Lục Hào

Chương 87: Chương 87




Vừa thấy hai người bọn họ, Thủy Khanh thật giống như đứa trẻ không mẹ tìm về nhà, căn bản mặc kệ cái gì hai bên đối chọi, không nói hai lời, nhảy xuống: “Đại sư huynh!”

Cả người nàng đỏ tươi, từ trên trời hạ xuống mà góc áo như nhuốm hào quang, như một ngọn lửa chói mắt từ trên trời giáng xuống, khiến ánh mắt mọi người đều chuyển sang hai người đột nhiên xuất hiện.

Thành công chận lại Trình Tiềm định mở miệng biện giải.

Hàn Uyên ngồi xếp bằng ở chỗ cao, vốn thờ ơ nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng cũng mở mắt ra, ánh mắt âm trầm quét qua đám ma tu xung quanh đang nhìn Thuỷ Khanh xanh cả mắt, khiến bọn họ sợ đến câm như hến, rồi mới thu hồi tầm nhìn, đối diện với ánh mắt Nghiêm Tranh Minh.

Nghiêm Tranh Minh nhìn ánh mắt của gã có chút phức tạp —— Nghiêm Tranh Minh đối với Hàn Uyên vẫn rất phức tạp, khúc mắc đó giờ khó giải, nhưng chưa từng thực sự vứt bỏ gã.

Dù gì… Cũng là tiểu sư đệ không nên thân nhất của bọn họ.

Thuỷ Khanh ghé vào tai y líu ríu nói: “Hôm phá trận huynh và tiểu sư huynh cùng nhau bị cuốn vào trong cái khe, còn lại những người đáng ghét mới từ trong Trảm ma trận bò ra ngoài lại bắt đầu động thủ. Đánh nhau một hồi, tổn thương nửa này nửa nọ, đành phải chia nhau ra ngồi điều tức. Sau đó bị tứ… À, bị khí Ma Long hấp dẫn tới nhiều ma tu, còn có kiếm tu tiểu bạch kiểm kia nữa. Cũng không biết là cáo trạng với ai, cách ngày đã thuận tiện kéo theo một nhóm lớn tu sĩ từ Thái Hành sang đây, bọn họ giằng co như thế đã mấy ngày, sắp phải đấu võ rồi.”

Nàng lải nhải một tràng, giọng điệu vui thích, hoàn toàn không đi vào tình huống mà chỉ xem náo nhiệt, nói xong, còn thò đầu từ bên người Nghiêm Tranh Minh nhìn Trình Tiềm, hỏi: “Tiểu sư huynh, hai người các huynh đi đâu vậy?”

Trình Tiềm chưa trả lời, Nghiêm Tranh Minh đã đưa tay kéo Thuỷ Khanh ra: “Không được nói chuyện với đệ ấy, để đệ ấy suy nghĩ.”

Thủy Khanh nghe vậy, gật đầu thở dài, nhìn Trình Tiềm, nháy mắt với hắn —— tại sao huynh chọc giận y?

Trình Tiềm chỉ phải cười khổ lắc đầu —— xấu hổ.

Nghiêm Tranh Minh ngoắc tay với Lý Quân, không nhìn hai đạo nhân mã, đang tìm một chỗ tránh xa bọn họ ngồi xuống.

Trong Thiên Diễn Xử lập tức có một người vượt ra khỏi đám người, chính là Ngô Trường Thiên, Ngô Trường Thiên vừa thấy Nghiêm Tranh Minh đã ngồi không yên, tiến lên nói gì đó với Du Lương.

Du Lương bất đắc dĩ đứng lên, đi tới chỗ Nghiêm Tranh Minh, thương thế của gã còn chưa khỏi, thân hình không mấy nhanh nhẹn, thoạt nhìn có mấy phần thương cảm chó nhà có tang.

Du Lương đứng trước mặt Nghiêm Tranh Minh, chần chừ một lát, nói khép nép: “Vãn bối đánh bạo đến mời tiền bối sang bên kia ngồi, thượng vị dành cho chư vị tiền bối.”

Nghiêm Tranh Minh nhìn gã một cái, lưng Du Lương cứng đờ. Nếu nói trước đây gã thấy vị Nghiêm chưởng môn này, còn có lòng hăng hái muốn đánh một trận, bây giờ không khỏi có chút sợ hãi.

Nghiêm Tranh Minh không mặn không lạt nói: “Không cần, ở đây yên tĩnh.”

