Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 126: Chương 126: Trong nháy mắt đã có chút thay đổi cách nhìn với Lục Thiên Sư




Edit: Xiaoxi Gua

Mộc Ân được bảo vệ ở sau lưng, nhìn Lục Phong Miên trầm ổn bên cạnh, nghĩ đến lần trước trong ảo giác tên giả kia luôn luôn để cô đi ở phía trước, cảm thấy mình thật là đần và ngốc, thế mà không nhìn ra ngay từ đầu.

Cửa phòng tắm mở ra, còn chưa đi vào liền thấy Linh Linh, máu nhuộm thân thể nằm trên nền gạch trắng bóc, giống như là ngủ thiếp đi.

Lục Phong Miên chồm người qua, đầu ngón tay dò xét hơi thở cô ta, nói: “Còn sống.”

Thẩm Thanh Thanh không biết mình nên thở phào hay là oán hận.

Bây giờ Linh Linh trong tình huống này, tất cả mọi người không nguyện ý đụng vào cô ta.

Vừa vặn nhân công nhặt xác và người dọn vệ sinh đều đến dưới lầu, Lục Phong Miên gọi hai người đi lên, lau khô thân thể Linh Linh sạch sẽ, đặt ở trong sảnh trên ghế sa lon, sai người nhìn chừng.

Làm xong những việc này, Lục Giang Sầu cũng chạy đến, nhìn thấy thảm kịch từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm, phản ứng đầu tiên chính là đến gác nhỏ nhìn bùa trấn áp của anh ta có còn hay không, có người phá hư hay không.

Nhưng mà như vả vào mặt anh ta, cho dù là bùa trấn áp hay là xương người, đều không có hư hao chút nào.

Thẩm Kế nhận giáo huấn, có chút coi trọng với bùa trấn áp, Lục Giang Sầu vừa đi liền mệnh quản gia tìm bốn người bảo vệ, hai người một tổ ngày đêm trông coi cửa gác nhỏ, trông kỹ đến nỗi ngay cả con ruồi cũng không bay lọt vào.

Nhưng tuy là như vậy, vẫn là xảy ra chuyện.

Thẩm Kế cũng không phải đồ đần, hiểu rằng sự thần thông của Lục Giang Sầu xảy ra sai sót, Mộc Ân cũng không phải ăn nói lung tung, lúc này đám người lại tụ họp trong sảnh, thái độ đối với Lục Giang Sầu cũng không tốt như cũ.

“Giang Sầu, tôi đều đã làm theo lời cậu nói, tại sao còn xảy ra chuyện này? Có phải suy đoán của cậu xảy ra chút vấn đề?” Những câu hỏi như thế này sợ sẽ bị Lục Giang Sầu xem như là một lời chất vấn, lúc này Thẩm Kế đã không quan tâm, trực tiếp hỏi thẳng.

Mà lục Giang Sầu được nịnh nọt lâu nay, tuy ngay tại lúc này rồi, cũng vẫn không nhận thua kiên trì ý mình: “Bùa trấn áp của tôi sẽ không xảy ra vấn đề, chẳng lẽ không phải con nhóc kia nhận sự chỉ thị của ai đó, cố ý làm ra những chuyện này?”

Dứt lời, lại nhìn về phía Mộc Ân.

Chẳng qua là anh ta cảm thấy con nhóc chết tiệt kia luôn luôn làm trái lại ý của anh ta, đoán chừng lại muốn nói những lời điên rồ.

Nhưng những điều trước mắt này, anh ta nhìn Mộc Ân, cũng rất dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm.

Mộc Ân cảm thấy mình thật đúng là chết oan, còn chưa mở miệng cãi lại cho mình, Lâm Như Uyên liền đứng ra bao che khuyết điểm.

“Anh Giang Sầu, anh đây là ý gì, chẳng lẽ anh cảm thấy Ân Ân là loại người đó, vì khiến cho anh xấu mặt, liền không tiếc mua chuộc hung thủ giết người? Anh nghĩ người khác như vậy có phải quá là quá quắt hay không?”

“Tôi không có!” Lục Giang Sầu không cam lòng: “Tôi nói những lời này khi nào? Tôi chỉ nói là xưa nay nhà họ Thẩm kết thù với người khác sợ cũng không ít, chẳng lẽ không có người mua hung giết người sao?”

“Giang Sầu đây là ý gì?” Thẩm Kế nghe xong lời này liền rất tức giận, “Cái gì gọi là xưa nay nhà họ Thẩm kết thù với người khác sợ cũng không ít? Thẩm Kế tôi luôn luôn làm việc thiện, những năm này quyên tài sản cũng không ít hơn Lục gia các người, từ khi nào mà tôi thích kết thù oán với người khác?”

“Chú tự giác kiểm điểm, nhưng mấy đứa con trai của chú thì không nhất định.” Lục Giang Sầu tự phụ hừ một tiếng: “Tôi vừa tiếp xúc tên nhóc Thẩm Gia Thành kia liền biết, số đào hoa vượng vô cùng, gần đây ngủ với không ít cô gái!”

“…” Mộc Ân không nghĩ tới anh ta còn có thể tính ra chuyện này, trong nháy mắt đều có chút thay đổi cách nhìn với Lục Thiên Sư.

Mà tại lúc này, Linh Linh hôn mê trên ghế sa lon tỉnh lại.

Cô ấy mở to mắt, mờ mịt chớp chớp, sau đó chậm rãi ngồi dậy, xoa thái dương, nhìn đám người: “Đây là đâu?”

“Giữ chặt cô ta cho tôi!” Thẩm Kế thấy thế vội vàng sai khiến khiến quản gia, sợ Linh Linh sẽ đột nhiên nổi điên giống như trong video.

Quản gia bước qua giữ chặt hai tay Linh Linh, sai người cầm dây thừng trói cô ta lại.

Linh Linh còn đang không rõ ràng chuyện gì, Thẩm Kế đã ra lệnh, quát: “Dẫn đi thẩm tra, khiến cô ta nói sự thật!”

“Vâng.” Quản gia gọi hai người bảo vệ dẫn cô ta đi.

“Hỏi thử là ai chỉ điểm.” Lục Giang Sầu bồi thêm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.