Lục Hào

Chương 49: Chương 49




Mưa gió mịt mù, con đường mòn lúc ẩn lúc hiện giữa rừng cây dày đặc đong đưa, chẳng thấy được điểm cuối.

Nơi đây hiển nhiên đã lâu không có dấu chân người, giữa cơn mưa bão, bùn đất dưới chân càng bết dính khó đi.

Một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi đỡ một lão giả bước đi dưới cơn mưa, hai người tuy có mặc áo tơi nhưng đi được một lúc toàn thân đã ướt sũng. Chân lão giả có lẽ có vấn đề, gặp lạnh thỉnh thoảng phải dừng lại xoa bóp một chút.

Lão giả nheo đôi mắt mờ đục, cố gắng tìm kiếm phía đằng xa, không khỏi thở dài.

Thiếu niên bên cạnh bất mãn: “Tiên nhân cái con khỉ gì, ngày nào cũng ăn đồ cúng, tìm tới nhờ vả một chút đã gây khó dễ, bà con trong thôn kiêng ăn kiêng mặc thờ bọn họ có được gì đâu chứ?”

Lão giả nghe vậy lại hoảng sợ, liên tục nói: “Không được nói bậy!”

Thiếu niên trừng mắt, trông dữ tợn như chú hổ con, lý lẽ: “Con nói không phải chắc? Mấy người đó nói là trấn thủ ở đây, phù hộ chúng ta mưa thuận gió hòa phải không? Vậy lúc gặp hạn gặp lũ, có lần nào thiếu đồ cúng đâu? Năm đó An Bình vương khởi binh tạo phản, ba huyện thành Thập Ngũ tất cả đều gặp đại nạn, đạo tặc hoành hành, bách tính lưu lạc, bọn họ có ra mặt lần nào không? Được, cho là chuyện của phàm nhân, tiên nhân không dính dáng tới, vậy bây giờ ma quỷ hoành hành mọi nơi, ăn thịt uống máu người, bọn họ cũng coi như không thấy, bắt chúng ta tới cầu xin sao?”

Chân lão giả đau đến mức không đứng thẳng được, miệng nói: “Tiên nhân thanh tu không màng thế sự, nếu chúng ta có việc cầu xin tất nhiên phải đến tận nơi thưa bẩm, con chỉ nói lung tung!”

Thiếu niên nổi giận: “Không phải sao, chỉ có một con đường vào cốc Minh Minh, hiểm trở muốn chết, không phải người có tâm sao mà đi được! Lúc bọn họ phái người cung phụng sao không đi bộ xuống đây, còn nói gì mà thành tâm nữa!”

“Lục Lang, câm miệng!” Lão giả gắng sức nện quải trượng xuống mặt đất: “Còn nói nữa thì cút về một mình! Đừng liên lụy thôn dân thành Thập Ngũ trước mặt tiên nhân!”

Thiếu niên thấy ông tức giận, sắc mặt tối sầm, không dám nói gì nữa, chỉ khi quay sang chỗ khác mới dám bĩu môi lầm bầm: “Tiên nhân thì giỏi lắm sao?”

Đúng lúc này, một tia sấm cực kỳ hung ác đột nhiên giáng xuống mặt đất, dường như gần trong gang tấc. Thiếu niên không đề phòng, sợ đến mức mặt tái nhợt, nhất thời quẳng bụng dạ giận hờn dỗi sang một bên, chờ tia sấm hơi yếu một chút, nó vội hỏi: “Ông ơi, hôm nay sấm đánh bất thường vậy?”

Lão giả chưa kịp trả lời, sấm sét đã liên tục hạ xuống như mưa, sáng rọi cả một mảng trời đêm. Lão giả kinh hoảng, kéo thiếu niên bên cạnh quỳ xuống đất, phủ phục dưới thiên uy, lẩm bẩm cầu xin, không dám vọng động. Chim chóc với dã thú trong rừng cũng sợ đếm mức không dám xuất hiện, ngay cả cỏ cây cũng run rẩy.

