
Chỉ một chữ này, nước mắt của cô lần nữa vỡ đê, giọng nói này, người này, giống như trở lại thời gian thanh xuân,
cô không có lập gia đình, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp, những khó khăn
trong cuộc sống , chỉ cần xoay người đã có người trong lòng. Hôm nay
nghĩ đến, tất cả bi thương thì ra đều không phải là bi thương. . . . . .
“Anh hai, là em. . . . . .” Cô khóc nói.
“À. . . . . .” Bên kia có một chút tiếng động, “Đã trễ thế này? Sao vậy?”
Cô lớn tiếng khóc, “Em ở bên ngoài, em không biết đi nơi nào. . . . . .”
Nhà họ Tiêu, Tiêu Y Đình ở trong phòng ngủ, anh rơi vào trầm mặc. . . . . .
Trong ngực, trên cánh tay phải của anh, cô an tĩnh nằm lên, sợi tóc mềm mại
trải dài trên chăn đệm, một chút ở trong lòng bàn tay anh, quấn
quanhđầu ngón tay, cũng quấn vào tim anh.
Trong bóng tối, cô mở mắt ra, theo bản năng ôm lấy hông của anh, “Ai vậy?”
“. . . . . . Cẩm Nhi.” Anh nhỏ giọng nói.
Đối thoại rất nhỏ, trong đêm tối yên tĩnh lại xuyên thấu qua điện thoại
truyền đến tai Quách Cẩm Nhi , không cần tận mắt nhìn thấy cũng tưởng
tượng được, tại một chỗ khác, là dịu dàng lưu luyến như thế nào. . . . . .
Quách Cẩm Nhi buồn bã cười một tiếng, giọng nói khàn khàn, “Không sao, anh hai, thật xin lỗi, quấy rầy. . . . . .”
Rồi sau đó, liền chủ động cúp điện thoại, gục trên tay lái, liền khóc, cũng không có hơi sức. . . . . .
Mà nhà họ Tiêu, Tiêu Y Đình cũng buông máy, hai tay ôm Diệp Thanh Hòa vào
trong lòng, cằm chống đỡ trên đỉnh đầu của cô, tiếp tục ngủ.
Vậy mà, trong yên tĩnh, lại vang lên tiếng nói trầm nhẹ, “Anh hai.”
“Hả?”
Cô ngẩng đầu lên, chóp mũi đụng phải cằm của anh, có chút râu, “Anh không đi ra ngoài?”
Anh ngẩn ra, “Đi ra ngoài làm gì?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, đêm đen như mực, chỉ có đôi mắt cực kỳ sáng,
“Đã trễ thế này lại gọi điện thoại cho anh, nhất định là có chuyện rồi. . . . . .”
“Không có việc gì. . . . . . Ngủ đi. . . . . .” Anh sờ sờ đầu của cô, thuận thế hôn một cái lên tóc cô.
“Được rồi, dù sao chuyện cũng không liên quan đến em, anh đừng hối hận là
được!” Hôm nay Phạm Trọng gây náo loạn lớn như vậy, nếu Quách Cẩm Nhi
không có gì, nên ở cùng Phạm Trọng mới phải, trễ như thế còn gọi điện
thoại , hiển nhiên không ở cùng Phạm Trọng, nếu như theo lời Tiêu Y Đình nói, tối nay, anh và đương sự gặp nhau rồi mới bị Quách Cẩm Nhi kéo đi, tất nhiên là Quách Cẩm Nhi đang uống rượu, nhưng nếu hiện tại lại một
mình trong quán rượu, vậy một người phụ nữ khó tránh khỏi xảy ra chuyện
gì. . . . . .
Anh thở dài, đầu ngón tay đâm đâm đầu cô, “Em đấy. . . . . . Không có khuyết điểm gì, chỉ là quá thông minh, em không nghe
người ta nói sao? Phụ nữ ngốc một chút mới đáng yêu. . . . . .”
Cô từ chối cho ý kiến, nếu cô ngốc một chút, cũng không thể ở trước mặt Tiêu Đại Luật Sư rồi. . . . . .
Cô rời ngực của anh, lật người, “Đi đi!”
Anh nghĩ sơ, cầm điện thoại gọi lại, bên kia rất nhanh nhận.
“Cẩm Nhi, là anh, rốt cuộc em ở nơi nào? Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Tiếng anh trong điện thoại hết sức rõ ràng, có thể thấy được anh đã tỉnh táo. . . . . .
Quách Cẩm Nhi nghẹn ngào nói:“Em ở trên đường . . . . .”
“Một mình?” Anh cau mày.
“Đúng vậy. . . . . .”