Bởi vì Niên Minh Minh cũng tới, Lý Quân phái Niên Đại Đại đến chỗ cha gã, còn mình từ bầu trời hạ xuống, tiến lên nhận lấy phận sự, cười nói với Du Lương: “Chúng ta ở đây, người nào không bị ràng buộc của trừ ma ấn Thiên Diễn Xử thần thông quảng đại mà tới? Xin Du đại nhân chuyển lời cho Ngô đại nhân, không cần phải cẩn thận như vậy.”

Lý Quân miệng nam mô, bụng bồ dao găm, Du Lương nghe được sự châm chọc lời trong lời ngoài, nhưng gã vốn cũng không cùng người giao tiếp, đứng im bất động một lát không nói, đành lặng lẽ ôm một quyền, xoay người đi.

Nghiêm Tranh Minh chợt gọi gã lại: “Đợi đã.”

Du Lương ngừng bước chân.

Nghiêm Tranh Minh không ngẩng đầu, ánh mắt trước sau đều chăm chú vào thân mộc kiếm trong tay, nhìn đến ra hoa.

Y chậm rãi nói: “Đạo kiếm tu, người đi gian nan hơn người khác rất nhiều. Nhưng nếu nó chọn ngươi, đã nói lên chí ít lúc ngươi nhập đạo, là có tư chất. Nhập môn rồi, đường đều do mình đi, đi được chính là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, đi sai chính là một con dao mổ heo. Ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng để chuôi kiếm bị người khác nắm.”

Du Lương chấn động, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nghe lọt, gã cúi đầu ở xa nói: “Vâng, đa tạ tiền bối.”

Lý Quân đợi gã đi, mới lấy thạch giới tử, lần này không giống với lần huênh hoang ở tháp Chu Tước, chỉ dựng lên một cái nhà kho nhỏ chắn gió ở tại chỗ, xung quanh có rèm che, trên mành có phù chú, bên trong có thể nghe bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn trộm bên trong.

Nghiêm Tranh Minh: “Tình huống gì?”

Lý Quân thoải mái sang ngồi gần Trình Tiềm, nói: “Ngô Trường Thiên lại sắp làm bộ thương sinh linh thiên hạ, định bắt đầu ở đây.”

Trình Tiềm hỏi: “Bắt đầu gì?”

Lý Quân dùng ánh mắt ra hiệu nói: “Nhìn bên kia, sơn trang Bạch Hổ, Huyền Vũ đường, Mục Lam Sơn, Tây Hành cung… Chậc chậc, Tây Hành cung kể từ khi lão cung chủ sống lâu như rùa chết, thật là không có ai có thể gánh đòn dông —— nói chung ngoại trừ nhị thánh đã “Siêu thoát ngũ hành”, cơ bản người có bản lĩnh đều tới. Nhìn bên ma tu kia, mấy người phía sau Hàn Uyên sao quanh trăng sáng đó thấy không? Ba nữ sáu nam, là “Cửu Thánh” của Yểm Hành nhân. Có điều ma tu thì, mọi người cũng đã biết nhiều, lúc bắt đầu hợp tác với nhau, một lát nữa lại cho nhau một đao, đều bình thường. Chưa chắc bọn họ vội đến để ủng hộ Hàn Uyên, sợ rằng giống như chúng ta đến khuấy đục nước.”

Nghiêm Tranh Minh không quay đầu lại mắng: “Ai khuấy đục nước?”

Lý Quân cười hì hì, đưa tay gác vai Trình Tiềm nói: “Hai bên lửa gần rơm đánh cho một trận, người này không làm gì được người kia. Ngô Trường Thiên liền từ núi Thái Hành chạy tới, đề nghị một ván thế này. Cho hai bên phái ra vài người là cao thủ trận pháp, ở đây bày “Thập Phương trận”, sau đó mỗi bên đưa ra mười người vào trận kia. Ý trời cho ai gặp ai, thì hai người sẽ động thủ so sánh, không bàn sinh tử —— nếu Thiên Diễn Xử thắng, Hàn Uyên sẽ theo chân bọn họ đi, Yểm Hành nhân từ nay về sau lui về Nam Cương, sinh thời không được vào vùng Trung Nguyên. Nếu bên ma tu thắng, người Thiên Diễn Xử phải đại nghĩa lẫm liệt mà tự xưng vì thiên hạ chịu lỗi, tự phế tu vi, mặc cho các ma tu xử trí.”