Chẳng biết bao lâu sau, tiếng sấm mới từ từ tan đi, dư vị kinh hoảng vẫn còn ở lại, mặt đất tựa hồ như còn rung động.

Thiếu niên nghe ngóng một lát thấy không còn tiếng sấm, lòng đầy chấn động, không dám nói năng lỗ mãng nữa.

Đến tận khi cơn mưa dừng lại, mây đen tản đi, bầu trời lộ ra chút ánh sáng ảm đạm mông lung của vầng trăng, thiếu niên mới thấp thỏm đỡ lão giả, tiếp tục tiến về phía trước.

Thiếu niên Lục Lang hỏi: “Ông nội, đợt sấm vừa rồi hơn mười cái lận, có… có khi nào cốc Minh Minh bị đánh thành bình địa rồi không?”

“Ít nói đi.” Lão giả thấp giọng mắng, khập khiễng bước trên con đừng đầy bùn đất, hạ giọng: “E là có tiên nhân độ kiếp.”

“Độ kiếp?”

“Tiên nhân tu hành đâu dễ dàng ngày một ngày hai, phải trải qua thiên kiếp bách nan. Nghe nói thiên kiếp là nguy hiểm nhất, có vô số tiên nhân đã ngã xuống trước thiên kiếp. Nhưng mà ai vượt được rồi thì tu vi tăng cao, chân chính đồng thọ với thiên địa.” Lão giả nói đến đây trên gương mặt già nua chợt lộ vẻ khó hiểu. “Trước kia ta có nghe ông ta kể đã từng nhìn thấy tiên nhân độ kiếp một lần, lúc đó thiên lôi giáng xuống cũng chỉ có chín đạo, tại sao lần này lại hung hiểm như vậy… Chẳng lẽ người độ kiếp lần này là đại năng như cốc chủ?”

Đang lúc nói chuyện, con đường nhỏ bỗng ngoặc một đoạn, phía trước rộng mở sáng tỏ, lộ ra toàn cảnh của cốc Minh Minh.

Sơn cốc cách trở xa xôi, hoa dại ven núi được nước mưa tưới tắm nở tràn khắp nơi, ánh trăng tựa khói tựa mây, cảnh này quả thật là nhân gian tiên cảnh.

Thiếu niên vui vẻ kêu lên: “Ông nội, mau nhìn, chúng ta đến rồi…”

Nó còn chưa dứt lời, bỗng chốc giật mình ngây ngốc.

Bên cạnh sườn núi đầy hoa là một chỗ đất bằng phẳng khắc đầy phù chú, lúc này, khoảng đất bằng phẳng ấy đã bị sét đánh cháy đen, trong và ngoài vòng phù chú đối lập rõ ràng —— bên ngoài là trăm hoa đua nở, bên trong không có lấy một ngọn cỏ xanh.

Trên mặt đất cháy đen, có một người đang đứng.

Người nọ vận trường bào đã rách nát, cả một cái tay áo đã thành tro, nhìn từ sau lưng có thể thấy vóc người cao lớn, có lẽ là một nam tử.

Dù cách xa cả trăm trượng thế nhưng người nọ dường như nghe được tiếng Lục Lang, quay đầu nhìn cả hai ông cháu. Tuy rằng quần áo tả tơi lại trông tuấn tú phi thường, người đứng dưới trăng tựa như dát ngọc, chỉ duy đôi mắt như chứa ngàn vạn băng sương. Ánh mắt Lục Lang chạm vào mắt hắn, chỉ cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, sợ đến nổi không dám cử động.

Chốc lát sau Lục Lang đã bị ông lão kéo xuống, hai người song song quỳ trên mặt đất, lão nhân liên tục dập đầu với nam tử, nói: “Bái kiến tiên nhân, tiểu nhân là người của thành Thập Ngũ ngoài cốc, không phải cố ý xông vào, xin tiên nhân vạn vạn lần đừng quở trách.”

