Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 157: Chương 157: Đêm hẹn 1




Edit: Xiaoxi Gua

Giản Thi là người đi cuối cùng, Mộc Ân thấy ma nam bên cạnh cô ấy cũng rời đi theo, lúc gần đi lo lắng nhìn mình một chút.

“Anh Lâm, em có thể đi được chưa?” Nhân viên phim trường hỏi một câu.

Biết oan uổng người ta, Lâm Như Uyên vô cùng ngại: “Thật có lỗi, là tôi hiểu lầm, tối nay mời mọi người ăn cơm.”

“Không có việc gì.” Nhân viên rời đi.

“Ân Ân, em bị nóng tại sao không nói sớm, túi chườm nước đá, quạt anh trai đều có, nếu không phải em trở về phòng cũng còn có điều hòa.”

Lâm Như Uyên đỡ cô trở về phòng, trên đường đi đều đang nhắc tới: “Nếu để cho Phong Miên biết em bị cảm nắng, sẽ cho là anh không quan tâm em, chỉ lo quay phim.”

Mộc Ân nghe anh nhắc đến Lục Phong Miên, không biết làm sao lại nghĩ đến những ký ức đã nhìn thấy của Chu Mạc Viễn kia.

Cô nghĩ đến tình cảm của Chu Mạc Viễn cùng Giản Thi, và nguyên nhân bây giờ Giản Thi biến thành như vậy, cảm thấy cuộc đời rất lạ lùng, đột nhiên đặc biệt muốn gặp Lục Phong Miên.

Nhưng Lục Phong Miên bây giờ cách cô rất xa, cũng không có khả năng bởi vì cô nhớ anh, liền trở lại.

Mộc Ân đè ép những u sầu xuống đáy lòng mình.

Về đến phòng, Lâm Như Uyên nói: “Sắp đến cảnh quay của anh và Giản Thi rồi, Ân Ân em ngủ một giấc nghỉ ngơi, anh quay xong lại trở về thăm em.”

“Anh đi mau lên, em thật sự không có chuyện gì.” Mộc Ân nói.

Sau khi Lâm Như Uyên rời đi, Mộc Ân lấy điện thoại di động ra ngồi ở trên giường thẫn thờ một lát, ngẫm lại vẫn là không gọi cho Lục Phong Miên.

Bên kia tín hiệu không tốt, thời gian này khẳng định Lục Phong Miên cũng đang bận, hay là ban đêm…”

“Thùng thùng…” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

“Vào đi.” Mộc Ân xuống giường.

Giản Thi đẩy cửa đi đến, trong tay bưng một bát đậu xanh ướp lạnh, trên bát sứ màu trắng vẫn còn có những viên đá lạnh bốc hơi.

“Cái này giải nhiệt rất tốt, em có thể uống một chút.” Cô ấy đặt bát ở bên trên tủ đầu giường, không có nói nhiều, xoay người rời đi.

“Cảm ơn chị Thi Thi.” Mộc Ân vội vàng nói lời cảm ơn.

“Đừng khách sáo.” Giản Thi trả lời một câu, đóng cửa lại.

Mộc Ân nhìn cô ấy ngay cả bóng lưng đều lạnh lùng đạm mạc, rất khó liên tưởng với người trong ký ức của Chu Mạc Viễn.

Giản Thi thay đổi, hẳn là bởi vì Chu Mạc Viễn chết.

Nhưng Chu Mạc Viễn chết như thế nào?

Vấn đề này chỉ có thể hỏi bản nhân anh ta.

Nhưng mà anh ta cứ mãi đi theo bên cạnh Giản Thi, muốn tìm anh ta nói chuyện cũng chỉ có thể chọn những lúc Giản Thi quay phim hoặc là lúc ngủ.

Mộc Ân uống xong bát đậu xanh, đổi quần áo, lại trở về khu phim trường.

Giản Thi cùng anh trai anh trai đang diễn là phim ân oán tình thù thời cổ đại hào hiệp, những phân đoạn bị treo lên tương đối nhiều.

Lúc Mộc Ân đến, hai người đang đứng chỗ giả sơn, cầm kiếm đối mặt.

Chu Mạc Viễn vẫn là đứng ở một bên ngắm nhìn người trong lòng.

“Chu tiên sinh.” Mộc Ân nhẹ nhàng kêu anh ta một tiếng: “Tôi thấy được một chút hồi ức liên quan tới anh và chị Thi Thi, có thể mạo muội hỏi một câu, tại sao anh chết không?”

“Tai nạn xe cộ.” Chu Mạc Viễn quay người lại: “Tôi xảy ra tai nạn xe, ngày đó Thi Thi đang quay phim, lúc cô ấy chạy đến tôi đã…”

Mộc Ân sáng tỏ, Giản Thi thậm chí không thể nhìn thấy Chu Mạc Viễn một lần cuối.

Mà Chu Mạc Viễn đột nhiên qua đời, khiến Giản Thi đã mất đi người luôn luôn che chở cô, dần dần trưởng thành trong sự day dứt, trở nên kiên cường đồng thời cũng biến thành lạnh lùng, liền thành bộ dáng bây giờ.

Dù sao trong ngành giải trí như nước sôi lửa bỏng, nếu như không phải vừa mới bắt đầu vào nghề liền gặp được Chu Mạc Viễn, Giản Thi cũng rất khó mà mãi mãi đơn thuần.