Trình Tiềm vừa nghe đã cảm thấy không thích hợp: “Chúng ta đều bị Trừ ma ấn quản lý, các ma tu này cũng năm bè bảy mảng, nếu Thiên Diễn Xử mua chuộc mấy người, cố tình thua, vậy thì đánh gì nữa?”

Lý Quân nói: “Hàn Uyên đâu ngốc thế, bên ma tu cũng có huyết thệ —— còn nữa, cũng không phải một chọi một. Nó dám một mình càn quét vùng Trung Nguyên, sẽ không trông cậy vào ai đến giúp. Không chừng là muốn ngay trong trận giết chết mười đối thủ.”

Trình Tiềm hỏi: “Vậy bây giờ thế nào, còn chờ gì chứ?”

Lý Quân nói: “Hẳn là trận pháp còn chưa hoàn thành, mặc khác bọn họ hình như đang đợi một người công bằng.”

Trình Tiềm nhíu mày.

Lý Quân vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đừng cau mày, đệ và đại sư huynh đều trốn không thoát, chỉ có loại thời điểm này ta cảm thấy tu vi mình thường thường cũng tốt lắm chứ.”

Trình Tiềm nói: “Mọi người đều nhìn, huyết thệ lại liên luỵ đến nhiều người như vậy, muốn mang Hàn Uyên đi hình như không dễ.”

Mọi người đồng loạt im lặng, lúc này, chẳng biết Nghiêm Tranh Minh lấy từ đâu ra một cây quạt, lơ đãng quạt hai cái ở trước người, vô tình quay đầu lại vừa hay nhìn thấy động tác ngồi không ra ngồi của Lý Quân, dứt khoát dùng cây quạt đánh rớt tay Lý Quân: “Ngồi cho yên, giống người chút.”

Đụng tí cũng không được, Lý Quân cười hí hí, đang muốn giở trò đồi bại chọc y vài câu, vừa nghiêng đầu đã thấy Trình Tiềm đang cười.

Bình thường Trình Tiềm đối với người nhà không đứng đắn, cười một cái đương nhiên không có gì ngạc nhiên. Nhưng lúc hắn mỉm cười, mắt vẫn nhìn Nghiêm Tranh Minh, thật giống như trong mắt chỉ còn lại có một người vậy. Khoé mắt hắn hơi cong lên, trong ánh mắt hình như có ánh sáng rất mỏng, dịu dàng trước nay chưa từng có.

Lý Quân: “...”

Gã nhìn Trình Tiềm, lại nhìn Nghiêm Tranh Minh, nhìn rõ mọi việc một phen, cho là mình nhìn tiếp nữa có thể bị đau mắt, đành nghiêng trái nghiêng phải ngồi vào chỗ của mình, thầm nghĩ: “Vừa mới giác ngộ, bên cạnh đều thay đổi trời đất, ôi mẹ ơi!”

Lý Quân đột nhiên im lặng, liền có chút tẻ ngắt, Thuỷ Khanh vô ý quay đầu lại, tinh mắt nói: “Đại sư huynh, huynh đổi quạt hả? Cái này tồi như vậy, không đẹp bằng cái trước nha.”

Nàng vừa nhắc tới, mọi người mới phát hiện, trong tay Nghiêm Tranh Minh lại đổi một cây quạt thân trúc, trải qua lâu ngày, vỏ ngoài đã lộ ra màu nâu đỏ, bên góc còn hơi rách, thiếu tinh xảo.

Lý Quân dùng hai tay nhận lấy cây quạt cũ, cẩn thận mở ra, nhìn thấy mặt sau có le que hai ba nét bút, phác thảo hình dạng núi xa, ở giữa chừa trắng, trong góc đóng một cái dấu, hình như là hai chữ “Phù Dao”.

Vừa nhìn hai chữ này cũng biết là dùng ấn chưởng môn đóng lên.

Lý Quân than thở: “Đây… Đây chính là đồ cổ của môn phái —— ta nói này tiểu sư muội, một đại cô nương như muội, phải đoan trang đọc chút sách đi, đã ít học, suốt ngày chỉ biết cắm lông gà bay loạn khắp nơi… Ôi, buồn chết ta —— Đại sư huynh, huynh lấy ra từ đâu? Lát nữa nhỏ máu thử xem, đồ cổ nói không chừng có linh.”