Nam tử kia ngẩn người, sau đó tùy ý phất phất tay, Lục Lang cảm thấy một cổ hàn ý tựa cuối thu lan tỏa, có hơi lạnh, nhưng không đến mức rét buốt, sau chợt thấy thân người nhẹ bỗng, hóa ra ông và nó đã được cỗ hàn ý kia nâng dậy.

Tiên nhân này có vẻ dễ tính, chẳng những không làm khó bọn họ, lại còn nho nhã lễ độ nói: “Không có gì, không cần như vậy —— chuyện ngoài cốc không phải do ta quản, chờ ta gọi người đến.”

Nói xong, trong nháy mắt hắn đã bắn ra một đạo bạch quang thẳng lên trời, một lát sau có một đoàn huỳnh hỏa cấp tốc bay tới, đến khi hỏa quang gần ngay trước mắt, Lục Lang mới nhìn ra đó là một đạo đồng ngự kiếm mà đến.

Đạo đồng thu kiếm đáp xuống đất, cung kính hành lễ với nam tử quần áo rách tả tơi kìa: “Trình trưởng lão, chúc mừng Trình trưởng lão vượt qua đại thiên kiếp, tu vi lại cao thêm một tầng.”

“Không có gì vui hết, suýt nữa thì bị nướng rồi,” Nam tử đều đều đáp lại một câu, xoay tay chỉ ông cháu hết sức chật vật đằng sau: “Bên ngoài tới, có thể là có việc, ngươi xử lý đi.”

Chỉ nói vừa mấy câu, hắn gật đầu với ông cháu Lục Lang, nháy mắt sau bóng người chợt lóe, đã không thấy nữa.

Lục Lang nhìn sửng sốt, đến tận khi đạo đồng đến mời bọn họ vào cốc, trong đầu nó vẫn còn hình dáng người nọ đứng giữa đồng cỏ cháy đen, tùy ý quay đầu.

Lục Lang lơ đãng nghĩ thầm, người nọ coi như cũng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, vậy mà đã là “trưởng lão” trong cốc sao? Trong lòng không khỏi có chút hâm mộ, lại nhớ đến đôi mắt tựa kết sương của người nọ, nó cố gắng đè nén hâm mộ, tâm sinh kính nể, không dám oán trách lung tung nữa.

Đạo đồng lấy ra một phiến lá, đưa bên môi, thổi một điệu ngắn, chợt nghe trong không trung truyền đến tiếng ngựa hí vang, một con ngựa trắng kéo xe từ trên trời giáng xuống, oai vệ thở phì phì, vững vàng đáp xuống mặt đất.

Đạo đồng ôn hòa nói: “Hôm nay không phải nhờ các vị, chắc ta vẫn không thể nói chuyện với ngài, xin mời.”

Hai người khiếp sợ leo lên ngựa, Lục Lang trẻ người, vọt miệng: “Tiên nhân ca ca, vị kia là trưởng lão trong cốc sao?”

Lão giả sợ nó lắm miệng, vội vàng kéo lại, trách mắng: “Tiên nhân đừng trách tội, thằng nhóc này…”

“Không sao đâu, lão trượng.” Đạo đồng điều khiển ngựa bay lên, lanh lẹ nói: “Trong cốc chúng ta có một băng đàm, lạnh cực kỳ, ta cũng không dám đến. Nghe nói phàm là nước trong vòng một trượng đều phải đóng thành băng, thể nhưng nước dưới hồ vẫn di động không ngừng. Không biết vị kia đến từ lúc nào, mở một động phủ bên băng đàm, trấn giữ toàn bộ hàn ý trong động phủ, ngày ngày tu luyện nơi đó. Hai người coi đi, sự sống trong cốc tràn trề như vậy là do ngài ấy trấn ở băng đàm đó. Thường ngày y không lộ diện, bọn ta đều lén gọi y là U Đàm trưởng lão”.

Lục Lang nghe đến ngây dại, không kiềm được: “Ở đó lạnh lắm phải không, y không sợ sao?”

