Lúc Kate kéo tay tôi đi, Bill Clinton vẫn đang nói. Lúc này cô chỉ lo East
Hamptons có thể bốc cháy. Chúng tôi phải chuẩn bị bào chữa cho một vụ
giết người tệ hại, và chúng tôi vẫn còn bộn bề bao việc.
Đường về Montauk vắng tanh như thể vùng cực đông Long Island đã sơ tán hết.
Chuyến đi cùng Kate khiến tôi nhớ lại kỷ niệm những ngày bên nhau, khi
chúng tôi trẻ hơn. Chúng tôi thường nắm tay nhau, và lúc này tôi cũng
muốn với lấy bàn tay Kate. Nhưng tất nhiên là tôi không làm, vì như thế
sự việc chỉ càng tệ hơn mà thôi. Lúc chúng tôi về đến Montauk, trong bãi đỗ bên ngoài văn phòng không còn chiếc xe nào.
Được sự yên tĩnh
khác thường trợ giúp, Kate chuẩn bị một tập tài liệu cho mỗi nhân chứng
chúng tôi có thể mời lên bục, còn tôi thử thảo lời mở đầu. Đúng lúc đó,
Kate ôm nhẹ tôi. Tôi không biết nên làm thế nào dù tôi muốn cái ôm không kết thúc.
Được cảm giác là ngày quan trọng truyền cảm hứng, câu
chữ bắt đầu tuôn ra ào ào. Nhưng Kate chẳng có ấn tượng gì. Khi cô đẩy
trả bản thảo, một nửa bị gạch chéo, còn nửa kia ghi chú loằng ngoằng.
- Đây là một vụ lớn, Tom ạ, - cô gợi ý như khích lệ.
Được người có trình độ cao hơn hẳn tôi kích thích, tôi thảo hết bản này đến
bản khác, cho đến lúc một chiếc ôtô đỗ trong bãi xe vắng vẻ bên ngoài,
tôi vẫn chẳng có cảm giác về thời gian. Tôi chợt nhận ra buổi chiều đã
qua từ lâu, cửa sổ duy nhất của chúng tôi tối đen. Thật vậy, đã gần mười giờ đêm.
Cửa xe mở và đóng sầm, rồi những tiếng bước chân nện
thình thịch lên cầu thang. Hình như có ba hoặc bốn người đang lên, căn
cứ vào tiếng cót két, chắc là đàn ông và đều to lớn.
Tôi với cái
gậy bóng chày để cạnh bàn và nhìn Kate. Cô nhún vai đáp lại nụ cười căng thẳng của tôi, nhưng ánh lấp lánh trong mắt cô nói: “Để xem sao”.