Khi cần tính toán một việc gì đó, tôi không rút vào một chỗ như Tony Soprano[35]. Tôi lang
thang vào Công viên Fort Greene và ngồi xuống bên kia pho tượng
Methuselah[36] với một kẻ cờ bạc bịp tên là Ezekiel Whitaker. Thay cho
trò chuyện tôi có thể suy nghĩ, và ngồi ngoài trời thay vì nhốt mình
trong căn phòng u ám.
Nó hợp với tôi hơn, nhất là trong một chiều hè Chủ nhật, những chiếc lá cuối cùng màu nâu nhẹ nhàng rụng xào xạc
trong công viên Brooklyn này.
- Đến lượt anh, - Zeke sốt ruột nói lúc mông tôi vừa đặt lên ghế đá.
Với Zeke, thời gian là tiền bạc, y như một bác sĩ tâm thần. Zeke có bộ mặt
trông như tạc bằng gỗ cứng và những ngón tay dài, duyên dáng của người
chuyên hái quả. Cả anh ta và tôi từng làm việc nhiều năm ngoài trời. Thế nên tôi biết công việc của tôi đã được vạch ra từ trước.
Nhưng mới vào cuộc độ mươi phút, tôi đã chộp được nước cờ gian lận ngay trước cái mũi kiêu ngạo của anh ta, tôi phải nói cho rõ:
- Anh có chắc là mình ổn không đấy, anh bạn? - Tôi hỏi. - Anh lạnh à? Cúm? Hay bị Alzheimer[37]?
Lẽ ra tôi nên im miệng thì hơn, vì tất nhiên lúc đó đầu óc tôi rời khỏi
bàn cờ và trở lại với công việc, với cái tên viết bằng phấn trên tấm
bảng đen bẩn thỉu trong ngôi nhà có tường bao quanh. Đáng lẽ tôi nên tập trung củng cố vị trí của tôi trên bàn cờ và dạy con dê già này sự nhún
nhường cần thiết, tôi lại nghĩ đến Manny Rodriguez. Vụ giết Rodriguez
chưa tìm ra đã làm tôi mất ăn mất ngủ nhiều tuần lễ. Mỗi lần vào khu vực ấy, tên hắn ta lại như giục tôi rời bàn cờ.
Tôi chưa bao giờ mua chuộc báo chí bằng chuyện đó, đưa ra hợp đồng thuê đất vĩnh viễn giữa
Glock Inc. và Cold Ground Inc. Sự việc là những tay rapper quá bộp chộp
không thể là kẻ ám sát được, còn tên giết người này lại không để lại dấu vết. Chẳng những thế, Rodriguez nhận bữa trưa và chạy ra giữa mưa để
thả hai nhăm xu vào đồng hồ là loại sinh vật quá thấp, không bõ là mục
tiêu trong hệ sinh vật ăn thịt lẫn nhau.
Rodriguez là người chạy
việc vặt, hoặc như các tay trùm cờ bạc thích nói, là một quân tốt đen,
và trong lúc tôi mải nghĩ thế, Zeke với qua bàn với sự chính xác của một tay chuyên móc túi, thó luôn quân hậu của tôi khỏi ô.
- Cứ giữ lấy nó, Zeke. Đằng nào thì tôi cũng chưa bao giờ thích mụ ấy.
Giờ thì thắng là điều không thể được, nỗ lực chưa chắc thành công và bàn cờ trông như một cái bẫy lớn bằng thép rỉ đang chờ kẹp chặt mông tôi. Nếu
còn chút tự trọng tôi sẽ bỏ, nhưng tôi đến đây để suy nghĩ về Rodriguez
nên sẽ để mặc Zeke xoáy tiền trong lúc tôi cố giành phần của tôi. Lúc
tôi làm thế, Zeke quét tuốt quân của tôi. Anh ta nhặt quân hậu và quân
đầu ngựa cuối cùng của tôi, lúc thành của tôi sụp đổ giữa các thương
vong khác, anh ta nói:
- Tôi cho rằng anh không còn phải lo về đầu óc sa đọa của tôi nữa, Connie.
- Thế càng nhẹ.
Kết cục nhanh chóng nhưng không đặc biệt nhân từ, và như thường lệ, nó
khiến tôi nhớ tới điệu rumba của Mỹ Latinh - chiếu tướng, chiếu tướng,
chiếu tướng, chiếu hết.
Tôi mở ví và đưa cho Zeke hai chục đôla
mà thấy vẫn còn thoải mái hơn trong những tuần qua - vì cuối cùng, tôi
đã nảy ra ý tưởng về kẻ đã giết Manny Rodriguez.