Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 5: Chương 5: Tom Dunleavy




Sáng thứ Bảy trong kỳ nghỉ cuối tuần của Ngày Lao động[4], tôi xuống cái nơi có thể gọi là con đường nông thôn đẹp nhất nước Mỹ - đường Beach (Đường Bãi biển) ở East Hampton.

Tôi đang trên đường gặp bốn trong số những người thân nhất của tôi trên hành tinh này. Chiếc 66 XKE tôi dùng đã mươi năm nhưng chưa một lần hỏng hóc, và nhìn đâu cũng thấy ánh đèn chói lọi của Hampton.

Không chỉ thế, tôi còn mang theo Wingo, con chó trung thành của tôi, nó ngồi trên ghế cạnh tôi và đeo rọ mõm, nên gần như không thể đánh hơi được.

Sao tôi không cảm thấy khoái hơn vì thêm một ngày nữa ở thiên đường nhỉ?

Có lẽ do khu vực này. Đường Beach rộng rãi và thanh lịch, các ngôi nhà mười triệu đô nối tiếp nhau, nhưng xét về mặt nào đó, nó khó chịu ngang với vẻ đẹp. Cứ khoảng năm phút lại có một cảnh sát thuê riêng đi tuần trên chiếc xe Jeep trắng. Thay cho mang tên các cư dân, biển hiệu đằng trước các ngôi nhà là của công ty an ninh điện tử công nghệ cao, được thuê để ngăn chặn đám người bất hảo.

Phải, một gã hạ lưu, một thằng cha bất hảo đến đây, và thử đoán xem, anh có thể làm được gì nếu anh không thích.

Lúc rẽ về phía tây, các ngôi nhà càng lớn hơn, các bãi cỏ rộng hơn và dường như xanh tươi hơn. Rồi chúng biến mất hoàn toàn sau những hàng rào cao và dày.

Lúc đó, Wingo và tôi để mảnh đất đáng thương của những người giàu hàng triệu lại đằng sau và phải đi qua - tuy không được mời - vào vương quốc còn lạnh lẽo hơn của tỷ phú. Trong những ngày xa xưa, đây là nơi cư trú của các thủ lĩnh trộm cướp hoặc các anh chàng phát minh ra những thứ vĩ đại, nâng cao đời sống như tủ lạnh hoặc điều hòa nhiệt độ. Giờ đây nó dành riêng cho những người có thế lực nhất Hollywood hoặc các nhà toán học ẩn danh ngồi trước màn hình máy tính và điều hành các quỹ bí mật. Cách đấy một dặm, Steven Spielberg[5] đã mua gộp ba lô đất ven hồ Georgica, sau đó mua trọn gói bờ bên kia để có thể sở hữu toàn cảnh.

Tôi chưa kịp đỗ vào lề đường tìm cách vào cái nơi giàu có ấy hoặc thành một kẻ cằn nhằn vớ vẩn, thì phát hiện ra một chỗ vỡ ở hàng rào và ầm ầm lao xe lên con đường dài, trải sỏi.

Bên ngoài trang viên đồ sộ, trải dài, xây dựng từ - mà không, được trang trí để trông như xây dựng vào những năm 1920 là một đoàn ôtô sáng bóng đỗ trên cỏ, chiếc nào cũng ngời ngời và lộng lẫy.

Lý do mà họ và cũng là lý do tôi đến đây - là một sân bóng rổ mới tinh, làm theo đơn đặt hàng riêng, mức độ thẩm mỹ và dài rộng theo đúng kích thước của NBA[6].

Nhưng nếu có một cảnh tượng Hamptons nồng nhiệt hơn và ít mong đợi cái sân bóng rổ đúng kích thước, nhìn ra đại dương kia, đó là hàng chục người đang vơ vẩn bên ngoài và ngay lập tức ùa đến đón mừng chúng tôi - cánh đàn ông quá chú ý đến chiếc ôtô của tôi, còn nữ giới ban phát sự chú ý cho con Wingo trung thành của tôi.

- Con xe này thượng hạng đây, - một tay buôn bán ma túy vặt, tên là Artis LaFontaine nói lúc tán tụng chiếc Jag cổ của tôi.

- Con cún này xinh quá! - Mammy, bạn gái anh ta nói lúc Wingo đứng trên hai chân sau, đặt một chân to, ướt lên khuôn mặt xinh xắn của cô. - Tôi có thể nuôi nó được không?

Cách đón mừng nồng nhiệt của họ luôn làm tôi cảm thấy thú vị, không chỉ vì tôi là người da trắng duy nhất ở chốn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.