Đạo đồng cười nói: “Người tu hành vốn là luyện thần nhẫn tính, tâm chí không kiên thì làm sao tu thành đại đạo?”

Đang lúc nói chuyện, xe ngựa đã đáp xuống, tới trung tâm cốc, chầm chập đáp đất.

Lục Lang xuống xe thì thấy, nơi đây có đình đài lầu các, suối nước róc rách không ngừng, lai vãng thanh tịnh vô nhân, chỉ có tiên hạc chập chờn bay lượn. Bước vào bên trong, chợt thấy thân thể nhẹ nhõm vô cùng, nó khiếp sợ cúi đầu nhìn, một thân mưa gió bùn lầy đã không còn, toàn thân ấm áp vô cùng.

Đạo đồng dẫn hai người vào trong một đình nhỏ, trong lúc hai người thiên ân vạn tạ mà cho họ một chén trà nóng, xong mới hỏi hai người có chuyện gì.

Lão giả thở dài: “Chuyện này… Ài, nói ra rất dài, chuyện vụn vặt của tiểu nhân vốn không dám đến phiền nhiễu tiên trưởng, chỉ là mấy ngày gần đây ngoài cốc có yêu nghiệt chẳng biết nơi nào đến, làm hại thôn làng, chuyên xuống tay với trẻ con, chỉ trong vòng mười ngày trong thành đã có bốn năm bé trai mất tích, vài ngày sau phát hiện thi thể ở nơi hoang vu dã ngoại, đều đã bị dã thú ăn thịt chẳng còn gì. Việc này vốn đã báo quan, quan sai cho vài ngỗ tác tới, ngỗ tác nói thi thể trẻ con này là bị hút sạch máu rồi mới chết.”

Đạo đồng nghe thế, lập tức biến sắc: “Cái gì? Hút sạch máu? Vậy đám trẻ con đó bao nhiêu tuổi?”

Sau một tiếng “Nghiệp chướng”, lão giả đáp lời: “Đều chưa tới mười tuổi. Xảy ra việc này, mọi người lập nên một trạm gác ở dã ngoại, sau đó…sau đó mấy ngày, chúng ta tất cả đều thấy một bóng trắng, nhìn xa tưởng như đang lướt gió mà bay, chốc lát đã đến gần, lúc đó không ai phản ứng kịp, chợt nghe có người kêu thảm nhìn lại thì ngực đã thủng một lỗ, trong nháy mắt đã bị moi tim. Quan sai cũng sợ hãi vô cùng, nói là yêu ma quấy phá quan phủ không quản được, bấy giờ mới đến cầu các vị tiên trưởng.”

Đạo đồng nọ nghe xong, lại tỉ mỉ hỏi thêm vài vấn đề, lúc này mới nói: “Trong lòng ta đã có tính toán, lão trượng không cần lo lắng, trước tiên hãy mang tiểu huynh đệ này nghỉ ngơi một lát, chờ ta bẩm báo xong ngày mai sẽ có câu trả lời cho các người.”

Màn đêm dần buông, lão giả và Lục Lang khiếp sợ bất an ở lại trong cốc. Trong cốc thần thanh khí lãng, thoang thoảng mùi hoa nhàn nhạt, là một nơi rất đẹp, thế nhưng Lục Lang chẳng thể nào ngủ được, trong đầu chỉ có cảnh tượng vị trưởng lão trẻ tuổi nọ vượt qua lôi kiếp. Lục Lang cứ thế mơ màng đến nửa đêm, bỗng dưng nghe được tiếng người nói chuyện, cách rất xa nên nó chỉ nghe được đại khái.

Một giọng nam nói: “Đúng, trên đường về ta đã nghe nói, nhưng mà làm loạn ở trong thôn phàm nhân, không phải quá khó giải quyết… À, không bằng mời Trình Tiềm trưởng lão tiện đường đi xem thử.”

