Lục Hoa Cấm Ái

Chương 55: Chương 55: Chữa trị phong ấn




“Ta chỉ đến để đưa thuốc thôi mà, sao lại không thể vào?”

“Không được!”

“Không được gì chứ, ta cũng đâu làm gì hắn đâu, nếu không phải sư phụ ra lệnh, ta còn lười phải đến đây!”

“Không được!”

“Nè nè nè, cô làm ơn rõ ràng một chút, đây là Bạch Mộ, ta là đệ tử Bạch Mộ, chỗ của chúng ta sao chúng ta lại không thể vào?”

“Không, được!”

Từ xa Lạc Song đã nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ, có hai người đang đứng trước cửa, một đỏ một trắng, đỏ chính là Phong Phong, người áo trắng đưa lưng về phía nàng, không thấy rõ diện mạo, chỉ là giọng nói kia sao mà quen tai thế, quen tai đến mức vừa nghe đã khiến nàng muốn đi chỗ khác ngay, nhưng nhớ đến người còn ở trong phòng, nàng đành cắn răng nhịn xuống.

“Phong Phong!” Nàng lên tiếng, người mặc áo trắng lập tức quay đầu lại, quả nhiên là Cố Thiên Phàm. Nàng hít thật sâu, đi đến “Sao vậy?” Quay đầu nhìn sang Cố Thiên Phàm “Không biết Cố công tử có chuyện gì không?”

“Cô…” Hắn hết hồn, trợn to mắt nhìn Lạc Song.

Lạc Song gật đầu, đang muốn lên tiếng, đúng vậy đúng vậy, ta chính là Lạc Song, là người bị người nào đó tự tiện gọi thành Tiểu Lạc đó.

“Là ai?” Cố Thiên Phàm mờ mịt hỏi.

Oạch một tiếng, nàng lảo đảo, suýt là ngã lăn ra đất “Huynh….huynh không nhận ra ta?”

“Ta nên biết cô sao?” Hắn ngẩn người, quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên mặt chỉ toàn vẻ mờ mịt.

“Không…không cần!” Nàng lau đi giọt mồ hôi ở thái dương, được rồi, người này….không chỉ thích gọi bậy bạ tên người khác, mà còn có cái tật mau quên!

“Phong Phong, xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi Viêm Phượng bên cạnh, nàng chỉ mới đi ra ngoài bưng chén trà thôi mà, sao lại ầm í rồi hả?

Cố Thiên Phàm giành trước một bước lên tiếng, vẻ mặt tức giận nói: “Cô đến đúng lúc lắm, cô phân xử đi, ta có lòng tốt đưa thuốc đến, nàng ấy lại không cho ta vào, cô có ra lệnh như vậy không?”

Quả thật là như thế, nàng lúc ra ngoài còn bảo Viêm Phượng trông chừng giúp, không cho ai quấy rầy ca ca nghỉ ngơi, thì ra là vậy à?

Cố Thiên Phàm càng nói càng tức, nhìn chằm chằm Viêm Phượng, chỉ kém là chưa trừng lồi cả mắt ra. Viêm Phượng lại vô cùng thản nhiên, vẻ mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt mở miệng, vẫn là hai chữ “Không, được!”

“Cô….” Mặt Cố Thiên Phàm đỏ cả lên, vẻ mặt như hận không thể lao vào huyết chiến một trận.

“Cố công tử!” Lạc Song vội vàng lên tiếng ngăn cản hai người này tiếp tục ầm í, với tính cách tích chữ như vàng kia của Phong Phong, chỉ sợ hắn sẽ bị nội thương luôn “Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là…phu quân ta đang nghỉ ngơi, hay cứ để ta mang thuốc vào đi!”

“Phu…” Vẻ mặt hắn đột nhiên hoảng hốt, nhìn nàng rồi lại lui về sau một bước, khóe miệng co quắp hai cái “Cô….là phu nhân của Chưởng môn Thiên Tích!”

“Đúng vậy!” Vẻ mặt hắn vậy là sao chứ, giống như nàng đang cường thưởng dân nam vậy (=)))) )? Rõ ràng nàng mới là người bị ép buộc mà.