Nghiêm Tranh Minh hời hợt nói sơ chuyện y và Trình Tiềm ở sau đài Bất Hối gặp gỡ truyền thừa, tiện đà móc ra từ trong túi trữ vật một hộp nhỏ và một quyển sách cũ.

Y đưa hộp gỗ cho Thủy Khanh, nói: “Đây là yêu đan của một đại yêu vương. Yêu vương sống ba nghìn sáu trăm tuổi rồi hết thọ chết, yêu đan rất thuần khiết, sức mạnh cũng có thể truyền thừa. Kể ra trong yêu tu vẫn nội đấu không ngớt, yêu vương có thể sống đến già mới chết rất ít. Nhiều thế hệ phái Phù Dao cũng chỉ được một viên như vậy, muội cất đi, đừng có ăn bừa, trong này có hơn ba ngàn năm đạo hạnh, xương cốt muội còn chưa dài toàn bộ, nhất định chịu không nổi.”

Thủy Khanh thoạt nhìn đã mất phương hướng, mắt mở to sắp đến lông mày, nàng giống như một con quỷ nghèo kiết xác nhìn thấy một phòng vàng thỏi lớn, dùng tư thế xin cơm quỳ lạy mà giơ hai tay, cứ như nâng cao mộng tưởng biến thành đại yêu của nàng. Nàng lắp bắp một lúc, lựa ra mấy lời nịnh nọt: “Đại, đại sư huynh, muội có mắt như mù, cây quạt này của huynh thật, thật là đẹp mắt, đến đến mức muội say luôn!”

Nghiêm Tranh Minh: “Được rồi cầm đi, xem như muội có tiền đồ về điểm này.”

Nói xong, y vứt quyển sách kia vào người Lý Quân: “Của đệ.”

Lý Quân vui tươi hớn hở mà nhận lấy, chỉ thấy trên trang bìa viết ba chữ “Cửu Liên Hoàn”, gã mở ra, lật vài tờ, cả người kích động đến run lên: “Đây… Đây…”

“Ta hỏi vị tiền bối kia,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Ổng nói trong liệt tổ liệt tông phái ta, quả thật có một vị cực kỳ không ra hồn, phi đan phi khí, phi kiếm phi công, chuyên môn nghiên cứu các loại kỳ kỹ dâm xảo (tinh xảo mà vô dụng), vị tu sĩ này vô cùng hiếm thấy, là “Cửu Liên Hoàn”. Mấy năm nay không có sư phụ, cũng không có ai dẫn đường đệ, đều là tự đệ lần mò vớ vẩn. Bây giờ có thứ này, ít nhiều có chút làm chơi ăn thật.”

Lý Quân lệ nóng tràn mi nói: “Đại sư huynh, đệ lấy thân báo đáp nha.”

Nghiêm chưởng môn dùng cặp mắt hoa đào không biết nói chuyện chỉ biết mắng chửi người nhìn gã một cái, rõ ràng thể hiện khinh bỉ của bản thân —— tiền thừa cũng không muốn.

Trình Tiềm không biết nên khóc hay cười, hắn còn lo lắng lão già kia làm khó dễ đại sư huynh, không ngờ vừa chỉ điểm sai lầm, vừa tặng đồ vật… Quả nhiên đối xử chưởng môn khác biệt.

Lý Quân quyến luyến không rời tay mà vuốt ve quyển sách cũ, tò mò hỏi: “Vị tiền bối kia còn nói gì không?”

Còn nói gì không?

“Trong nội phủ ngươi có một thanh bản nguyên kiếm rất thú vị, có người để kiếm ý vào, cắt nguyên thần làm vật dẫn, vừa lúc giúp ngươi gặp dữ hóa lành, một bước đi tới “Nhập Sao”, qua “Nhập Sao” là chân chính bước vào Kiếm Thần vực. Nhưng ta nhìn thấy người nọ tuy hoá kiếm không tiếc vốn gốc, lại vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, có điều thành tựu mộc kiếm chắc chắn không cao. Nếu ngươi muốn tiến thêm một bước, phải luyện hoá kiếm ý cho tốt.”

Lúc này Nghiêm Tranh Minh mới nhớ tới, tay vẫn còn chút run, hung tợn trừng Trình Tiềm.

Trình Tiềm tiến tới, thấp giọng nói: “Sư huynh, xin bớt giận.”

Nghiêm Tranh Minh im lặng không lên tiếng hất tay của hắn ra.