Lại nghe một giọng nam già hơn nói: “Cũng được, bảy đạo thiên kiếp của hắn đã qua, hôm nay đã qua kiếp mà sống, vốn nên rời khỏi.”

Hai người một trước một sau đi qua cửa sổ phòng Lục Lang, hướng về phía băng đàm, đi đầu là một vị lão giả, tóc bạc mặt hồng hào, béo tròn như một quả cầu, cười không thấy được đôi mắt, trên người mặc một bộ trường bào sa tanh vô cùng phú quý, đai lưng mang một loạt hầu bao ngọc bội, rõ ràng giống như một viên ngoại nhưng lại là cốc chủ Niên Minh Minh.

Phía sau Niên Minh Minh là một vị mặc trang phục thư sinh, người này mặt mày ôn nhuận, vừa nhìn mảnh khảnh, chính là nguyên thần Đường Chẩn năm đó trốn khỏi Phệ Hồn đăng.

Đường Chẩn chẳng biết dùng biện pháp gì, lại có được thân thể, nhưng mà xem ra thân thể này không được tốt, mang theo thần sắc yếu ớt bệnh tật, không biết lúc đoạt xác đã dùng pháp thuật phương nào.

Trong tay mang một ngọn đèn lồng trắng, bên trong không có dầu, lớp giấy bao lấy một vầng sáng ôn nhuận, không biết là pháp bảo gì, nói: “Việc này ta vẫn thấy kì lạ, chưa nghe bao giờ, ta cũng không tin hắn làm được.”

Niên Minh Minh cười nói: “Thân thể của hắn đã chết, phải trải qua nhân kiếp, lúc hấp hối bỗng nhiên có sở ngộ, hồn phách nhập vào Tụ Linh ngọc. May mà tụ Linh Ngọc là linh vật thiên tiên, trong ngọc hội tụ sơn xuyên linh khí, hồn phách vốn không thể tiến vào, nhưng tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà có thể duy trì được ba hồn bảy vía không tiêu tán, thần trí không diệt, ở trong Tụ Linh Ngọc bảy bảy bốn mươi chín năm, không có nhục thể ký thác lại có thể cường ngạnh luyện ngọc thành nguyên thần, cũng như đã qua địa kiếp. Bốn mươi chín năm trước, ngươi đưa Tụ Linh Ngọc có hắn vào cốc Minh Minh của ta, lấy Tụ Linh Ngọc làm gốc, trải qua tu luyện ở băng đàm bốn mươi chín năm, không nói đến hắn chịu được hàn khí thấu xương, lại còn kinh qua bảy đạo thiên kiếp —— Ai, tính ra hắn cũng chỉ hơn trăm tuổi mà đã trải qua thiên địa nhân ba kiếp… Người này tâm chí kiên định, lão đây đã sống bao nhiêu năm như vậy còn chưa gặp đựơc.”

Nói xong, Niên Minh Minh vỗ vỗ bụng, vẻ mặt phức tạp: “Lão đây mà được một nửa của hắn, chắc bây giờ là một ông già có eo ót rồi.”

Đường Chẩn: “….”

Tu vi của lão nhân gia này sớm đã thành danh, thể nhưng lại thèm ăn, bởi vậy một thân béo ú này có thể nói là trải qua lâu ngày mới được.

Đường chân nhân nghẹn một lát, nghiêm mặt nói: “Còn chưa đa tạ cốc chủ cho mượn băng đàm.”

Niên Minh Minh xua tay nói: “Mượn cái gì mà mượn, hắn trấn giữ băng đàm, đám đệ tử không nên thân của ta cũng khỏi bị lạnh, coi như hưởng phúc rồi. Huống chi một người như vậy, treo thêm danh hào “trưởng lão” trong cốc, chúng ta càng được thơm lây.”

