Thật khủng khiếp khi cảm nhận niềm hạnh phúc này, dù hạnh phúc trọn vẹn, trong khi Dante đang ngồi trong tù, mạng sống nằm trong tay đoàn bồi thẩm có thể sai lầm. Nhưng tôi còn làm gì được nữa? Tôi chỉ là một con người, và con người không thể kiểm soát cách họ cảm nhận, còn tôi đang hạnh phúc. Nhưng tôi cũng cảm thấy thế là quá quắt.
Chiều Chủ nhật, Tom và tôi vẫn trên tấm chăn, nhưng lúc này trải trên sàn phòng khách của anh, tôi dựa lưng vào chân đivăng, tờ New York Times trên lòng, tìm các bài báo có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp khi mới xem vài lần đầu.
Tom ngồi cạnh tôi làm việc tương tự, con Wingo nằm giữa chúng tôi, nghiêng người ngủ lơ mơ. Ba chúng tôi đã ngồi như thế này ba mươi sáu giờ qua, ngay cả khi sức nặng của lời phán quyết lơ lửng trên đầu chúng tôi và những cái bóng sát lại nhau, chống lại các nhà nhiếp ảnh và đoàn quay phim đóng ở bên kia đường, cứ làm như chúng tôi đã chung sống nhiều năm chứ không phải mới hai ngày. Tất nhiên là họ có cách của họ. Tôi cố giữ kín quá khứ nhưng khi nó nổ bùng thì hầu hết là chuyện hay ho chứ không phải là sự tan vỡ. Mười năm trong quá khứ đã hạ nhục anh ấy, ít ra là tí chút, và khiến tôi càng yêu anh hơn.
Tôi đứng dậy thay Exile on Main Street bằng Let It Bleed trong lúc Tom xếp bát đĩa vào chậu rửa và mở hộp thức ăn cho Wingo. Trong lúc Wingo mải ăn, Tom ngồi xuống và chạm đầu bàn chân anh lên mu bàn chân tôi. Chúng tôi mò mẫm vào giữa chân nhau rồi cởi tuột quần áo.
Như tôi đã nói, chúng tôi chỉ là con người nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy là sai trái, và tôi được giải vây khi sáng sớm thứ Hai, chúng tôi dẫn đầu đoàn xe báo chí trở lại Riverhead.
Tom và tôi được chỉ định một phòng nhỏ dưới hành lang trong số các căn phòng của chánh án Rothstein. Chúng tôi ở đấy cả ngày, soát xét, suy ngẫm lại đến lần thứ một trăm từng quyết định chiến lược và những câu hỏi, chúng tôi cam đoan với nhau tuy không hiệu quả lắm, là chúng tôi đã làm đúng. Suốt ngày, chúng tôi không nghe thấy một lời của bồi thẩm đoàn, và đến năm rưỡi chiều, họ đi xe buýt về khách sạn Ramada, còn chúng tôi trở lại sàn phòng khách nhà Tom.Ngày thứ Ba cũng trôi qua chậm như thế.
Rồi đến ngày thứ Tư cũng vậy.
Nói thật lòng, tôi sung sướng được ở bên Tom.
Sáng thứ Năm, hy vọng của chúng tôi bay vọt lên khi bồi thẩm đoàn đòi bản ghi lời khai của bà Marie, nhưng đến chiều lại rơi thẳng xuống khi họ đòi lời khai của Nikki Robinson. Tôi đọc đi đọc lại bản ghi lời khai của cô ta cho đến lúc thư ký của Rothstein thò đầu vào cửa.
- Bồi thẩm đoàn ra phán quyết, - anh ta nói.