Nghe nàng trả lời như thế, vẻ tức giận trên mặt hắn lập tức được thu hồi, thay bằng vẻ cung kính, hai tay ôm quyền hành lễ “Lạc phu nhân!” Thân người đứng thẳng, quy củ vô cùng, hoàn toàn không còn vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, cứ như người mới vừa rồi hoàn toàn không phải hắn.

“Đây là thuốc mà gia sư dặn ta đem đến, có thể giúp Lạc Chưởng môn nhanh chóng khôi phục!” Hắn nói rồi đem thuốc đưa đến.

Lạc Song ngây ngẩn cả người, theo quán tính nhận lấy, Cố Thiên Phàm hóa ra cũng có một mặt mà nàng chưa từng nhìn thấy, có nề nếp đến như thế, thay đổi cũng quá nhanh rồi! Chẳng lẽ thay đổi sắc mặt nhanh là pháp môn tất phải tu luyện của Bạch Mộ?!

“Cáo từ!” Không chờ Lạc Song kịp phản ứng, hắn đã xoay người bỏ đi. Trước khi đi hắn vẫn không quên trợn mắt nhìn Viêm Phượng một cái, thật giống như đang nói, cô nhớ kĩ cho ta!

Vẻ mặt Viêm Phượng vẫn lãnh đạm, chỉ là chân mày khẽ nhíu lại, chỉ có Lạc Song kịp thời nghe thấy một tiếng hừ lạnh thật nhỏ truyền ra từ môi nàng.

Quay đầu nhìn bóng lưng Cố Thiên Phàm đã đi xa, lại nhìn Phong Phong khó có lúc phải biến cả sắc mặt, chuyện này…..Chắc nàng không bỏ qua điều gì đâu nhỉ?

Khóe miệng không nhịn được giơ giơ lên, ho nhẹ một tiếng, nhích nhích đến gần Phong Phong.

“Phong Phong, tỷ cảm thấy Cố Thiên Phàm thế nào?” Có vấn đềm tuyệt đối có vấn đề! Phong Phong nhà nàng là núi băng vạn năm, là Phong Phong dù đối mặt với nàng cũng chỉ có một vẻ mặt lạnh nhạt, ban nãy đã hừ lạnh! (lạ ghê nơi =v=)

Viêm Phượng lúc này mới quay đầu nhìn Lạc Song một cái, hơi khó hiểu, trong nháy mắt lại phục hồi thành vẻ mặt núi băng, lạnh lùng nặn ra một chữ “Phiền!”

“Ặc….đúng là rất phiền.” Nàng cũng nghĩ thế, cẩn thận nhìn mặt lạnh băng của Phong Phong, lại nhìn thuốc trong tay, quyết định không hỏi nữa, xem ra sau này hạt dưa cũng chỉ đành giữ lại cho mình ăn.

Đẩy cửa vào phòng, Miểu Hiên đã dậy rồi, đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, Thanh Chi đã không thấy đâu. Thấy nàng vào, hắn nhẹ nhàng cười, tao nhã vô cùng.

Trong không khí có hương hoa lê nhàn nhạt, rất quen thuộc, nàng để thuốc xuống, thấy trên bàn có hai chén trà. Sắc mặt nàng hơi tối lại, khẽ cười: “Ca ca, có ai đến sao?”

“Ừ!” Hắn gật đầu đi qua, nhìn nàng, do dự một chút rồi mới nói: “Là Mộ Tử Hân!”

Lạc Song sửng sốt, tay hơi run nhưng đã lập tức bình thường lại, cười đến hơi miễn cưỡng nói: “Có…chuyện gì à?” Vì sao phải chọn lúc nàng không có mặt ở đây.

“Hắn đến đưa đồ!” Hắn kéo tay nàng thản nhiên nói.

“Đồ gì?”

“Một….vật vốn là của muội!”

Vốn là của nàng, nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc, mặt liền biến sắc, hoảng hốt: “Chẳng lẽ là…”

“Đúng!” Đoán được nàng muốn nói gì, hắn tiếp lời “Là Thiên Kiếm!”