“Vị tiểu huynh đệ này đối với ta có ân, năm ấy khi Ôn đạo hữu mang theo Tụ Linh Ngọc đến tìm ta, dù thế nào ta cũng phải giúp hắn.” Đường Chẩn nói: “Chỉ là tuy hắn cơ duyên xảo hợp luyện được nguyên thần trong Tụ Linh ngọc, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện luyện thành thân thể, ta cũng không biết có được hay không, sợ sự việc trì hoãn, lòng hắn lại có quá nhiều nhớ mong nên nóng vội, liền rút đi ký ức của hắn. Hôm nay bảy đạo thiên kiếp đã qua, thân thể Tụ Linh ngọc của hắn đã thành, ta cũng đành để vật về nguyên chủ.”

Đang lúc nói chuyện, hai người đã tới băng đàm, đương lúc tới gần, Đường Chẩn không chịu nổi hàn khí, tay kết một thủ quyết, tử khí trên mặt càng nặng thêm chút.

Lại đi tiếp, chỉ nghe tiếng nước “ào ào”, chủ nhân nơi này vừa tắm rửa xong, đang chầm chậm bước ra từ trong băng đàm, Niên Minh Minh cao giọng: “Trình Tiềm tiểu hữu, đã quấy nhiễu thanh tịnh của cậu rồi.”

Người này quấy nhiễu thanh tịnh cũng không phải một lần, rõ ràng người của cốc Minh Minh không biết cái gì gọi là quy tắc, từ lúc mới đến đã nói nhiều muốn chết, Trình Tiềm quen rồi.

Hắn không có gì khó chịu, bước ra từ trong màng sương trắng của băng đàm, nhặt lên áo choàng lạnh cứng khoác trên người, bước đi bất quá chỉ vừa ba bước, mái tóc vốn vẫn còn kết băng đã khô, trường bào cũng tự nhiên mềm mại, này là một thân tu vi đã qua muôn ngàn thử thách gần như đã bước vào cảnh giới nhuận vật vô thanh*. (Vật mềm êm tiếng)

Trình Tiềm gật đầu chào hai người, nói: “Cốc chủ, Đường huynh, ta đang muốn đi tìm hai người, vào trong ngồi không? Ở đây hơi lạnh.”

Bây giờ đang là giữa hè, động phủ cạnh băng đàm có một chút ấm áp, đi vào vừa nhìn, đúng là một mảng băng tuyết ngập trời tàn khốc, cả cái ghế cũng bị đông cứng trên mặt đất, bên trên kết một tầng băng. Trình Tiềm hơi khẩy ngón tay, một ngọn lửa ấm áp dễ chịu liền xuất hiện từ đầu ngón tay, rơi xuống ghế, chốc lát đã hòa tan băng, thế nhưng cái ghế chẳng mảy may tổn hại.

Trình Tiềm nói: “Thân thể Đường huynh không tốt, ngồi chỗ ấm này đi.”

Về phần cốc chủ Niên Minh Minh, hắn không quản, dù sao ông mập này da dày thịt béo, có cả một lớp mỡ dày tránh lạnh.

Nước trà trong ấm trên bàn đã bị đông thành một khối băng, Trình Tiềm cầm ấm trà lên xoay vào vòng, lúc này khối băng trà mới dần dần tan ra, chỉ một lát sau đã tỏa ra nhiệt khí, hắn rót cho mỗi người một tách trà nóng.

Đường Chẩn cầm ấm trà làm ấm tay, lúc này mới đặt một chiếc đèn lồng trước mặt Trình Tiềm, nói: “Vật này nên trả về cho tiểu hữu, con đường của ngươi cửu tử nhất sinh, không dễ, sau này cẩn thận hơn một chút.”

Trình Tiềm cũng không kinh ngạc, hiển nhiên biết Đường Chẩn đã động tay chân vào ký ức của hắn, gật gật đầu, phất tay hóa đèn lồng thành một luồng ánh sáng thu vào trong tay áo, nghiêm mặt nói: “Đường huynh có ơn sinh tử cốt nhục, sau này nếu có chuyện cần tìm, chắc chắn Trình Tiềm muôn chết không từ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.