Lục Hoa Cấm Ái

Chương 20: Chương 20: Chuyển nguy thành an




Bạch Mộ nguy khốn, bị quần ma bao vây, vốn là tiên sơn phúc địa, là tiên sơn bao phủ mây mù, nay lại bị che đầy ma khí, âm u không có tí ánh sáng.

Mộ Tử Hân đưa mắt nhìn chi chít yêu ma bên trong thủy kính, thỉnh thoảng còn có vài kẻ mở đầu khiêu khích, nói nhiều từ ngữ ô tục, nhưng chỉ một lát là ngừng, cũng không tấn công mà chỉ bao vây, giống như đang chờ đợi điều gì. Trong lòng hắn chợt nảy lên một chút nghi hoặc, mơ hồ, lại thêm chút bất an, rồi lại không thể nghĩ ra nguyên nhân thật sự

“Trợ giúp của chúng phái đã đến chưa?” Mộ Lãnh Liệt hỏi

“Báo cáo Chưởng môn, đang trên đường!”

Mi tâm hắn nhíu chặt, nhìn về phía Mộ Tử Hân bên cạnh “Cứ tiếp tục như vậy, e rằng không phải biện pháp, Tử Hân, chi bằng huynh và đệ hợp lực, giải khai các phong ấn của trận pháp, nghênh đón các phái trợ giúp!”

Mộ Tử Hân gật nhẹ đầu “Hôm nay cũng chỉ có thể như thế!”

Đang định xoay người đi ra ngoài, hắn bỗng nghe một tiếng gọi cấp bách.

“Không được! Tuyệt đối không thể được!” Anh Lạc thở hổn hển tiến vào, cũng không chú ý ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, chắn trước mặt Mộ Tử Hân.

“Anh Lạc, cô….” Hắn cũng hơi giật mình “Tại sao?”

“Không thể….Không thể để các phái tới trợ giúp!” Anh Lạc hít thật sâu, cố gắng bình ổn hơi thở của mình.

“Cô nói gì vậy?!” Mộ Lãnh Liệt đứng bên cạnh vô cùng tức giận, cũng không thèm để ý đến lễ tiết nói “Hôm nay Bạch Mộ ta tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tiên giới trước giờ đều đoàn kết gắn bó, chẳng lẽ các phái có thể bỏ mặc chúng ta sao?”

“Không phải thế!” Anh Lạc hít thật sâu “Ý ta nói, Ma giới bao vây Bạch Mộ chỉ là ngụy trang, những người đó đều đang sử dụng phép thuật tạo nên ảo cảnh, ngoài núi thực ra không có nhiều yêu ma đến như thế!”

Anh Lạc thở gấp nói ra những lời này, mọi người xung quanh đều hoảng hốt, Mộ Tử Hân chấn động, bước nhanh đến ngoài điện, tiện tay lấy một chiếc lá cây, vung vào không trung, chỉ thấy một trận cuồng phong quétqua, xông thẳng lên trời, ma khí cuồn cuộn trên cao chỉ dao động một chút, ngay cả bóng người trong không trung cũng bị uốn éo theo.

“Bọn họ muốn lợi dụng ảo ảnh để tạo ra cảnh tượng Bạch Mộ bị vây khốn, lừa gạt các phái đến trợ giúp, mục đích thực sự chính là để một mũi tên trúng hai con nhạn* tấn công cả các phái” Anh Lạc nói.

(*nguyên văn “nhất cử lưỡng tiện” : đổi thành “một mũi tên trúng hai con nhạn” cùng nghĩa cho mọi người quen thuộc, dễ hiểu)

Mộ Tử Hân rùng mình, bấm tay tính toán, mới biết người ngựa các phái đã đi được nửa đường, mà đại quân Ma giới đang hướng về phía Quỳnh Sơn, Ngọc Kiếm chực chờ các phái tiến đến gần.

