Đêm hôm ấy, tôi về nhà vào lúc bảy giờ tối, thời khắc chưa từng xảy ra. Ba
năm trước, tôi đã mua căn hộ một phòng ngủ xây từ những năm tám mươi ở
Upper West Side với giá đắt kinh khủng vì nó có một mảnh vườn. Lúc này,
rót cho mình một cốc Pinot Noir đắt tiền, tôi ngồi trong khu vườn và
lắng nghe những âm thanh của thành phố lúc ánh đèn nhấp nháy trong các
căn hộ xung quanh.
Tôi ngắm bầu trời tối dần trong đêm cuối tháng Mười, rồi vào nhà rót đầy cốc và lấy cái chăn. Phong cảnh hầu như không hoàn toàn thích hợp. Tôi ngả cái ghế dài có nệm và trèo lên. Giờ thì
hay hơn rồi, thoải mái, ấm áp và đáng thương, đời tôi tóm lại là như
thế. Lời châm chích ngạo mạn của Reid đã trúng một điểm: tôi không nên
sửng sốt khi phát hiện ra Randy Kane là một kẻ ác tâm. Những kẻ ác tâm
giàu có hầu như đổ đầy các két ở Walmark, Reid và Blundell. Nếu công ty
cần một châm ngôn hay ho để khắc vào hành lang đá hoa, tôi sẽ đề nghị
Những Kẻ Ác tâm Là Chúng tôi.
Nhưng tôi không muốn là người biện
hộ cho những thân chủ này thêm nữa. Sao việc này lại xảy ra? Khi tôi vào trường Luật, trợ giúp và tiếp tay cho các tội phạm trí thức không thể
là mục tiêu của tôi trong sự nghiệp. Nhưng hiện nay, tôi đã thạo việc ở
Columbia, đã vào guồng và thành đạt, tôi muốn chứng tỏ có thể ở lại đó,
kiếm được nhiều tiền, trở thành một cộng sự giỏi giang, vân vân và vân
vân.
Ngồi trong bóng tối lạnh giá ở khu vườn xinh đẹp với cốc
Pinot thứ ba, tôi nhận ra rằng còn có nhiều điều quan trọng khác trong
sự nghiệp phi thường của tôi. Có lẽ bạn để ý thấy tôi đang chia sẻ những ý nghĩ buồn bã với chính mình hơn là san sẻ với một chuỗi các bạn bè
thân thiết. Vì thực ra tôi chẳng có người bạn nào thật thân. Quên các
bạn trai đi. Tôi không có lấy một người bạn gái nào thực sự thân để lúc
này có thể thoải mái trút hết tâm can.
Một lần nữa, tôi lại cho
rằng đấy là do tính cạnh tranh và kiêu hãnh. Trong trường Luật, tôi có
hai người bạn tuyệt vời, rất thân là Jane Anne và Rachel. Ba chúng tôi
rất ăn ý, thề sẽ là bạn tâm giao đến cuối đời và làm cho bọn khốn phải
gục ngã.
Nhưng rồi Jane Anne tìm được hạnh phúc và có thai,
Rachel thành đạt chỉ trong vài năm rồi bỏ đi làm việc cho tổ chức Ân xá
Quốc tế. Cả hai bực bội vì “thành công” ít ỏi của tôi, còn tôi mếch lòng vì sự phẫn nộ của họ. Có thời gian suốt một tuần không người nào trong
chúng tôi gọi điện cho nhau, sau đó là vài tuần, cuối cùng thì chẳng ai
muốn nhân nhượng và nhấc máy lên nữa. Rốt cuộc tôi mệt mỏi và gọi điện,
nhưng cảm thấy đầu dây kia lạnh nhạt, hoặc tôi nghĩ thế, và tự hỏi có ai cần đến cuộc gọi này không.
Hóa ra là tôi hứng chịu vì bạn thấy đấy, mình tôi trong bóng tối, chỉ có tấm chăn và cốc vang làm bầu bạn.
Lúc này là hai giờ sáng, chai Etude rỗng không nằm cạnh bao Marlboros còn
một nửa, ba tiếng trước còn đầy nguyên khi cửa hàng rượu mang đến. Trong bảng thành tích của tôi, tôi chưa từng đại diện cho một hãng sản xuất
thuốc lá. Lẽ tất nhiên chẳng ai mời tôi, nhưng nếu có cũng rất ít kết
quả.
Một tiếng sau và hút thêm vài điếu, tôi quay số gọi một
người trên hành tinh này mà tôi khá tin sẽ vui lòng nghe thấy tiếng tôi
lúc ba giờ sáng.
- Tất nhiên là tôi chưa ngủ, - Macklin nói như
thể ông vừa bảo đang mải chơi xổ số. - Đến tuổi tôi, cô sẽ chẳng bao giờ ngủ, trừ khi cố giữ cho mình tỉnh táo, vậy đấy. Kate, nghe thấy tiếng
cô thật dễ chịu.
Mack, tại sao ông phải nói thế? Vì lúc này tôi đang khóc và không thể ngừng. Năm phút sau tôi mới nói được:
- Macklin, cháu xin lỗi.
- Xin lỗi ư? Cô nói gì thế, cô bạn thân mến? Câu ấy chỉ dành cho những giây phút không kiềm chế được thôi.
Tôi càng nức nở:
- Macklin, bác còn đấy không?
- Còn. Lúc nào cũng còn.
- Mack, cháu đang định đến Montauk một thời gian và băn khoăn liệu bác có phòng thừa nào không?
- Cô nghĩ gì thế, Kate?
Lúc đó tôi lại mất bình tĩnh lần nữa.
Đến sáng, tôi gọi điện cho Jane Anne và Rachel.