Trình Tiềm chỉ biết độc mồm độc miệng tổn thương người, làm gì biết dỗ người, miễn cưỡng nhìn y một lúc, liền dè dặt nắm tay Nghiêm Tranh Minh.

Lần thứ hai bị hất ra.

Trình Tiềm tự nói với mình, phải kiên nhẫn, lần thứ ba nắm lấy mu bàn tay y.

Thủy Khanh cũng không biết cấm kỵ, ở bên cạnh nhìn một hồi, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Lý Quân mắt không thấy tâm không phiền mà cúi đầu, bỗng nhiên, gã phát hiện trong “Cửu Liên Hoàn” này có kẹp thứ gì, nhẹ nhàng mở ra, trong trang sách có một tờ giấy, nét mực còn mới, là chữ của Nghiêm Tranh Minh, viết: “Vật này phối xong, cho ta một phần.”

Tờ giấy kẹp lại chính là “Đan quyển”, ba chữ “Thanh tâm đan” đập vào mắt Lý Quân.

Trong chú giải viết: “Ăn vật này vào, có thể thanh tâm tẩy tủy, đoạn tuyệt thất tình, tẩy sạch lục dục, từ đó hoàn toàn mất hết yêu ghét, không vướng bận trần thế, là thượng cấp cho tu hành.”

Ngực Lý Quân đập mạnh, trong lòng đầy nghi ngờ mà ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tiềm lôi lôi kéo kéo Nghiêm Tranh Minh.

Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, toàn bộ người của Thiên Diễn Xử đều đứng lên. Sau đó, một cái phi mã xa từ trên trời giáng xuống, một người quen thuộc vén rèm xe nhảy xuống —— là Lục Lang.

Sau khi Lục Lang xuống xe cúi người, hai tay đệm trước người, cung kính cho người trong xe đạp lên tay nó, mà người trong xe nọ cũng không ngoài dự đoán, chính là Đường Chẩn.

Đường Chẩn cũng đã đổi thân thể, vẻ mặt thoạt nhìn tốt hơn nhiều, lúc trước là tóc hoa râm nay đã đen nhánh.

Khi xuống xe, ánh mắt y quét một vòng, chắp tay với đám người Thiên Diễn Xử Ngô Trường Thiên một cái, vẻ mặt đám người Mục Lam Sơn không mấy tự nhiên, người của Huyền Vũ đường đồng loạt đứng ở sau, hiển nhiên còn nhớ rõ người này ở trên đài Toả Tiên đấu võ mồm với bọn họ, những người khác —— Như là Niên Minh Minh và đông đảo tán tu hay môn phái nhỏ, đều tiến lên chào hỏi, có người xưng “Đường huynh”, có người xưng “Tiền bối”.

Sau đó, Đường Chẩn chuyển hướng ma tu, lạ ở chỗ, cửu thánh trong ma tu lại có hai ba người ở xa xa chắp tay chào hỏi y.

Người này lui tới với các danh môn có chừng mực, giao du rộng với các môn phái nhỏ khiến người ta xem thế là đủ rồi, thảo nào cái gì cũng biết một chút.

Ở xa truyền đến một tiếng còi, chính là tín hiệu của Thiên Diễn Xử, sau khi Ngô Trường Thiên nghe thấy, tiến lên mở miệng nói: “Chư vị đạo hữu mời. Trận pháp hôm nay đã thành, mời Đường tiên sinh nghiệm trận.”

Đường Chẩn phóng thần thức ra ngoài, một lát sau y gật đầu, không đánh giá cái gì.

Ngô Trường Thiên nhìn Hàn Uyên, nói với Đường Chẩn: “Xin hỏi Đường tiên sinh, khay huyết thệ có mang đến không?”

Lục Lang lập tức lấy ra một cái khay trong bọc nhỏ, tiến lên hai bước, im lặng phóng trên không trung, cái khay kia liền treo lơ lửng giữa bầu trời.

Đường Chẩn rũ mắt, thở dài: “Cần phải vậy sao? Ai, mời nhị vị thề đi.”

Ngô Trường Thiên vô cùng thẳng thắn, gập bốn ngón lại, một ngón chỉ thiên, sắc mặt bình thản nói: “Hôm nay Thiên Diễn Xử ta mang theo Trừ ma ấn, tập hợp đạo hữu bốn phương với Ma Long của Yểm Hành nhân đánh một trận, nếu bọn ta thua, toàn bộ Thiên Diễn Xử tự phế tu vi, mặc cho các vị xử trí, không vào tiên môn!”