“Thiên Phàm!” Hắn xoay người về phía Cố Thiên Phàm bên cạnh “Con lập tức đi báo cho tiên hữu các phái đang trên đường tới Bạch Mộ, mau chóng trở về môn phái của mình, chống đỡ sự tấn công của Ma giới!” Tiếp theo quay đầu nhìn về phía Mộ Lãnh Liệt sắc mặt đã trắng bệch bên cạnh “Sư huynh, phiền huynh truyền lệnh đến các đệ tử, lập tức phát động công kích Ma giới!”

Mộ Lãnh Liệt lúc này mới tỉnh táo lại, lập tức xoay người trở về điện, lớn tiếng nói với ngàn vạn đệ tử “Bạch Mộ đệ tử nghe lệnh, lập tức tấn công, tiêu diệt yêu ma, duy trì chính đạo, bảo vệ Bạch Mộ ta!”

“Dạ!” Một tiếng vang đều đặn đáp lại.

Nhất thời đệ tử Bạch Mộ đều xuất hiện, chỉ thấy có vô số ánh sáng như sao loang loáng bay về phía chân trời, tấn công về hướng quần ma.

Mộ Tử Hân đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ma khí đang dần tản dần, mi tâm nhíu chặt, trong lòng đều lo nghĩ cho an nguy của các pháp, Thiên Phàm là đệ tử có tố chất tốt nhất trong số các đệ tử, chỉ mong hắn có thể thành công!

Hắn thở dài, quay đầu nhìn về Anh Lạc bên cạnh, khóe miệng hơi giương lên: “Đa tạ cô nương nhắc nhở! Nếu không có cô, e rằng Tiên giới khó tránh việc trải qua một lần đại nạn này”

Anh Lạc cười đáp lại “Tôi cũng chỉ trùng hợp phát hiện mà thôi!”

“Ta vừa thiếu nợ cô một lần!”

“Tiện tay mà thôi, Thượng tiên không cần để trong lòng!”

“Đối với cô có lẽ chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng với ta…” Hắn hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, giống như muốn từ đó tìm được điều gì.

Anh Lạc không tự chủ lui về sau một bước, cười cười: “Ha hả, hôm nay Bạch Mộ chiến đấu với quần ma, Thượng tiên cũng góp phần không nhỏ!” Ý nói, huynh làm ơn đi nhanh nhanh đi.

Mộ Tử Hân lúc này mớ thu hồi tầm mắt, mắt nhìn về phía người vừa mới đuổi tới đằng sau, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la, ánh mắt khẽ híp lại, “Cô nương hãy bảo trọng, Tử Hân phải tạm thời từ biệt!” Lúc này mới phi thân gia nhập chiến cuộc.

Anh Lạc thở dài, sao nàng lại cảm thấy ánh mắt người này càng ngày càng sắc bén, giống như muốn trực tiếp nhìn vào trong lòng người ta vậy.

“Cô cần gì phải nói cho bọn hắn biết sự thật!” Nguyệt Nhiễm vừa đuổi tới đứng lại, hơi tức giận “Chuyện của Tiên giới, chúng ta không nên nhúng tay!”

Nàng thở dài, biết hắn vẫn có thành kiến với Tiên giới “Chúng ta giờ đang ở Bạch Mộ, hơn nữa nếu toàn bộ Tiên giới đều bị diệt, đối với Thần sơn cũng không phải chuyện tốt!”

Nguyệt Nhiễm mấp máy miệng, vẫn tức giận “Nhóc con! Cô có làm thế thì bọn họ cũng không cảm kích cô! Cô có biết ảo thuật bị hạ khắp Bạch Mộ, lại không kẻ nào phát hiện được, là dạng gì ảo thuật hay không?”

“Ta biết!” Anh Lạc cười cười “Là một loại phong ấn cấm thuật gọi là “Già Thiên”* “

(*già = che đậy, thiên = trời )

“Cô biết?” Nguyệt Nhiễm lại càng tức giận “Cô đã biết thì càng nên hiểu, “Già Thiên”, “Xuy Du”, “Thiên Lăng Trận” đều xuất thân từ Thần tộc. Nếu như bọn họ hoài nghi lần này là do Thần tộc bày mưu tính kế, đến lúc đó thì sao lại cảm kích cô đã cứu bọn chúng chứ!”