“Lúc ấy là chiếc xe kia chủ động đụng vào, tôi nghi ngờ có phải có người đứng đằng sau sai khiến, nhưng tôi không thể rời khỏi Thi Thi, cũng không thể nào kiểm chứng.” Chu Mạc Viễn nói: “Cho dù biết rõ là ai đối phó với tôi, với bộ dáng này của tôi cũng không có cách nào báo thù, ngược lại là từ sau khi tôi chết, Giang Minh Kiệt liền bắt đầu dây dưa với Thi Thi, điểm này làm tôi có chút buồn rầu.”

“Chu tiên sinh cần tôi giúp đỡ không?” Mộc Ân cũng rất chướng mắt Giang Minh Kiệt, muốn dạy dỗ anh ta cũng đơn giản, chỉ cần Lục Phong Miên biết anh ta dám đùa giỡn mình, anh ta nhất định bị đánh.

Điểm ấy thì không cần hoài nghi, cô hiểu rất rõ sự hẹp hòi của Lục Phong Miên.

“Sau khi tôi chết tài sản đều chuyển cho Thi Thi, có thể bảo đảm nửa đồi sau của cô ấy không lo áo cơm, chỉ là không biết vì sao Thi Thi lại kiên trì đến phim trường, nếu như Lâm tiểu thư có thể khuyên cô ấy ngoan ngoãn ở trong nhà, coi như giúp tôi một chuyện lớn rồi.” Chu Mạc Viễn nói.

“Được, tôi tìm cơ hội khuyên nhủ chị ấy.” Mộc Ân đồng ý.

Cô cảm thấy chấp niệm của Chu Mạc Viễn đại khái chính là không buông bỏ được Giản Thi, nếu như xác định Giản Thi có thể yên ổn trải qua nửa đời sau, chấp niệm của anh ta cũng liền tiêu tan.



Ban đêm, Mộc Ân nhịn không được gửi tin nhắn thoại cho Lục Phong Miên sớm hơn.

Lục Phong Miên rất nhanh gọi điện thoại lại, chỗ hôm nay anh ở có tín hiệu tốt hơn, nếu không bình thường hai người đều chỉ có thể dùng tin nhắn thoại cho nhau.

Mộc Ân nhận điện thoại, giọng nói Lục Phong Miên trầm thấp từ bên kia truyền đến: “Ân Ân.”

“Cháu nhớ chú lắm chú Lục.” Mộc Ân thốt ra câu này, chính mình cũng hơi kinh ngạc, nhịn không được thở dài, dứt khoát thú nhận: “Chừng nào chú có thể trở về?”

“Tôi… rất nhanh.” Âm thanh vừa trầm mấy phần của Lục Phong Miên đầu điện thoại bên kia, nói: “Bên này có chuyện tìm tôi, sớm nghỉ ngơi một chút, tôi cúp trước.”

Không nghĩ tới thật vất vả mới gọi được một cuộc điện thoại, vậy mà chóng cúp rồi, trong lòng Mộc Ân không nỡ cũng không có cách nào khác, nói: “Chú Lục sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Ừm.” Bên kia Lục Phong Miên lên tiếng, điện thoại bị cúp máy.

Mộc Ân buồn bực vô cớ thở dài, nhìn chằm chằm bóng người trên màn hình điện thoại ngẩn người.

Bỗng nhiên, bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói quen thuộc hỏi: “Lâm tiểu thư, cô có ở trong không?”

Mộc Ân nghe ra đây là người mà ban ngày đụng vào cô, bước đến mở cửa: “Có chuyện gì sao?”

“Là như thế này, tôi vừa nhìn thấy Giản Thi trong rừng đào, cô ấy trong rừng không biết đang chôn thứ gì, thấy tôi đi ngang qua cô ấy bảo tôi nói cho cô một tiếng, nếu như cô có thời gian, mời đi qua một chuyến.” Người đó nói.

Tính cách của Giản Thi luôn luôn đặc biệt, hành vi nhiều khi cũng có chút cổ quái, Mộc Ân cũng là không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là không hiểu rằng cô ấy tìm cô qua đó làm gì.

Đêm hôm khuya khoắt, một người trong rừng, vẫn là không an toàn, Mộc Ân sợ Giản Thi ra ngoài, nói cho người nhân viên đó rằng cô biết rồi, một hồi liền đi qua.

Trở về phòng đổi thành bộ quần áo thể thao, Mộc Ân mang theo Trần Uyển Di đến rừng đào.

Đào Hoa Trang sở dĩ gọi Đào Hoa Trang, cũng là bởi vì cây đào rất nhiều, nhưng cũng chỉ có cách ký túc xá rất ra, là mảnh rừng đào lớn nhất.

Cô đi nửa giờ mới đến, sau khi đi vào rừng đào mơ hồ thấy ở giữa có bóng người, kêu một tiếng: “Chị Thi Thi?”

“…” Bóng người kia không có trả lời.

Mộc Ân chậm rãi đến gần, lúc gần đến trước mặt mới phát hiện tấm lưng kia nhìn qua không giống con gái, lúc này người ngồi trong rừng đào quay lại, lộ ra khuôn mặt Giang Minh Kiệt làm người ta chán ghét.

“…” Mộc Ân.

Đầu tiên cô im lặng, sau đó phát giác được không đúng, quay người bỏ đi.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngắn ngủi này, từ chung quanh mấy gốc cây sau chui ra sáu bảy người đàn ông, bao vây cô vào giữa.

Đồng thời, cô nhìn thấy Chu Mạc Viễn cách đó không xa, ngồi xổm ở dưới một thân cây, gọi Giản Thi bị hôn mê.

Nhưng mà Giản Thi không nhìn thấy, tự nhiên cũng không nghe được tiếng gọi của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.