“Nói cho anh biết vị trí cụ thể, đừng đi đâu hết!” Anh nhanh chóng nói.
Ngọn hải đăng trước mắt Quách Cẩm Nhi như chợt sáng lên, hơi sức như trở về
cơ thể, nước mắt mãnh liệt, nhìn ngoài cửa kính, nghẹn ngào nói địa chỉ.
Tiêu Y Đình để điện thoại xuống sau lại cúi người, kéo Diệp Thanh Hòa lên, “Nếu đã tỉnh thì đi theo anh?”
“Em không muốn đi. . . . . .” Cô tựa vào bả vai anh, trong mũi tràn đầy hương vị của anh.
“Đi đi! Cô ấy là phụ nữ, nếu quả thật có chuyện gì, em theo cũng thuận lợi
một chút đúng không?” Anh rời giường, cầm quần áo đưa cô mặc.
Cô bất đắc dĩ, bới tóc lên, tùy tiện buộc một sợi dây rồi bị anh nắm tay ra cửa.
Sau khi Quách Cẩm Nhi cúp điện thoại, liền một mực chờ đợi, chỉ cảm thấy,
mỗi giây thật dài, rốt cuộc, chiếc xe quen thuộc đậu trước xe cô, cô
buồn vui lẫn lộn, mở cửa nhanh chóng xuống xe, chạy tới chiếc xe kia,
nhưng bước chân trong nháy mắt cũng ngừng lại khi thấy người bước ra.
Thì ra là, không phải một mình anh tới. . . . . .
Nhìn bóng dáng gầy nhỏ theo sau anh, cô tự giễu cười, nước mắt loang lỗ trên mặt, kéo căng đến đau xót . . . . .
Cô ấy đi không nhanh bằng anh, anh thả chậm bước chân đợi, quay đầu lại
dắt tay cô ấy, mới cùng nhau đi đến trước mặt cô , hỏi cô, “Em ổn chứ?”
Cô không ổn! Một chút cũng không ổn!
Nhưng giờ phút này, cô lại chỉ có thể cười khổ gật đầu, “Um. . . . . . Không. . . . . . sao. . . . . .”
“Hơn nửa đêm sao em lại một mình trên đường? Không an toàn! Nếu không. . . . . . Trước tiên tìm một nơi ở?” Anh nói.
“Um . . . . .” Cô vẫn gật đầu, hai mắt mờ mịt.
“Đi thôi! Lên xe của anh?” Anh nhìn sắc mặt cô tiều tụy, không biết cô lái xe thế nào, làm sao tiếp tục lái được. . . . . .
Cô thẩn thờ gật đầu một cái, vẫn là chữ kia, “Um. . . . . .”
Trong xe của anh, treo một miếng ngọc hoa sen, cô biết, lúc gió thổi sẽ phát ra tiếng leng keng, rất là uyển chuyển.
Cô cũng từng ngồi xe của anh, mấy năm qua, cũng bốn năm lần, hơn nữa, mỗi
lần đều là anh tự mình mở cửa xe cho cô, mỗi lần đều là ngồi ghế lái
phụ.
Mà đêm nay, cô tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ đó, nhẹ nhàng từ chỗ kế tài xế ra ngoài, như thể chuyện đương nhiên. . . . . .
Mọi người, mọi chuyện đối với cô mà nói đều là một âm mưu. . . . . .
Cô nhớ rất rõ ràng, người phụ nữ kia từng nói với cô không chỉ một lần, sẽ không ở cùng một chỗ với anh hai. . . . . .
“Đi thôi!”Anhdắt tay Diệp Thanh Hòa, lại nói với cô.
“Được. . . . . .” Cô đã không phân biệt được giọng của mình. . . . . . Khó nghe như vậy. . . . . .
Anh mang theo Diệp Thanh Hòa, vừa đi vừa quay đầu lại chăm sóc cô, cô cười
khổ, chậm chạp theo sát sau lưng bọn họ, nhìn Diệp Thanh Hòa lại một lần nữa ngồi vào ghế trước, mà cô, rất tự giác ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Xe chạy, hạt châu dưới miếng ngọc va chạm vào nhau, phát ra âm thanh đinh đông, cô không nhịn được nói, “Vật này rất đặc biệt.”
“Đúng vậy!”Anh chỉ trả lời ngắn gọn ,rồi sau đó, cùng Diệp Thanh Hòa, hai người không hẹn mà nhìn nhau cười một tiếng.
Vì vậy, cô hiểu, vật này là người nào đưa rồi. . . . . .
