Lúc đi vào phòng giáo vụ Tiêu Y Đình vẫn còn nắm lấy tay của Diệp Thanh Hòa, với chiều cao chệnh lệch trông bọn họ chẳng khác gì phụ huynh và học sinh cả. Bước chân của anh rất nhanh, Diệp Thanh Hòa sắp bị xách lên đến mức chân không chạm đất rồi. . . . . .
Hai người bước vào phòng làm việc của thầy Trần, đứng lại ở trước bàn làm việc, lúc này anh mới buông cô ra, nhưng đầu vẫn ngẩng cao thủy chung chưa từng thấp xuống.
Thầy Trần trước tiên để cho bọn họ kể lại đầu đuôi sự việc, Tiêu Y Đình vốn đang bực bội nên khóa chặt miệng, không nói câu nào.
Diệp Thanh Hòa cảm thấy chuyện này bắt nguồn từ mình mà ra, lẽ ra phải do cô nói rõ, vì vậy liền bắt đầu từ việc Tô Chỉ San mất dây chuyền, sau khi kể lại đầu đuôi, lại nói đến chuyện Tiêu Y Đình đánh người: "Anh hai chỉ vì ấm ức thay em, nhất thời xúc động mới tát Mặc Phỉ, đánh người dĩ nhiên là không đúng, em sẽ khuyên nhủ anh ấy, nói xin lỗi Mặc Phỉ, hơn nữa xin bảo đảm về sau sẽ không bao giờ đánh người nữa, nhưng mà thưa thầy, em thực sự bị oan".
Mặc dù bình thường cô không hay nói nhiều, nhưng mồm miệng vẫn rất lanh lợi, nói đâu vào đấy, vừa che chở cho Tiêu Y Đình, lại còn chủ động nhận sai nói xin lỗi. Với tình huống thông thường, thầy giáo sẽ nhìn nhận thái độ nhận sai này của cô, cơn tức theo đó mà tiêu đi một nửa, sau đó cùng lắm thì nói xin lỗi với Mặc Phỉ, thầy Trần sẽ đứng ra giảng hòa cho hai bên, như vậy thì vấn đề của Tiêu Y Đình cũng không sao rồi, về phần bản thân mình, dĩ nhiên là phải tra cho rõ, dây chuyền đó không phải do cô lấy! Mà chuyện bác gái, cứ về nhà rồi hãy nói. . . . . . Nghĩ tới đây, trong nội tâm vẫn dâng lên chua xót. . .
Thầy Trần nghe Diệp Thanh Hòa trình bày xong liền gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, hai người các em xem một vật này trước đã".
Nói xong thầy Trần mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp.
Cái hộp này hai người cũng quá quen mắt! Không phải là chiếc hộp đựng con dấu huyết kê sao?Làm sao lại ở trong tay của thầy ấy?
Lại nhớ lại lời của Mặc Phỉ, hai người họ hình như cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. . . . . .
Thầy Trần lại lấy ra một tờ hóa đơn, đặt chung một chỗ với con dấu huyết kê kia, trên hóa đơn đã ghi rõ giá trị của con dấu bằng ngọc này.
Trong đôi mắt của Tiêu Y Đình lại dâng lên hai ngọn lửa tức giận, chạy đến trước việc máy điện thoại bấm số gọi, đường dây vừa thông, anh liền nói với người ở đầu kia: "Mẹ à, là con, mẹ gọi cho cha rồi lập tức đến trường học! Chuyện rất nghiêm trọng! Con không giải quyết được!".
Chỉ có nói hết sức khẩn cấp như vậy thì mới có thể gọi phụ huynh đến ngay lập tức, anh cơ hồ có thể đoán được vẻ mặt của cha mình khi tới trường học sẽ như thế nào. . . . . .
"Thưa thầy Trần, con dấu kia. . . . . ." Diệp Thanh Hòa đang muốn giải thích rõ với thầy giáo.
Thì Tiêu Y Đình liền trợn mắt cắt đứt: "Đừng nói! Chờ mẹ anh tới rồi hãy trình bày!".
Vì vậy, hai người ở trong phòng làm việc của thầy Trần Lão Sư không nói thêm một câu nào, cuối cùng, thầy giáo không thể làm gì khác hơn là tận tình khuyên bảo: "Diệp Thanh Hòa, em là học sinh có thành tích tốt nhất trong lớp, mà nửa học kỳ này Tiêu Y Đình lại có tiến bộ kinh người, phải tiếp tục kiên trì nhé, hai em sẽ có tiền đồ rất lớn đấy, có thể khích lệ lẫn nhau là tốt, nhưng chỉ sợ hai em tuổi còn nhỏ, không kìm chế được sẽ tự hủy đi tương lai của bản thân. . . . . ."
Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đều là người thông minh, đều cảm nhận được lời này của thầy chủ nhiệm hình như đã trệch hướng? Nghe cứ thấy là lạ. . . . . .