Quả nhiên, nàng chậm rãi cúi đầu, hắn đã biết? Mặc dù nàng cố gắng không muốn người khác biết nhưng với tài trí của Mộ Tử Hân, hắn sao lại không đoán ra. Ngay từ lúc tìm được Thiên Kiếm, hắn đã đoán ra rồi!

“Thật xin lỗi!”

“Đừng lo!” Biết nàng lo lắng điều gì, Miểu Hiên xoa tóc nàng “Hắn không phải là người nhiều chuyện, cho dù hắn có biết, cũng sẽ không nói với người khác. Huống chi Thiên Kiếm là thần khí, linh khí rất nặng. Hắn là người trong Tiên giới, nếu như giữ thứ kia lâu dài, tất nhiên không ổn!”

“Ừm!” nhưng điều nàng lo lắng không phải cái này mà!

“Lạc Nhi!” Sắc mặt hắn hơi nặng nề, giống như không biết mở miệng thế nào, nhìn nàng một lúc sau mới tiếp tục nói: “Trận chiến ở đá Trấn giới, Thiên Tích đã không còn là nơi an toàn, cho nên….”

“Ca ca muốn đến Viêm Hoa môn?” Nàng hỏi.

“Ừ! Thế nhưng….Viêm Hoa môn là một nơi thị phi, hay là muội….”

“Ca ca đi đâu, Lạc Nhi đi đó!” Nàng xen ngang lời hắn, trở tay bắt được tay hắn, hắn lại muốn bỏ đi một mình sao? Tuyệt đối không được, chuyện ở đá Trấn giới, nàng không muốn trải qua lần nữa.

“Muội….” Hắn ngẩn người,do dự một lúc lâu, nhìn nàng không có vẻ thỏa hiệp, đành thở dài, lúc này mới chậm rãi nói: “Được rồi, chỉ là muội phải đáp ứng ta, làm việc không được xúc động, giống như chuyện hạ thuốc ta vậy….”

“Không…không dám! Tuyệt đối không dám!” Hắn còn nhớ rõ, sau khi tỉnh lại không nhắc đến, hóa ra là muốn bộc phát lúc này “Đó…chỉ là sai lầm, sai lầm thôi!”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, kéo nàng ngồi xuống, bắt lấy cổ tay nàng nói: “Vươn tay ra, để ta xem mạch cho muội!”

“Ừm!” Người đuối lý không thể làm gì khác hơn đành kéo ống tay áo lên đưa tay qua.

Ngón tay thon dài đặt lên cổ tay nàng, một lúc lâu sau, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, xoay phắt đầu sang nhìn Lạc Song “Lạc Nhi! Phong ấn của muội….”

“Sao vậy?” Nàng mờ mịt.

“Ai giúp muội trị thương?”

“Trị thương? Sau khi muội ra khỏi Ma giới, Bạch…..Thượng tiên có thay muội trị thương.” ngẫm nghĩ một lúc, từ lúc ra khỏi Ma giới, cơn đau thường xuyên xuất hiện trên người nàng cứ như đã biến mất “Ca ca, phong ấn của muội làm sao?”

Hắn nhìn nàng “Lực lượng phản phệ trên người muội đã được phong trở lại! Mà….”

“Ý huynh là muội đã khỏi?” Vui mừng đến quá nhanh khiến nàng có hơi không chịu nổi, túm chặt lấy tay hắn “Ca ca, ý huynh là….phong ấn của muội đã được chữa sao? Lạc Nhi….Lạc Nhi sẽ không chết?”

“Phong ấn của muội chỉ mới được chữa hơn phân nửa, không phải là hoàn toàn, hơn nữa…” Hắn nhìn vẻ mặt vui sướng tràn đầy của nàng, sắc mặt hơi đổi, lại sửa miệng “Muội đã không còn bị đe dọa tính mạng, chỉ cần đừng xúc động khiến phong ấn lại bị khơi ra là được!”

“Thật sao?”

“Ừm!”

“Tốt quá!” Nàng gật mạnh đầu, miễn nàng còn sống thì chuyện gì nàng cũng đáp ứng.

Chưa bao giờ biết việc có thể còn sống là chuyện khiến người ta vui sướng đến nhường này. Nàng….sẽ không chết đâu! Nàng có thể sống, có thời gian làm rất nhiều chuyện. Tay nàng không kiềm được run rẩy, nắm chặt lấy tay Miểu Hiên, có cảm giác vui sướng đến muốn bật khóc.