Nói xong, gã ép từ đầu ngón tay ra một giọt máu, rơi xuống cái khay kia.

Thủy Khanh lặng lẽ hóa thành một con chim, bay lên bầu trời, ló đầu xem náo nhiệt, chỉ thấy giữa khay có vẽ một hình thái cực, máu Ngô Trường Thiên nhiễm đỏ kín phân nửa.

Ngô Trường Thiên giũ tay áo: “Hàn đạo hữu, đến ngươi.”

Mí mắt Hàn Uyên chẳng thèm nhướn, đưa tay vẫy, cái khay bay thẳng đến trước mặt gã: “Nếu chúng ta thua, ta đi với ngươi, để cho bọn họ cút về Nam Cương, cả đời làm rùa đen rút đầu.”

Nói xong, gã cúi đầu, mạnh mẽ cắn đầu ngón tay mình, ngón tay có máu dùng sức ấn vào hình thái cực trên khay. Vù một tiếng khay thái cực như có thể hút máu thịt người, hầu như hút lõm một khối trên ngón tay gã, đầu thái cực kia lập tức bị lấp đầy máu đen.

Khay thái cực xoay tròn thật nhanh, Thủy Khanh chỉ nhìn thoáng qua, cảm giác đầu hơi choáng váng, đành phải dời ánh mắt.

Vô số thái cực đồ huyết sắc từ trong khay thoát ra, để lại một ấn ký trên cổ tay đám người Thiên Diễn Xử, Hàn Uyên và cửu thánh, người vi phạm sẽ bị phản phệ.

Hàn Uyên hờ hững nhìn ấn ký kia, nhét ngón tay đang không ngừng chảy máu vào trong miệng, liếm sạch vết máu phía trên: “Bọn họ chín, cộng thêm ta.”

Ngô Trường Thiên vung tay lên, vài thanh niên ở sau nhóm người Thiên Diễn Xử cầm quyển trục ra khỏi hàng.

Ngô Trường Thiên là người đầu tiên, những người khác tản vào đoàn người, hướng về phía người được bọn họ lựa chọn.

Một người trong đó cầm quyển trục đến chỗ phái Phù Dao, Nghiêm Tranh Minh khều khuỷu tay Trình Tiềm, thấp giọng nói: “Ra nhận.”

Người đưa quyển trục không phải ai khác, chính là Giả Thạch trà trộn vào Thiên Diễn Xử.

Trình Tiềm biết Giả Thạch nhất định có tin tức truyền về, lập tức hiểu ý, xốc mành thạch giới tử lên đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Lý Quân vội vã xáp lại, kéo lỗ tai Nghiêm Tranh Minh, hỏi một tràng: “Ý huynh là gì? Huynh với tiểu Tiềm xảy ra chuyện gì? Muốn thanh tâm đan làm chi? Huynh uống lộn thuốc sao? Vì sao làm trò này!”

Hai tay Nghiêm Tranh Minh vuốt ve mộc kiếm trong tay, thấp giọng nói: “Đệ biết chuyện y vì cái thanh mộc kiếm này, tự tổn hại nguyên thần chứ?”

Lý Quân ngây ra một lát, lắp bắp nói: “A… Vậy là đệ ấy làm ra chuyện này, nên huynh báo đáp bằng cách thay lòng đổi dạ sao?”

Nghiêm Tranh Minh: “Không… Ngộ nhỡ, ta nói là ngộ nhỡ, có một ngày gây trở ngại đường tu hành của đệ ấy, nếu đệ ấy hối hận, thì đưa cái này cho ra, ta không thể làm vật cản trở đệ ấy.”

Lý Quân ngoại trừ cười khẩy, nhất định không lời chống đở: “Đại sư huynh, trước đây đệ vẫn cho huynh là một tên quần là áo lụa, nhìn không ra huynh lại là một thánh tình.”

“Bớt nói mát.” Nghiêm Tranh Minh cáu kỉnh đẩy gã ra nói, “Việc này trước đừng để tiểu Tiềm biết, trong lòng đệ ấy có sự mới mẻ phút đầu, còn cách chán ghét rất xa, ta sợ đệ ấy biết sẽ mất hứng.”

“Đệ đoán tiểu Tiềm biết rồi không chỉ mất hứng.” Lý Quân nói, “Đệ ấy còn có thể cười nhạo huynh ấy, sư huynh, huynh tin không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.