Tiêu Y Đình vội trả lời thẳng: " Thưa thầy, thầy có lời gì thì cứ nói, đừng hàm súc như vậy! Không phải thầy muốn nói em và em ấy đừng yêu sớm đấy chứ? Cái từ tuổi còn nhỏ này ngài có thể đổi lại được không? Có khác gì nói chúng em yêu sớm đâu? Nhưng thầy không cần phải nhọc lòng nhắc nhở chúng em như vậy đâu! Em ấy là em gái của em mà!".
". . . . . . Tiêu Y Đình, đây lời mà một học sinh có thể nói với thầy giáo hay sao?" , thầy Trần tự nhận là đã cung cấp đủ bậc thang cho Tiêu Y Đình bước xuống, nhưng thái độ này thật sự làm cho người khác tức giận, không nhịn được liền nghiêm nghị trách móc.
Tiêu Y Đình còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Diệp Thanh Hòa liều mạng trừng mắt cảnh cáo, mới rốt cuộc nuốt lời muốn nói xuống, sau đó, không nói thêm một câu nào, mặc cho thầy Trần giảng giải đạo lý.
Rốt cuộc vợ chồng Tiêu Thành Hưng cũng đã tới.
Tiêu Thành Hưng đối với việc bị gọi đến tới trường học như thế này đã căm thù đến tận xương tuỷ, nói thế nào thì nhà họ Tiêu cũng là một gia tộc có máu mặt mà Tiêu Thành Hưng ông cũng được xem như một thương nhân thành công, chỉ vì thằng con trai khốn kiếp kia mới phải cúi đầu trước mặt thầy giáo. Lần này cũng bởi vì gây họa mà chuyển trường đã là cực hạn mà ông có thể chấp nhận, kết quả còn chưa học xong một học kỳ, lại bị gọi đến thế này? Lần này ông sẽ không nhịn nữa! Tính tình nóng nảy không cách nào khống chế được, cũng không để ý tới việc giữ gìn mặt mũi cho con trai, vừa vào phòng làm việc liền chạy thẳng tới, đập vào lưng của thằng con trời đánh.
Diệp Thanh Hòa đứng ở bên cạnh thấy phụ huynh hùng hổ chạy đến, liền lên tiếng: "Bác Tiêu bác đừng đánh anh ấy. . . . . ." , hơn nữa còn chạy lên trước muốn ngăn cản.
Nhưng, Tiêu Thành Hưng đã tức giận cự điểm, xuống tay vừa nhanh vừa nặng, Diệp Thanh Hòa đột nhiên lao vào giữa hai người, liền lĩnh trọn một cái tát này, vừa đúng đập lên trên mặt, mắt kính cũng bị hất bay.
Tiêu Y Đình thấy thế, vừa vội vừa giận: "Cha, người gây họa là con! Cha đánh em ấy làm gì? Em ấy đã quá đáng thương rồi !".
Tiêu Thành Hưng cũng không ngờ Diệp Thanh Hòa lại chạy ra đỡ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa sưng, cũng đau lòng, lại càng thêm tức giận với con trai: "Còn không phải bởi vì anh! Anh lại gây họa gì mà gọi chúng tôi đến đây? !".
Tiêu Y Đình bất bình thay cho Diệp Thanh Hòa, trong lòng rất tức giận, nhặt kính lên cho cô, giúp cô đeo vào, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngư Vãn nói: "Cha, lần này gây họa không phải là con, mà là mẹ. . . . . ."
"Có ý gì hả?", Tiêu Thành Hưng không hiểu, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn lại vợ của mình.
Khương Ngư Vãn đã nhìn thấy con dấu huyết kê trên bàn làm việc, liền hiểu tại sao, cũng không cho là mình làm sai, liền nói: "Được rồi, Y Đình, nếu như là vì chuyện này, chúng ta nên về nhà nói thì hơn, việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài".
"Mẹ!" Tiêu Y Đình mặc dù bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ đã nuôi dạy trong khuôn khổ, lúc nói chuyện với bề trên, có thể tranh cãi, có thể khiếu nại, tuy nhiên không thể cáu giận, cho nên mới khắc chế bất mãn mà nói với Khương Ngư Vãn: "Mẹ nếu đã biết không nên nói ra ngoài, tại sao còn mang tới trường học chứ?".
Sắc mặt của Khương Ngư Vãn liền trầm xuống: "Con thì biết cái gì? Đây chính là liên kết với nhà trường để có thể quản lý về tương lai của các con mà thôi!".
"Quản lý tương lai sao? Chưa điều tra tìm hiểu rõ đã tùy tiện kết luận là không có trách nhiệm sao? Mẹ?", anh liền hỏi ngược lại.
