Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 74: Chương 74: Sẽ không bao giờ gặp được người yêu cô như Lục Phong Miên




“Muộn như vậy cháu còn ra ngoài, là bởi vì biết chú Hai chết rồi.”

Mộc Ân mở hòm thuốc ra, lấy nước khử trùng cùng băng gạc.

“Cháu muốn đến nhà Lâm Hạ xem thử chuyện gì xảy ra, kết quả người hầu kia nói, chú đã dặn rằng cháu đi ra ngoài thì bọn họ phải đi theo, cháu cũng không nghĩ nhiều, liền để anh ta đi theo.”

“Là tôi quản thuộc hạ không nghiêm.” Lục Phong Miên nói.

“Không phải chú.” Phản bội là chuyện khó đoán trước được, là cô quá vô dụng, mới sơ xuất một chút đã bị bắt lại.

Lâm Như Uyên nói rất đúng, nếu không có Lục Phong Miên bảo bọc cô, cô sớm không biết chết mấy trăm lần.

Trong lòng Mộc Ân xoẹt qua sự hổ thẹn, cúi đầu chăm chú xử lý vết thương.

Thương thế của Lục Phong Miên cũng không phải không có gì đáng ngại như lời anh nói, kính cứa đứt mấy đường lớn, bây giờ còn đang rướm máu ra ngoài.

Cũng là không may, có một chỗ tổn thương chính là chỗ mà hai ngày trước từng bị thương, không biết sau khi trở về có phải khâu mấy mũi nữa không.

Mộc Ân đau lòng, miễn cưỡng cầm máu, dùng băng gạc quấn vết thương, nghiêng người tiến tới, môi dán trên đầu vai của Lục Phong Miên một nụ hôn.

Hô hấp của Lục Phong Miên cứng lại, nắm cằm cô nâng lên, giọng nói khàn khàn mấy phần: “Ân Ân…”

“Chú Lục…” Mộc Ân đón ánh mắt anh, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, môi cũng dán lên.

Hai môi tiếp xúc, dường như hàn băng gặp gỡ mồi lửa, nhiệt độ nóng rực của Lục Phong Miên trong nháy mắt lây nhiễm sang cô.

Một giây sau, Mộc Ân cũng cảm giác thân thể bị Lục Phong Miên chế trụ.

Anh đẩy cô vào góc xe, hung hăng hôn cô trong không gian nhỏ hẹp lại không chỗ tránh né.

Trên môi dường như bắt lửa, trên thân cũng bị đốt, giống như vừa nóng vừa vô lực.

Nhưng Mộc Ân không có tránh, cũng không còn sợ hãi.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, cô đã hiểu rõ, cho dù vì nguyên nhân gì khiến Lục Phong Miên không chính thức thổ lộ tình cảm với cô, nhưng tình yêu của người này không hề giả dối.

Nếu như chỉ giam cầm cô làm sủng vật, thì không thể có chuyện lao vào nguy hiểm vì cô, thậm chí đánh cược cả sinh mệnh.

Có lẽ về sau cô sẽ còn gặp được rất nhiều người, có thích, có ghét, nhưng sẽ không bao giờ gặp được người yêu cô hơn Lục Phong Miên.

Sống lại một đời, cô không muốn bỏ lỡ phần tình cảm này, người này nữa.

Mặc dù cô thể nói những lời như chúng ta bên nhau đi, nhưng cái hôn này đã tương đương với việc cô ngầm thừa nhận, tiếp nhận tình cảm của Lục Phong Miên đối với cô.

Nụ hôn kết thúc, đã không biết qua bao lâu, Mộc Ân cảm giác đầu cùng thân thể đã choáng và mềm nhũng rồi.

Cô có chút ngước mắt, phát hiện Lục Phong Miên cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt kia cực kỳ nóng bỏng, lại dường như ẩn giấu tình cảm vô bờ bến ở bên trong.

Lúc trước Mộc Ân chỉ cảm thấy con ngươi đó rất lạnh, bây giờ lại cảm thấy có chút chống đỡ không được, đưa tay che đôi mắt Lục Phong Miên.

“Chú đừng nhìn cháu…”

Lại nhìn tiếp, cô cảm thấy mình cũng sắp tan chảy rồi.

Lục Phong Miên không nói gì, nhưng lại tới gần, xem ra còn muốn hôn cô.

Mộc Ân có chút do dự, nghĩ đến lỡ như ở trên xe mà lau súng cướp cò thì làm sao bây giờ, sau lưng cô, cửa xe đột nhiên bị người nào đó kéo ra.

Đằng sau trống rỗng, cô ngửa ra sau kém chút rớt xuống xe, vẫn là Lục Phong Miên ôm cô kéo lại.

Phó Dũng Mở cửa thấy cảnh này, giật nảy mình, vội nói xin lỗi: “Lục gia, là tôi lỗ mãng.”

“Chuyện gì?” Lục Phong Miên biết anh ta đến tất có chuyện quan trọng.

Bị bắt gặp đang thân mật, Mộc Ân vô cùng ngại ngùng, dứt khoát giả vờ chôn mặt trong ngực Lục Phong Miên, làm rùa đen rút đầu.

Phó Dũng nhìn không chớp mắt, đáp: “Những người bắt Ân Ân tiểu thư lúc nãy đã bị người của chúng ta đuổi kịp, bọn họ nhất quyết không chịu bị bắt, lúc đánh nhau chết mấy người, còn sót lại vài người cũng nổ súng tự vẫn.”

Lục Phong Miên trầm ngâm, sau lại hỏi: “Người hầu còn lại đâu? “

“Người hầu đó là giả, sau khi Ân Ân tiểu thư bị bắt sau liền không biết tung tích, đoán chừng lúc này cũng dữ nhiều lành ít.” Phó Dũng nói.

“Có thể nuôi nhiều tử sĩ như vậy, cũng coi như tên cầm đầu có bản lĩnh…” Lục Phong Miên khẽ cong môi mỏng, nói: “Đi về trước đi.”

“Vâng.” Phó Dũng lui xuống.

Sau khi cửa xe đóng lại, Phó Dũng lén lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, nghĩ mình cũng thật sự là hồ đồ, làm sao lại không thông báo một tiếng mà trực tiếp đi kéo cửa xe chứ.

May mà Lục Phong Miên tâm tình tốt, nếu không khẳng định chịu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.