Khi Nikki Robinson đi qua bàn chúng tôi lên bục nhân chứng, mọi con mắt đổ dồn vào cô, đám
đông buổi sáng rì rầm đề phòng. Thật ra mà nói, Kate và tôi còn băn
khoăn hơn đám khán giả kia nhiều. Nikki làm cô hầu cho một dịch vụ dọn
dẹp nhà cửa địa phương. Cô lang thang gần nhà Smitty Wilson - nhưng còn
gì nữa đây? Vì sao bây giờ cô lại bị gọi?
- Cô Robinson, - Melvin Howard nói, - cô vui lòng cho biết quan hệ của cô với bị cáo?
- Dante là anh họ tôi, - Robinson nói, giọng con gái của cô yếu ớt.
- Cô có mặt ở trận đấu tại nhà Smitty Wilson chiều hôm đó?
- Tôi đến đấy ngay trước khi xảy ra cuộc ẩu đả, và Michael Walker lấy khẩu súng đó.
- Cô rời đi ngay sau đó?
- Không, thưa ông.
- Vậy cô làm gì?
- Nói chuyện với Eric Feifer, - Robinson nói, giọng cô càng mờ nhạt hơn.
- Đấy là lần đầu tiên cô gặp?
- Tôi đã gặp anh ta trước đó.
- Chiều hôm ấy cô nói chuyện có dài không?
- Không. Tôi dọn dẹp cho Maidstone Interior và phải đến làm ở một nhà.
Eric hỏi liệu anh ta có thể đi cùng tôi không. Trong lúc tôi làm việc,
anh ta sẽ bơi trong bể. Tôi bảo được.
- Thế là hai người đi cùng nhau?
- Anh ấy để xe đạp vào thùng xe tôi.
- Có chuyện gì xảy ra khi cô đến ngôi nhà cô phải dọn dẹp?
- Eric lang thang bên bể bơi. Tôi đi làm việc. Ngôi nhà không bề bộn lắm. Chủ nhân là gay, mà dân gay thường rất ngăn nắp.
- Sau đó xảy ra chuyện gì?
- Tôi đang hút bụi phòng ngủ của ông chủ, - Nikki nói, tiếng cô hạ xuống
thành thì thào, - có một cái gì đó làm tôi quay lại. Eric đang đứng ngay sau tôi. Trần truồng. Lúc đầu, tôi sửng sốt, tôi không chú ý trong tay
anh ta có con dao.
Lúc này cả phòng xử nhìn Robinson chằm chằm,
và Rothstein gõ nhẹ búa. Tôi cố không nhìn Kate, nhất là Dante. Chuyện
nàylà gì đây?
- Lúc đó cô làm gì, Nikki?
- Tôi hét lên, -
cô nói, cố kìm nước mắt. - Tôi chạy và cố trốn vào phòng vệ sinh. Nhưng
Eric đã vồ lấy quả đấm cửa. Anh ta khỏe so với tầm vóc.
- Tôi biết đây là một chuyện đau lòng, - Howard nói và đưa cho cô ta cái khăn giấy. - Sau đó thì sao?
- Anh ta cưỡng hiếp tôi, - Nikki Robinson rít lên một tiếng nhỏ, thống thiết.
Rồi đầu Robinson gục xuống ngực, và lần đầu tiên từ lúc phiên tòa bắt đầu,
cả hai bên phòng xử lo lắng như nhau. Trong vòng vài giây ở cả hai bên,
một người phụ nữ kêu to: “Nói dối!”, bên kia hét: “Con chó cái đang nói
dối!”. Mỗi bên có lý do khác nhau để giận dữ.
- Còn làm ồn nữa, tôi sẽ đuổi hết ra khỏi phòng. - Chánh án Rothstein quát, cố kiểm soát phòng xử.
Một phút sau, Howard hỏi:
- Chuyện gì xảy ra sau khi cô bị hiếp?
- Tôi nhấc người khỏi sàn. Làm xong công việc. Tôi không biết vì sao. Tôi đoán là bị sốc. Rồi tôi rời căn nhà.
- Cô đi đâu, cô Robinson?
- Tôi định về nhà. Nhưng mỗi lúc tôi càng hoang mang hơn. Tôi đến sân
bóng sau trường trung học. Dante và Michael ở đó. Tôi kể cho họ chuyện
xảy ra. Rằng Feifer cưỡng hiếp tôi.
- Dante phản ứng ra sao?
- Anh ấy tức phát điên. Anh ấy gào lên, dậm chân thình thịch. Anh ấy và Michael.
- Trật tự! - Rothstein lại quát, giữ cho phòng xử lắng xuống.
- Cô nghĩ gì khi nghe tin về các vụ giết người, cô Robinson?
- Đây là lỗi của tôi, - Robinson nói và nhìn vào lòng. - Lẽ ra tôi không
bao giờ nên để cho Feifer cùng đến ngôi nhà ấy. Hơn nữa, tôi không bao
giờ nên kể với Dante và Michael Walker.
Dante dựa vào tôi:
- Cô ấy nói dối, Tom. Cô ấy bịa ra tất cả chuyện này. Từng lời một.