"Điều tra? Con trai à, con đừng có ngu ngốc như vậy! Con đã nói thế, vậy thì hôm nay cha con cũng ở đây, chúng ta liền nói cho rõ ràng! Cha con đưa tiền tiêu vặt cho Thanh Hòa quản lý, đây vốn là tiền tiêu vặt của hai người các con, Thanh Hòa bình thường chi tiêu tiết kiệm, nếu như chỉ vì muốn tiết kiệm, thì cũng thôi đi, đây là thói quen tốt, nhưng lại rõ ràng là cắt xén tiền để mua đồ cho mình! Có lẽ là thấy Y Đình nhà chúng ta có một con dấu huyết kê nên mới đỏ mắt không phải sao? Cho nên con bé cũng muốn mua một cái? Thanh Hòa, chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì! Bác Tiêu dẫn cháu về nhà, vốn xem cháu như là con gái nuôi của mình, nếu cháu muốn, thì chỉ cần mở miệng ra nói, sao bác Tiêu không mua cho cháu được chứ? Cần gì làm chuyện như vậy?".
Diệp Thanh Hòa mím môi, không nói gì, hiểu lầm này thật là lớn rồi. . . . . .
"Mẹ, quả thật là mẹ nghĩ sai rồi! Em gái ở bên ngoài ngay cả nước cũng không dám bỏ tiền mua một chai mà uống..., em ấy sẽ đi mua dấu huyết kê sao? Con dấu này là con mua, đưa cho em ấy, là con chơi bóng kiếm được tiền!". Tiêu Y Đình chờ Khương Ngư Vãn nói xong, sau đó mới bình tĩnh giải thích, chính anh cũng không biết tại sao, vào giờ khắc này, con giận dữ trong lòng đột nhiên lại bình tĩnh lại, tựa như cách nói chuyện của Thanh Hòa với anh vậy, chỉ một câu êm ái lại đủ để nói trúng tim đen người khác.
Mặt của Khương Ngư Vãn nhất thời biến thành màu gan heo, hoàn toàn không có biện pháp chống đỡ: "Con. . . . . . Làm sao con lại không sớm nói cho mẹ biết?".
"Con cũng không ngờ mẹ sẽ đi lục đồ của em ấy. . . . . . Mẹ, chúng con đã trưởng thành rồi, không phải đứa bé, có thể có chút quyền riêng tư không?", đây chính là vấn đề mà Tiêu Y Đình vẫn luôn thấy nhức đầu, mẹ anh luôn cho rằng anh vẫn còn nhỏ, không có việc gì cứ thích đi lục lọi phòng của anh.
"Được rồi! Đưngg nói nữa! Về thôi!", Tiêu Thành Hưng cảm thấy mặt mũi của mình cũng sắp mất hết! Cái chuyện xấu hổ này, lại vẫn bị phơi bày ra trước mặt thầy giáo còn ra thể thống gì nữa!
"Cha, cha không biết đau, hiện tại bạn học cả lớp, ai cũng biết chuyện em gái là ăn trộm, bảo em ấy ở trong lớp thế nào đây? Nếu chuyện xảy ra ở trường học, đương nhiên phải tới đây để giải thích rõ, trả lại trong sạch cho em ấy".
Người nhà trong lại thành như vậy, thầy Trần cũng từ đó mà rút ra kinh nghiệm, có điều ông có thể hiểu được dụng ý của Khương Ngư Vãn. Cậu bé Tiêu Y Đình này đối với cô em gái của mình vô cùng tốt, tốt đến mức khiến cho mẹ của cậy ấy phải lo lắng. Bà ấy tới trường học ngoài mục đích phản ảnh tình huống của Diệp Thanh Hòa, còn có mục đích muốn tìm hiểu xem con trai mình có dấu hiệu yêu sớm hay không, còn nhờ vả ông quan sát hai học sinh này nhiều hơn. Dù sao, có rất nhiều học sinh bị hủy hoại tiền đồ cũng chỉ vì yêu sớm. . . . . .
"Như vậy đi, ông bà Tiêu, Diệp Thanh Hòa, Tiêu Y Đình, con dấu huyết kê này cũng chỉ là một hiểu lầm, tôi thấy mọi người nên về nhà giải thích với nhau cho rõ. Về phần Tiêu Y Đình nửa học kỳ này so với học kỳ trước rõ ràng tiến bộ rất nhiều, chúng tôi là giáo viên cũng cảm thấy rất vui mừng, nhưng có điều, hôm nay lại đánh một em nữ sinh, nên tôi mới muốn hai bên phụ huynh gặp mặt nhau, nếu hai vị đã đến đây, không bằng ngồi đợi một chút, để tôi đi liên lạc.".
Thầy Trần vội vàng mời hai vị phụ huynh ngồi xuống, đang định gọi người đến tìm Mặc Phỉ, liền thấy Mặc Phỉ ôm mặt dẫn theo một người đàn ông đi tới, thì ra cô bé đã báo cho cha của mình.
"Tới rồi.", thầy Trần liền tiến lên đón.
Vị phụ huynh của Mặc Phỉ trên mặt giăng đầy bão táp tiến vào trong phòng làm việc, nhưng cũng e ngại thầy giáo có mặt ở đây, cũng không tiện phát tác, chỉ đẩy con gái mình đến nói: "Thầy Trần à, nghe nói một nam sinh trong lớp đã đánh con gái thành thế này, con cái nhà nào mà không có gia giáo, ra tay ác như vậy?"