Tôi ngồi trên chiếc
ghế dài bằng gỗ lạnh lẽo và cố giữ cho đầu óc tập trung. Tôi tự nhủ có
bà tôi, Clarence và nhất là có Tom Dunleavy ở ngoài kia, sẽ chẳng có gì
xấu xảy ra với tôi. Tôi cầu Chúa cho điều đó thành sự thực. Nhưng tôi
băn khoăn, Liệu tôi phải ở đây bao lâu?
Hai mươi phút sau, một
cảnh sát mới đưa tôi ra lấy vân tay, nghe chừng là điềm xấu. Nửa giờ sau nữa, hai thanh tra mặc thường phục tới. Một người trẻ và thấp, có vẻ bị kích động y như viên trung úy sợ hãi. Người lớn tuổi hơn trông có vẻ là một cảnh sát thực thụ, to con, bộ mặt vuông vức, tóc dày, hoa râm. Tên
ông ta là J.T. Knight.
- Dante, - người trẻ hơn nói. - Tôi nói chuyện với cậu một lát được chứ?
- Trung úy nói tôi có quyền có luật sư, - tôi nói, cố không tỏ ra biết quá nhiều.
- Phải, nếu cậu là người nhút nhát cần giấu giếm cái gì đó, - người già
hơn nói. - Lẽ tất nhiên, chỉ những kẻ phạm tội mới yêu cầu có luật sư.
Cậu có tội hả Dante?
Tim tôi đập mạnh, vì một khi tôi kể với họ chuyện xảy ra, tôi biết họ sẽ hiểu, nhưng tôi đủ bình tĩnh để nói:
- Tôi muốn có mặt Tom Dunleavy trong phòng.
- Anh ta là luật sư của cậu? - Viên thám tử trẻ hỏi.
- Tôi không chắc lắm.
- Nếu cậu chưa chắc anh ta là luật sư của cậu, thì tại sao cậu lại muốn có anh ta trong phòng?
- Tôi chỉ muốn thế thôi.
Người trẻ hơn dẫn tôi xuống vài bậc rồi một hành lang hẹp nữa, đến một căn
phòng kích thước như một phòng kho lớn, một bóng đèn trơ trọi rủ từ trên trần xuống. Không có gì ngoài một cái bàn bằng thép và bốn cái ghế,
chúng tôi ngồi đó cho đến lúc người già hơn trở lại cùng với Tom.
Bằng vào vẻ hối tiếc lúc Tom nhìn tôi, tôi có thể nói chẳng có gì diễn ra như anh hình dung. Cả anh và tôi.