Ngày hôm sau tại văn
phòng, Kate ghi tường tận một số cuộc phỏng vấn chúng tôi đã thực hiện
quanh căn hộ Dante trốn ở thành phố New York. Trong khi đó, tôi rút tập
hồ sơ về khẩu súng lục nửa tự động cỡ 45 ly tìm thấy sau quán ăn, vào
đêm Dante đi khai báo. Về một số mặt, đây là chứng cứ có sức thuyết phục nhất của bên nguyên.
Chúng tôi có thể sử dụng nó ra sao đây?
Hồ sơ gồm năm bức ảnh đen trắng cỡ 8x10 chụp vũ khí, và tôi đặt chúng lên
bàn. Theo nhân viên Pháp chứng hạt Suffolk, có dấu vân tay trên báng
súng hoàn toàn trùng khớp với Michael Walker; thử nghiệm đường đạn cho
thấy vũ khí đã dùng để giết cả bốn nạn nhân. Nhưng Dante đã thề trước
kia chưa từng nhìn thấy khẩu súng đó.
- Thậm chí còn chưa đến
gần, - Dante nói với tôi trong buổi nói chuyện dài đầu tiên đến mệt lử ở Riverhead. - Súng của Michael nhỏ, rẻ tiền, loại dành riêng cho cuộc
thi tối thứ Bảy. Còn đây là súng thật. Cỡ to gấp đôi và khác màu. Anh
cũng ở đấy mà.
Đó là sự thực. Tôi đứng ngay cạnh Walker lúc cậu
ta dí súng vào đầu Feifer, và nếu ai có thể miêu tả tỉ mỉ khẩu súng lục ổ quay đó thì chính là tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn vào nó, thậm chí
còn quyết không nhìn vào nó và chính vì thế mới có thể khiến cậu ta hạ
súng xuống. Tôi coi như khẩu súng ấy không tồn tại, và chúng tôi chỉ là
hai anh chàng biết điều đang nói chuyện trong một buổi sáng thứ Bảy.
Nhưng đây là những tình huống làm khẩu súng tìm thấy trở thành nghi phạm đặc biệt:
- Nếu Dante giết Michael ở Brooklyn như họ nói, - tôi nói nửa với Kate,
nửa với chính mình, - cậu ta có nhiều thời gian để thủ tiêu vũ khí. Cậu
ta có thể vứt nó ở đâu đó tại Bed-Stuy hoặc ném xuống sông Đông. Thay vì đó, cậu ta lại giữ và đến phút cuối cùng mới quẳng nó ngay sau quán ăn ở Southampton?
- Tên ghi trong báo cáo của cảnh sát là gì? - Kate hỏi.
- Tôi không nhận ra, - tôi nói và cố đọc chữ ký ở cuối. - Trông như Lincoln. Tên bắt đầu bằng một chữ h. Có lẽ là Harry.