Khóe môi Miểu Hiên giật giật, như muốn nói gì, nhưng vẫn không thể mở miệng. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, mi tâm hơi nhíu lại. Tu vi của hắn, tuyệt đối không thấp hơn Mộ Tử Hân, hắn cũng không có cách gì để chữa phong ấn, sao hắn lại có thể?

Chẳng lẽ….

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, quay đầu nhìn Lạc Song bên cạnh khó nén vui mừng, ánh mắt chậm rãi trở nên thâm trầm.

Chỉ mong…là không phải!

==============================

“Song Song, Song Song, Song….” trên đường nhỏ, có hai người một trước một sau, người phía sau hơi gấp gáp, vừa đi vừa kêu to, vừa bước nhanh đuổi theo. Người phía trước lại làm như không nghe thấy.

Thính Phong gọi một lúc lâu thì nóng nảy, bay lên không trung rồi ngăn ở trước mặt nàng, oán trách nói: “Song Song, sao cô không để ý ta?”

Lạc Song dừng bước, quét mắt nhìn người phí trước, đột nhiên nhếch miệng cười như hoa Thái Dương, nhẹ nhàng cúi người nói: “Thì ra là Đan Vân Thượng tiên, may mắn may mắn, không biến Thượng tiên ngăn ta lại có chuyện gì không?”

Khóe miệng Thính Phong nhếch lên, y sao lại không nghe ra sự mất tự nhiên và khách khí trong giọng của nàng “Song Song, không lẽ…cô còn đang giận ta?”

“Thượng tiên sao lại nói thế?” Nàng tiếp tục cười “Ngài là Thượng tiên vô cùng quan trọng của Tiên giới, ta sao lại dám giận ngài?”

“Còn nói không có?” Da mặt y lại co giật, nhất thời hơi lúng túng “Giọng điệu này của cô, rõ ràng là….”

“Thượng tiên hiểu lầm!” Khóe miệng nàng càng nhếch “Giọng nói của ta từ nhỏ đã vậy rồi!”

“Song Song!” Y hạ giọng “Cô trách ta nói chuyện cô đi Ma giới với Tử Hân sao? Ta cũng không có cách nào mà, Ma giới quá nguy hiểm, cô lại không để ta đi, ta đành….”

“Làm sao lại vậy?” Nàng cười híp mắt “Thượng tiên làm vậy cũng vì tốt cho ta, sao ta lại trách ngài, mặc dù ngài đã đáp ứng ta, không nói cho bất cứ ai, mặc dù ngài còn thề thốt nói, sẽ không bao giờ nói ra, mặc ngài đã đưa thuốc cho ta, nói sẽ làm hôn mê trong một tháng, thực tế chỉ được có ba ngày, mặc dù ngài nói ngài là người đã nói là sẽ làm, nhưng….Lạc Song làm sao lại còn “trách” ngài?”

Nàng nói từng chữ từng chữ, nụ cười trên mặt không giảm, chỉ là mặt của Thính Phong bên cạnh, đã thành một dạng cảnh xuân rực rỡ lúc xanh lúc tím.

“Song Song….”

Y còn muốn nói gì, lại thấy Miểu Hiên đang đứng xa xa chờ, Lạc Song vội vàng giành trước một bước nói: “Tại hạ còn phải vội đến Viêm Hoa môn, không quấy rầy Thượng tiên nữa, cáo từ!”

“Ta cũng vậy…” Y vốn muốn nói là cùng đi đi.

“Sau này còn gặp lại!” Nàng lại xen ngang lời y, xoay người hung hắn giẫm trên mặt dất đi về phía lối xuống núi. Bước chân quả thật có mấy phần đắc ý vì đã hả giận.

Thính Phong trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng kia rời đi, thở dài, lại không nhịn được khẽ cười. Thì ra nàng cũng có lúc tức giận! Sao lại cảm thấy nàng như vậy lại càng chói mắt chứ?

Ít nhất, nàng biết tức giận, không giống như lúc mới gặp gỡ nàng, trong mắt chỉ có một mảnh tro tàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.