Tôi không thích để
Kate lại nhà Mack, nhưng cô khăng khăng là không sao, rằng họ sẽ ổn. Có
điều tôi ước giá Kate ở cùng tôi đêm nay. Suốt thời gian qua tôi đã ước
ao như thế, khiến tôi hơi điên điên, nhất là sau việc vừa xảy ra.
Tôi hơi là lạ khi bước vào nhà không nghe thấy con Wingo chạy nhào xuống
hành lang dài, tối tăm, không nghe thấy tiếng cổ dề của nó cọ vào cái
bát sắt hay tiếng lưỡi nó táp nước soàm soạp.
Cùng với việc vắng
con cún, có mùi kim loại tanh lờm lợm mà tôi không thể xác định nổi. Khó chịu, như mùi mồ hôi đã khô. Có lẽ là của tôi. Sau một ngày dài dằng
dặc.
Tôi theo hành lang vào bếp, chộp một chai bia và nhìn chằm
chặp vào cánh cửa trượt bằng kính ở sân sau. Tôi vẫn không quan tâm lắm
đến cái xe của tôi, nhưng mức độ căm hận mãnh liệt của thị trấn với Kate và tôi đang hạ gục tôi, đặc biệt vì tôi hiểu là nó sẽ không bao giờ
hết.
Tôi có hai lựa chọn: nằm dài trên đivăng, hoặc sung sướng
đứng dưới vòi nước nóng. Tôi chọn tắm hương sen, và lúc trở lại phòng
ngủ, vẫn cái mùi kim loại ấy khiến tôi dừng lại ở phòng khách.
Lần này mùi đó mạnh hơn, nên tôi đoán không phải là của tôi.
Rồi tôi nhận ra là cái gì. Đó là mùi sợ hãi, rồi một tiếng gỗ sàn cót két,
tiếng thớ vải sột soạt gấp gáp và một cái gì đó lao tới, một quả đấm lớn tống thẳng vào mặt tôi.
Máu tuôn ra từ mũi tôi, sức mạnh của cú
đấm quăng tôi vào một người nào đó đứng ngay sau tôi. Hắn cũng đánh tôi. Khuỷu tay tôi thúc mạnh làm thằng khốn làu bàu, và nửa phút sau là một
sự hỗn loạn bừng bừng những cú đấm, những khuỷu tay, đầu gối bay tới.
Đây là nhà tôi, phòng khách của tôi, và dù chúng đông hơn, tôi tận dụng
mọi khả năng cho đến lúc tôi bắt đầu gục xuống.
Tôi nằm trên sàn nhận những cú đá vào đầu, vào sườn lúc một giọng nói cắt ngang nỗi đau:
- Đủ rồi, tao bảo! Thế là đủ.
Nhưng tôi không thể nói chắc là tôi nghe thấy hay nghĩ thế, hoặc là cầu như thế.