Năm phút sau khi máy
bay lên thẳng rời East Hampton, anh chàng ngồi cạnh tôi liếc xuống dòng
xe cộ đang bò về hướng tây trên đường 27 và mỉm cười kẻ cả:
- Tôi thích bắt trực thăng trở về thị trấn, - anh ta nói. - Một giờ nữa là
chạy trên bãi biển, tôi sẽ trở lại căn hộ của tôi ở đại lộ Năm để nhấp
martini. Thế là hết kỳ nghỉ cuối tuần.
- Và lúc đó dù có phải nối đuôi nhau vì những người cùng khổ dưới kia cũng thú vị hơn phải không?
- Bắt gặp tôi nhìn trộm nhé, - anh ta nói và cười khúc khích. Anh ta trạc gần năm mươi, rám nắng, chải chuốt, vận trang phục lữ hành siêu hạng -
quần jeans nhàu quá mức, sơmi quá nghiêm túc, áo khoác cộc tay bằng hàng casơmia. Trên cổ tay là chiếc Patek Philippe bạch kim, lồng ngoài bàn
chân không tất là đôi giày da Italia.
- Mới mười lăm giây cô đã
nhìn thấu tôi. Phần lớn những người khác phải mất ít ra là một giờ. -
Anh ta xòe một bàn tay và nói, - Roberto Nuñez, rất hân hạnh.
- Katie. Rất vui được gặp anh, Roberto.
Thực ra, tôi thừa biết tên và anh ta sở hữu cửa hàng bán các mặt hàng quần
áo mới nhất của Nam Mỹ, là hàng xóm của Mort Semel ở Hamptons. Cuộc đụng độ của Tom với các vệ sĩ của Semel khiến chúng tôi hiểu nói chuyện với
các loại người ở đường Beach khó khăn biết chừng nào, tôi bèn gọi cho Ed Yourkewicz, anh trai một người bạn cùng phòng với tôi ở trường Luật. Là phi công lái trực thăng, anh vừa từ cuộc tiếp tế khẩn cấp giữa Baghdad
và Fallujah cho các nhà tỷ phú con thoi giữa Manhattan và Hamptons.
Tuần trước, tôi gửi qua e-mail cho anh một danh sách các cư dân ở đường
Beach và hỏi liệu trên một chuyến bay đỡ đầy, anh có thể cho tôi ngồi
cạnh một trong những người đó khoảng bốn nhăm phút trong chuyến du ngoạn giá ba ngàn rưởi đôla không. Chiều nay, anh gọi lại và bảo tôi đến bãi
rác phía nam sân bay lúc sáu giờ năm nhăm phút chiều. “Đừng đến sớm một
phút, trừ khi cô muốn bay mất vỏ bọc”.
Suốt mươi phút sau đó,
Roberto ra sức một cách vô ích để nắm bắt và truyền tải điều kỳ diệu đây chính là Roberto. Có đến nửa tá ngôi nhà của Lamborghini[33] và
Maybach[34] không ngừng nhấn mạnh một “đế chế nhỏ khiêm tốn”, và sự khao khát mỗi ngày một mạnh thêm, đã từ bỏ tất cả vì một cuộc sống “giản dị
hơn và thực tế hơn”.
Một cuộc độc thoại say sưa và khi nói xong anh ta mỉm cười bẽn lẽn như thể nhẹ người vì đã chấm dứt và nói:
- Giờ đến lượt cô, Katie. Cô làm nghề gì?
- Chúa ơi, tôi sợ câu hỏi ấy lắm. Nó làm tôi lúng túng. Tôi nghĩ là tôi
đang cố tận hưởng cuộc sống. Và cũng thử giúp người khác tận hưởng. Tôi
điều hành một vài quỹ - một quỹ cấp học bổng dự bị đại học cho học sinh ở nội thành. Các quỹ khác liên quan đến trại hè dành cho các trẻ em bất
hạnh.
- Một nhà cải cách hăng hái. Rất ấn tượng đấy.
- Ít ra là vào ban ngày.
- Còn khi mặt trời lặn thì sao? À này, tôi thích cái áo cô mặc.
Sau khi nhận điện của Ed, tôi chỉ còn đủ thời gian chạy đến khu thương mại
BridgeHamptons mua một cái sơmi Lacoste màu đen số ba, quá nhỏ.
- Những thói tật thông thường, tôi e là thế. Người ta không thể sáng tạo ra thứ gì mới sao?
- Vị tha và hư hỏng. Cô có vẻ hoàn hảo đấy.
- Nói đến hoàn hảo, anh có biết một nhà từ tâm thái quá nào có thể đạt đến tình trạng đê mê không?
Roberto bĩu môi giây lát, và tôi tưởng mình đã làm anh ta lúng túng. Nhưng này, anh muốn là bạn tôi kia mà?
- Tôi hình dung cũng từ cái người cung cấp mọi thứ cô cần theo các đường
dây đó, cái anh chàng Loco đắt giá kỳ dị. Tôi lấy làm lạ là cô chưa phải là khách hàng. Theo tôi biết thì anh ta khá độc quyền trong buôn bán ma túy tinh chế và được ủy thác hoàn toàn để duy trì việc đó. Đấy chỉ là
một biệt hiệu thôi. Ngoài ra, anh ta rất thận trọng và chắc chắn, đút
lót tuốt tuột cánh cảnh sát địa phương nên chẳng lo lắng gì.
- Nghe chừng là một tay oách đấy. Anh đã gặp anh ta bao giờ chưa?
- Chưa, và tôi định cứ giữ nguyên thế. Nhưng cho tôi biết số điện thoại của cô, đến cuối tuần sau tôi sẽ có tin báo cho cô.
Bên dưới chúng tôi, đường cao tốc Long Island biến vào đường hầm Midrown và một giây sau toàn bộ Hạ Manhattan hiện ra.
- Sao anh không cho tôi số của anh? - Tôi nói. - Tôi sẽ gọi cho anh vào chiều thứ Bảy.
Trong phút chốc, cả bề rộng của Manhattan nằm ngang New York, chiếc trực
thăng hạ xuống dải xi măng nhỏ giữa bờ tây quốc lộ và Hudston.
- Tôi đợi đấy nhé, - Roberto nói và đưa danh thiếp cho tôi.
Tôi đọc dòng chữ Roberto Nuñez - con người. Lạy Thượng đế toàn năng.
- Trong khi chờ đợi, tôi có thể mời cô đến uống martini với tôi được không? Bồi rượu của tôi rất cừ, - anh ta nói tiếp.
- Không phải tối nay.
- Cô không thích martini?
- Tôi thán phục nó.
- Vậy thì?
- Tôi là một nhà cải cách suy đồi Roberto ạ, nhưng tôi không dễ dãi.
Anh ta cười. Tôi có thể là một người khôi hài khi tôi muốn.