Một điếu xì gà. Biết đâu nó là của một trong những tên giết người.
Thông tin có người nữa tại hiện trường vụ giết người có thể khẳng định hoặc
bổ sung vào hồ sơ của Dante, người có lẽ đã nhìn thấy ba người bị giết.
Cả hai là những đường dẫn quan trọng cần theo dõi, nhưng trước hết, có một việc nữa tôi cần làm. Sáng hôm sau, khi những cánh cửa trượt mở ra
Quảng trường Times, tôi là một trong năm trăm gã khờ sẵn sàng lâm trận
vì bốn trăm chỗ.
Trước hết phải tới NBA thật nhanh, tôi đi ôtô
rồi lên xe điện ngầm lắc lư một phần tư dặm tới Grand Central, tôi cảm
thấy tràn đầy mục đích và lo âu như bất cứ người làm công nào ở New
York. Giờ đây, tôi là một công nhân. Vì sao không nên đi bằng phương
tiện công cộng kia chứ? Chao ôi, tôi vẫn đang mặc complê. Mà còn là lượt phẳng phiu nữa chứ.
Cuối tuyến đường, lại chen chúc vội vã, lần
này đi lên và thẳng tới phố Bốn mươi hai. Tôi thả một đôla vào lớp lót
đỏ tía của cái hộp kèn trumpet mở và nhằm hướng đông cho đến lúc đứng
trước mặt tiền đá hoa số 461 Đại lộ Ba, tòa nhà nguy nga thích hợp với
một trong những công ty luật danh giá, độc quyền - Walmark, Reid và
Blundell.
Trước khi có thể nhụt chí, tôi len qua những cánh cửa bằng đồng thau lấp lánh và bắt thang máy lên tầng ba mươi bảy.
Nhưng nó chỉ đưa tôi đến mặt trái của rào chắn khác, cũng đe dọa như những
bức tường vây quanh nhà tù Riverhead. Thay cho dây thép gai và bê tông,
đây là một tác phẩm khổng lồ bằng gỗ gụ bóng lộn, lớn đến mức ắt phải từ khu rừng nhiệt đới, chở bằng xe cỡ đại rồi được cần trục cẩu đến tòa
nhà mới, khó tưởng tượng nổi.
Thay cho lính gác có vũ trang, là
một cô tiếp tân tóc vàng hoe lộng lẫy, đeo tai nghe trông như một nhân
vật trong tiểu thuyết viễn tưởng.
- Xin chào. Tôi đến gặp cô Kate Costello, - tôi nói.
- Anh có hẹn không ạ?
- Không.
- Chị ấy đang đợi anh?
- Tôi là một người bạn.
Với các cô tiếp viên, câu ấy cũng như một tiếng không. Có khi còn tệ hơn.
Cô dẫn tôi vào thẳng một nơi đày ải toàn da, chỉ hai mươi phút sau tôi
đã toát mồ hôi trên chiếc đi văng giá ba chục ngàn đô. Đêm hôm qua, việc tới đây bất ngờ dường như là một hành động thiên tài, và trên chuyến
tàu ba giờ rưỡi từ Montauk, niềm tin của tôi chưa lúc nào suy giảm.
Vâng, không quá nhiều.
Nhưng những cuộc đàm luận dí dỏm một mình
và nhẩm lại chẳng bao giờ giống hệt sự căng thẳng của khoảnh khắc thật - lúc này, Kate sải bước đến chỗ tôi, gót giầy thấp của cô gõ như những
chiếc búa nhỏ trên sàn đá hoa.
Tôi tự hỏi liệu cô có biết bộ vét màu xanh nước biển giản dị đến khắc khổ che giấu phần nào vẻ đẹp của cô. Cô có để ý không nhỉ?
- Anh làm gì ở đây? - Cô hỏi và trước khi trả lời, tôi đã trở lại tận đáy cái hố tôi đào cho Kate mười năm trước đây.
- Tôi cần em giúp để bào chữa cho Dante Halleyville.
Tôi đã tưởng tượng đây là lúc Kate mời tôi vào văn phòng của cô, nhưng cô
chỉ đăm đăm nhìn thấu qua tôi. Tôi nói theo lương tri, nhưng tôi chưa
biết nó được tiếp nhận ra sao. Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh biếc
của Kate nhưng không thể đọc được chúng, và lúc tôi ngừng lại lấy hơi,
cô đã cắt lời tôi:
- Tom, - cô nói, - anh đừng đến đây nữa.
Rồi cô quay ngoắt và xuống đại sảnh, tiếng gót giày của cô gõ còn lạnh lùng hơn lúc đến. Cô không ngoái nhìn lại lần nào.