Đi một cách kiên quyết, người đàn ông vội vã tiến thẳng đến chỗ tôi và dừng lại trước khi bước ra vỉa hè sáng trưng.
- Một ngày bận rộn quá phải không? - Anh ta hỏi.
Đó là Tom!
- Anh ở đây bao lâu rồi? - Tôi hỏi.
- Tôi không biết. Lúc nào tôi cũng dốt toán.
Tôi sửng sốt lại gặp anh, nhưng - tôi rất ghét phải thừa nhận điều này -
phần nào cảm động. Tom luôn là người hết sức quyến rũ, song hình như
chưa bao giờ là một anh chàng có thể ngồi trên ghế đá suốt mười lăm
tiếng liền. Chết tiệt, một trong những vướng mắc của chúng tôi là tôi
không bao giờ biết Tom có khả năng đó.
- Kate, em phải nghe tôi
nói đã. Tôi có thể mua đồ uống cho em không? - Lúc này dưới ánh đèn
đường, trông anh kiệt sức, cái nhìn của anh năn nỉ. - Đây là vấn đề sống còn. Có thể với em nó chẳng là gì, nhưng với Dante Halleyville thì
không.
- Một tách cà phê, - tôi nói.
- Thực ư? Đấy là tin tốt lành nhất tôi được nghe trong mười năm nay.
- Tôi rất tiếc nghe thấy thế, - tôi nói và hy vọng nén được nụ cười đúng lúc.
Ít nhất tôi cũng nghĩ ra được một nơi đỡ thân mật là hiệu Starbucks ở góc
phố, ở đó Tom ngấu nghiến cắn ba hoặc bốn miếng hết một cái bánh xốp và
uống cạn chai nước.
- Chuyện thế này, Kate ạ, câu chuyện mà sáng
nay tôi chưa có dịp trình bày. Trong suốt cuộc đời, Dante Halleyville
chưa bao giờ gặp chuyện tốt lành. Năm Dante mười hai tuổi, cậu phải
chứng kiến bố bị đâm ngay trước mắt và chảy máu đến chết, vì ở vùng cậu
ta, xe cấp cứu đến chậm hơn tại đường Beach này. Mẹ cậu là một gái điếm
nghiện ma túy và ăn cắp, thà không có người mẹ ấy còn tốt hơn nhiều. Mẹ
cậu hết vào lại ra tù, ngay cả trước khi bố cậu chết. Làm thế nào Dante
xoay sở được với mọi thứ? Cậu hiểu ra rằng phải có tài mới thoát ra khỏi cuộc đời nhơ nhớp và giúp đỡ được mọi người trong nhà. Cậu ta có thể
chơi bóng.
- Có vẻ biết rõ nhỉ.
- Ý tôi là chơi thực sự,
Kate. Hơn hẳn tôi. Thuộc trình độ Michael Jordan, Johnson huyền thoại.
Cậu ta đã trở thành cầu thủ học sinh xuất sắc nhất nước. Dante đủ giỏi
giang để dễ dàng vượt mọi khó khăn vào Liên đoàn của trường trung học,
nhưng vì kính trọng bà ngoại Marie, cậu đã đồng ý vào đại học. Ba tuần
trước, cậu ta bị quy tội giết bốn người mà cậu không hề làm, Kate ạ.
Hiện giờ bang New York đang ra sức kết án tử hình cậu ta. Ít ra Dante
cũng xứng đáng có một luật sư giỏi.
- Anh thì sao?
- Tôi
không biết mình thế nào, Kate, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đây không phải là luật sư tài ba. Một ngày đẹp trời, tôi sẽ là một luật sư kha
khá cố mài toét cả mông. Dante cần một nữ luật sư mài toét cả mông như
thế.
- Anh nhắc lại xem nào?
- Kate, đấy chỉ là một kiểu nói thôi.
Đây là một cú ném bóng tuyệt vời. Tom không lãng phí mười lăm giờ, nhưng
tôi còn chưa nghĩ đến việc đó. Anh chàng tàn nhẫn này có thể quyến rũ
nhiều cô gái, nhưng tôi quyết không xiêu lòng. Không có lần THỨ HAI. Thế giới này rộng lớn. Anh ta có thể tìm ra một nạn nhân khác.
- Xin lỗi Tom. Tôi không thể làm vụ này. Nhưng anh cứ thử xem, có khi chính anh cũng ngạc nhiên vì mình.
- Em nhắc lại xem nào?
- Tom, đấy chỉ là một kiểu nói thôi. Cảm ơn vì tách cà phê nhé.