A. . . . . . Đây là đã bao lâu . . . . . .
Kể từ lần đầu tiên cô ngồi xe anh, cô đã nhìn thấy miếng ngọc này. Có một
lần không biết chuyện gì xảy ra, nó đột nhiên rớt xuống, cô tận mắt nhìn thấy, một khắc kia, mặt của anh trắng bệch, vội vàng nhặt lên tra xét,
có bị vỡ vụn hay không. . . . . .
Thì ra đây chính là trân ái. . . . . .
Một người đàn ông nếu thật lòng yêu một cô gái sẽ có biểu hiện như vậy. . . . . .
Cô cảm thấy mình thật rất đáng thương. . . . . .
Tiêu Y Đình lái xe, mang cô tới một khu nhà khách sạn, rồi sau đó mời cô xuống xe.
Cô đứng giữa hành lang xanh vàng rực rỡ, chỉ cảm thấy lạnh, chắc do máy điều hòa không khí mở quá thấp thôi. . . . . .
Nhìn anh và Diệp Thanh Hòađặt phòng. Phòng sao? Càng cảm thấy ý lạnh tăng
thêm mấy phần, ở khách sạn . . . . . . Chỉ cần có tiền là có thể đi vào
ở, cần gì anh phải tự mình đến đây?
“Tốt lắm! Đi thôi!” Anh xoay người lại, mang theo Diệp Thanh Hòa vào thang máy.
Cô cũng thẩn thờ theo đuôi, vẫn theo đến trước cửa phòng.
Anh rất rộng rãi, đã thuê gian phòng tốt nhất ở đây. . . . . . Thật là xa
hoa, đáng tiếc, cô cũng không có ham muốn thưởng thức. . . . . .
Ngồi ngẩn người trên ghế sopha, cô nghe anh nói với nhân viên phục vụ, “Tôi
đã nói với anh Tả, làm phiền cậu chăm sóc cô ấy thật tốt, mua cho cô ấy
một bộ quần áo mới để đổi, còn có ăn cái gì, cũng mời mọi người để ý,
cám ơn nhiều.”
A, nhắn nhủ thật cẩn thận, thì ra là khách sạn của người quen . . . . .
Rồi sau đó, liền thấy anh đi tới chỗ cô, đứng trước mặt cô, “Cẩm Nhi, trước tiên ở nơi này đã, ngủ một giấc thật ngon, chuyện khác ngày mai chúng
ta lại nói.”
Cô gật đầu một cái.
“Vậy bọn anh đi về trước, có chuyện gì em gọi nhân viên phục vụ này là được.” Anh lại dặn dò.
Cô gật đầu lần nữa. Gọi nhân viên phục vụ? Chua xót lại lan tràn, chính cô bỏ tiền tới ở khách sạn, chính cô gọi nhân viên phục vụ. . . . . .
Cô ngước mắt nhìn hai người trước mặt, bên tai văng vẳng lời anh nói“Bọn anh” , hai chữ này. . . . . . Thật tốt. . . . . . Thật ấm áp, đáng
tiếc, với người ngoài như cô, thật giá lạnh. . . . . .
“Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung.” Anh dặn dò một câu cuối cùng, cùng Diệp Thanh Hòa đi.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, cô nhắm hai mắt lại. . . . . .
Trong thang máy, Tiêu Y Đình thở ra một hơi, dắt tay Diệp Thanh Hòa, nói tiếng, “Em gái, cám ơn em . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Cô rất thản nhiên nhận lời cảm ơn này.
Làm cho anh tức cười, “Em thật không khách khí?”
“Tại sao phải khách khí?” Cô trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại.
Anh gật đầu, “Cũng đúng. . . . . . Đời anh, thật nên cảm ơn em thật tốt. . . . . . Không, anh còn phải cảm ơn cha anh, cám ơn cha anh đã dẫn em về!
Mặc dù có chút ngốc, nhưng làm em gái hay làm vợ đều dễ sai bảo!”
“. . . . . .” Lời nói này, cô là để cho anh sai bảo? Hơn nữa, một giờ trước còn khen cô thông minh đấy. . . . . .
Anh nhìn sắc mặt cô, không nhịn được ở thang máy liền ngắt khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô, cười, “Không phục? Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa,
cũng chỉ ở trước mặt anh là thông minh, ra bên ngoài, không nói câu nào, không ngốc sao?”
Cô trốn tay anh, nhẹ giọng nói, “Em nói hay
không có cần thiết sao? Thật ra thì anh mới ngốc, không nên dẫn em tới,
em cảm thấy người chị ấy không muốn gặp nhất là em.”
“Có ý gì đây?” Anh nghe ra ẩn ý của lời nói này.