Cho gã đàn ông may mắn đó một điếu xì gà!
Tôi trở lại chiếc Big Black Beast và mọi thứ, kể cả điếu Graycliff cháy chậm của tôi, vẫn như lúc tôi đi.
Tám giờ sáng, các làn xe ở Manhattan rất thoáng, và hai mươi phút sau, điếu xì gà của tôi cháy hết, tôi đang ở quán Jake, Khu phố Tàu. Đang giết
thời gian.
Nơi đây là một cõi nhân gian khác, những con người bé
nhỏ, tràn đầy sinh lực hối hả trên vỉa hè đông đúc lúc nào cũng làm tôi
hào hứng. Làm tôi nghĩ đến Saigon, Apocalypse Now[17] và Người săn
hươu[18].
Tôi gặp may vào được chỗ đỗ đủ rộng cho chiếc Beast,
một điều kỳ diệu ở chốn này, và lang thang cho đến lúc tìm ra nơi quen
thuộc, tôi chén sạch hai đĩa tỉm sắm ngọt, ướt với hai chai bia nhẹ.
Sau bữa tối chắc dạ, tôi đi loanh quanh giết thời gian thêm một lúc nữa, rồi lái xe đến khu Tribeca tối tăm hơn, yên tĩnh hơn.
Tôi đỗ xe trên phố Franklin, trèo vào ghế sau và duỗi dài trên tấm đệm bằng bọt biển.
Các cửa kính sẫm màu của xe tôi đều có khe thông hơi, ngủ ở đây khá tốt, và lúc tôi mở mắt lần sau đã ba rưỡi sáng, tôi đấm thùm thụp vào ngực như
khi bị chuông báo thức lôi khỏi giấc ngủ lúc nửa đêm. Tôi dụi mắt và khi đường phố lại lọt vào tiêu điểm, tôi thấy những cái bóng run rẩy trên
lớp sỏi là chuột. Những người Đức cổ xưa nói gì về việc thức dậy trong
một thành phố không bao giờ ngủ nhỉ?
Không dừng lại uống cà phê,
tôi nhằm hướng Bed-Stuy, và nửa giờ sau khi tắt chuông báo thức, tôi mở
khóa bằng móc vào tiền sảnh nhà Michael Walker. Rồi mỗi bước tôi trèo
hai, ba bậc lên mái nhà kẻ bỏ trốn.
Ở đây mát mẻ và yên tĩnh, trong thời khắc này Bed-Stuy thanh bình như Bethlehem trong một đêm đầy sao, đẹp êm đềm.
Khi người dân đơn độc cuối cùng ngoặt vào góc phố, tôi tụt xuống cửa thoát hiểm vào bếp của Walker.
Tôi cần một dịp may ở đây và tôi đã có. Các cửa sổ mở nửa chừng, tôi không
phải cạy để lọt vào trong. Có nhiều ánh sáng để lắp bộ giảm thanh vào
khẩu Beretta Cougar của tôi, tiện thể mà nói, nó rất đẹp.
Như tôi đã nói: đang giết thời gian.
Một người đang ngủ dễ bị làm hại đến không thể tin nổi gần như là một cảm
giác sai khi chăm chú ngắm cậu ta. Michael Walker khoảng hai mươi hai
tuổi, và trong thoáng chốc, tôi nghĩ lại trông tôi ra sao khi trẻ trung
và ngây thơ. Cách đây chưa lâu lắm.
Tôi ho khẽ.
Walker cựa quậy, rồi cặp mắt đen chớp chớp, mở hẳn:
- Cái gì...
- Chào Michael, - tôi nói.
Nhưng viên đạn bay vèo và găm vào đằng sau não cậu ta giống lời chúc ngủ ngon hơn nhiều.
Tôi cam đoan Walker không kịp hiểu xảy ra chuyện gì và vì sao.
Tôi không cần nói với bạn rằng giờ này chẳng có gì ngoài bản tin tào lao
trên tivi. Tôi tìm chương trình Saturday Night Livephát lại do Rob Lowe
dẫn, anh ta đang độc thoại lúc tôi cẩn thận ấn những ngón tay thờ ơ của
Walker quanh báng súng của tôi. Rồi tôi đút súng vào một túi nilon dán
kín.
Sau khi tìm thấy khẩu súng của Walker trong góc phòng kho,
thứ đồ duy nhất tôi để lại đây là thả món quà của anh chàng sĩ quan
Lindgren - cái mũ Miami Heat màu đỏ - lên sàn bếp, rồi tôi rút qua cửa
thoát hiểm.
Lúc tôi hạ cửa xe xuống trên cầu Brooklyn và ném khẩu súng lục giá một trăm đôla của Walker xuống dòng sông Đông, còn một giờ nữa mặt trời mới mọc.
Tôi hát bài Bình minh của cô Norah
Jones[19] dễ thương gần suốt dọc đường về nhà. Việc xảy ra với Walker
hầu như đáng trách, nhưng thực ra tôi không cảm thấy gì. Trống rỗng.