Vào các ngày thứ Hai, khi đi nhờ xe vào Brooklyn, tôi để chiếc Tahoe ở nhà và mượn tạm một chiếc xe.
“Những người đi nghỉ xa nhà” thường đến thứ Sáu mới về, và đủ hào phóng để cả
dãy xe cho tôi chọn ở ga xe lửa. Hôm nay, tôi chọn một chiếc Accord màu
trắng nhạt dùng đã mươi năm, không dễ nhận ra đặc điểm gì. Sau ba mươi
giây cạy khóa và đánh lửa, tôi bon đến Brooklyn.
Cảnh sát có mạng lưới chỉ điểm của họ, còn tôi cũng có mạng lưới của tôi. Thực ra thì
chỉ là một mà thôi. Có điều tôi trả cao hơn một chút và chơi rắn hơn
nhiều.
Chúng thuật lại gần đây Susie’s Work bị chú ý rất nhiều.
Có chuyện gì đó mà cảnh sát chầu chực ở Work, vì thế khi đến đấy, tôi
lượn vòng quanh khối nhà vài lần để thám thính.
Lượn vòng lần đầu, mọi sự xem chừng ổn cả.
Lần thứ hai, tôi chú ý đến một chiếc xe tải trắng đỗ bên kia đường, trông
hơi quá chướng. Lần thứ ba, tôi thấy rèm che các cửa chiếc xe tải mới
hơn cái thân xe sập sệ nhiều.
Nếu tôi có chỉ số thông minh của
một kẻ đần hoặc chỉ hiểu biết tí ti về các nguyên tắc hoạt động hình sự, tôi sẽ rẽ và đi thẳng. Nhưng tôi đã tốn ba giờ liền hóa trang và ăn
mặc, và với bộ râu cùng món tóc hai bên lốm đốm hoa râm, chính tôi cũng
không nhận ra mình. Thế là tôi đỗ xe cách quán một phần tư dặm, rồi đội
cái mũ rộng vành màu đen, mặc áo khoác rộng lùng thùng màu đen, tôi đi
bộ tới quán Susie.
Tôi biết mình hóa trang rất cừ vì ở phía sau
Susie cách bốn khối nhà, có hai gã ăn mặc giống hệt tôi chúc “May mắn
nhé”, và một cô nàng Do Thái bé nhỏ, xinh xắn ban cho tôi một cái liếc.
Bên trong Susie, ông bạn Diego của tôi đang sốt ruột đếm bước bên ngoài văn phòng nho nhỏ đằng sau.
- Shalom[42], - tôi nói.
- Shalom ông bạn, - Diego nói, và nhìn đồng hồ nôn nóng.
- Khi tôi nói shalom là có ý nghĩa shalom thực sự. Không phải thứ nói suông.
Câu đó khiến Diego chú ý và nhìn tôi chăm chú, cảnh giác trước khi một nụ cười thoáng hiện trên môi.
- Loco? - Anh ta lẩm bẩm.
- Đúng thế, ông bạn.
Sau những cánh cửa đóng chặt, cuộc giao dịch của chúng tôi diễn ra nhanh
chóng và hiệu quả. Hai chục ngàn đô cho Diego và tay chân của hắn, một
trăm ngàn đô cho tôi vì những khoản xa xỉ xứng đáng. Ma túy đóng trong
các hộp các tông nhỏ và hộp thiếc đựng đồ ăn sẵn, với một nắm thực đơn
rải rác bên trên.
Công việc quá ngon, vì lúc bước ra cửa tôi suýt đâm sầm vào một tay da đen to con có chiếc xe to tướng và áo khoác da
màu đen in chữ NYPD[43].
- Đồ ăn ngon chứ? - Hắn ta hỏi.
- Miễn chê, - tôi nói và bước tiếp. Tôi không nhìn vào gương chiếu hậu
cho đến khi các hộp đựng đồ ăn sẵn và tôi ra khỏi Williamsburg rồi trở
về.
- Lo-co! - tôi gào to vào kính chắn gió của chiếc Accord ăn cắp. - Mi là bố thiên hạ!