Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 167: Chương 167: Sự cố chấp duy nhất




Edit: Xiaoxi Gua

Vùng ngoại ô, trong nhà riêng của họ Lục.

Bên ngoài cửa sắt của tầng hầm lạnh lẽo, Lục Phong Miên đứng thẳng đưa lưng về phía một mảnh cỏ xanh mơn mởn.

Nghe được cửa sắt sau lưng vang lên, tiếng bước chân nặng nề bước ra, anh chậm rãi xoay người lại.

Đằng sau, Lục Thanh Tửu một mặt nghiêm túc đứng ở nơi đó.

Đối với chuyện này, Lục Phong Miên cũng không thấy có gì ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Liêu Đông đã khai hết tất cả rồi sao?”

“Đủ rõ ràng…” Sắc mặt Lục Thanh Tửu trầm hơn mấy phần, nói, chậm rãi đi ra hành lang tầng hầm âm u lạnh lẽo.

Bên ngoài tươi sáng hơn bên trong rất nhiều, nhưng cũng là mây đen che đỉnh, nhìn qua dường như sắp có một trận bão tố.

Lục Thanh Tửu nhìn trời âm u, ánh mắt dần dần rủ xuống, giọng nói cũng nhỏ lại.

“Ba sớm nên nghĩ tới, Giang Sầu luôn luôn không hòa hợp với A Nghiệp… Nhưng dù sao thì ba cũng không nghĩ tới nó sẽ làm ra chuyện như vậy… chỉ vì… chỉ vì…”

Lục Thanh Tửu càng nói càng kích động, năm ngón tay ngăn không được khẽ run rẩy.

Trước đó ở trong hầm, từ trong miệng Liêu Đông nghe được sự thật năm đó vợ chồng Lâm Nghiệp bị sát hại, chuyện này cũng không có liên quan đến những người ngoài nào nữa, tất cả đều là hai người Lục Giang Sầu cùng Liêu Đông một tay bày ra.

Từ trong miệng Liêu Đông biết được những gì được chôn giấu trong bảo tàng cũng không phải là vô số núi vàng mỏ bạc, mà là một loại bí thuật có thể trường sinh bất tử, Lục Giang Sầu tinh thông phong thuỷ liền động tâm.

Tiền anh ta có, cũng không thiếu, không đáng phải chịu nguy hiểm cùng chết chóc.

Nhưng trường sinh bất lão, là nguyện vọng của mỗi người, người càng có địa vị cao, có tiền có thế, càng hi vọng sống lâu, hưởng lạc không hết.

Lục Giang Sầu vốn không hợp với Lâm Nghiệp, sau khi biết Lâm Nghiệp biết địa điểm của bảo tàng, thì anh ta không hề cố kỵ, lại thuận tiện ra tay.

“Nếu không phải nó giả truyền lời của ba, a Nghiệp cũng sẽ không tin những lời nó nói, tóm lại, đều là ba không tốt…” Lục Thanh Tửu thở dài, hung hăng một quyền nện một quyền ở trên lan can: “Cái gì mà trường sinh bất lão, hai tên điên này!”

Đúng là tên điên.

Lục Phong Miên từ chối cho ý kiến, trầm mặc.

Trường sinh bất lão thì anh chưa từng tin tưởng, cho dù thật sự có chuyện như vậy, anh cũng không ham muốn.

Cứ sống mãi cũng không phải là chuyện tốt gì, cả đời này anh cũng chưa từng cố chấp với cái gì, duy nhất, cũng vẻn vẹn là Lâm Mộc Ân mà thôi.

“Con định làm gì?” Người sau lưng vẫn không lên tiếng, Lục Thanh Tửu quay người.

“Con là nhất định phải cho Ân Ân một câu trả lời thỏa đáng, tìm ba tới đây, cũng chỉ là muốn cho ba biết chuyện này.” Sắc mặt Lục Phong Miên nghiêm túc lạnh lùng đón lấy ánh mắt của ông, giọng nói lạnh nhạt, nhưng không thể xen vào: “Trước khi Lục Giang Sầu cùng Liêu Đông còn sống.”

“…” Lục Thanh Tửu nhắm lại mắt, vô cùng tiếc hận.

Lúc này, một người thủ hạ của Lục Phong Miên đến đây, muốn nói lại thôi.

Lục Phong Miên cũng không cần thiết tránh Lục Thanh Tửu, hỏi thẳng: “Chuyện gì?”

“Nhận được tin tức, Lục Giang Sầu đã cùng Lâm Hạ rời khỏi chỗ ở, cũng đang chuẩn bị máy bay trực thăng trên đỉnh núi của biệt thự, dường như là chuẩn bị chạy trốn.”

“Nói cho lão Phó canh chừng bên đó, khi cần thiết thà rằng đánh chết cũng không được thả bọn họ đi, chúng ta lập tức đuổi theo.” Lục Phong Miên nói.

“Vâng.” Bọn thủ hạ vừa đáp lời, đồng thời quay người đi chuẩn bị xe.

Lục Phong Miên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu thở dài, nói: “Cùng nhau đi.”



Sau một tiếng, trên con đường vòng quanh núi, mấy xe việt dã trước sau vội vã.

“Nhanh một chút, chỉ cần lái lên núi, phía trước liền có máy bay trực thăng tiếp ứng! Nhanh một chút!” Bên trong chiếc xe chạy đầu tiên, Lục Giang Sầu ngồi ở phía sau, không ngừng thúc giục tài xế lái xe phía trước, ánh mắt một lần lại một lần nhìn về ba chiếc xe đằng sau đuổi sát không buông tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.