“Ta cũng hiểu, nhưng mà….” Nàng xoay người nhìn hắn “Ta lại không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết!”

Nguyệt Nhiễm cứng họng, nhìn ánh mắt kiên định kia của nàng, nàng cuối cùng vẫn là Thần tộc, là linh hồn của vạn vật, bắt nàng trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán là không thể, dù nó không hề liên quan đến nàng, đó là thiên tính bẩm sinh của nàng.

“Tùy cô!” Thấy khuyên không được, hắn đành thở dài, tiến lên một bước, chắn ở trước mặt nàng “Việc có thể giúp cô đã giúp, bây giờ đàng hoàng ngồi yên đó cho ta, bọn họ giao chiến, không thể bảo đảm cô sẽ không bị liên lụy!”

Anh Lạc sửng sốt, nhìn hắn giống như gà mẹ che chắn trước mặt nàng, không khỏi nhếch khóe môi, đáy lòng có điều gì đó ấm áp lan tỏa ra. Lúc trước hắn từng nói sẽ dùng hết sức bảo vệ nàng chu toàn, bây giờ, hắn đang dùng hành động để chứng minh. Nàng có thể tin hắn lần nữa không?

Đỉnh Thần sơn, nữ tử áo đỏ cúi đầu nhìn vào cảnh tượng trong thủy kính, Tiên – Ma giao chiến nơi Tiên sơn Bạch Mộ, ảo thuật bị phá, ma khí tiêu tán, lưu lại bọn yêu ma chưa tới năm trăm tên, tình thế ngay lập tức bị đảo ngược.

Mi tâm nhíu chặt, im lặng một hồi, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên “Thanh Chi!”

Nói xong, tại không trung tĩnh lặng trong đại sảnh chợt lóe ra một bóng dáng màu xanh, một người quỳ một chân trên đất “Tôn chủ!”

“Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Báo cáo Tôn chủ!” Hai tay hắn ôm thành quyền “Tuân theo lệnh Tôn chủ, đã bố trí thỏa đáng”

“Ừ!” Nàng xoay người, tiếp tục nhìn thủy kính.

“Chỉ là…” người trên đất nhíu mày, mặt lộ vẻ khó khăn.

“Nói!”

“Thuộc dạ dò thám biết được, kẻ vây công Bạch Mộ, là Ngũ Hộ Pháp mới nhậm chức của Ma giới, gọi là “Túc Huyền” “

“Túc Huyền?” Mi tâm nàng hơi nhăn, bấm tay tính toán, vẻ mặt hơi trầm xuống, vội vàng xoay người nhìn thủy kính, trên khuôn mặt xưa nay không có gì thay đổi, giờ lại lộ ra mấy phần trầm trọng, tay bên người nắm thật chặt.

Tiên sơn Bạch Mộ, đệ tử ra hết, Ma giới lợi dụng cấm thuật “Già Thiên”, đánh lừa mọi người, không ngờ lại bị phá, nhìn cứ tưởng là yêu ma đầy trời, kì thực chỉ có không tới năm trăm tên, một cuộc kịch chiến diễn ra, trừ mấy kẻ cầm đầu ra, tất cả đều bị bắt hàng phục.

“Các ngươi không còn đường trốn đâu!” Mộ Chưởng môn cầm Liệt Hỏa kiếm trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mười mấy tên yêu ma cuối cùng đang bị vây khốn.

Dẫn đầu là một nam tử mặc áo đen, cả người đầy ma tính, hai mắt như phát sáng, giữa trán có một ma ấn màu đen phá lệ bắt mắt, trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm chừng năm thước, tràn đầy phẫn hận nhìn Mộ Lãnh Liệt. Người này chính là Túc Huyền.

“Chúng phái đều đã được mời trở về, hôm nay Ma giới đã không còn phần thắng, tốt nhất là ngươi nên sớm đầu hàng đi, đừng tạo thêm sát nghiệp nữa!”

“Nghiệp chướng?” Túc Huyền cười lạnh, sau đó lại cười to “Ha ha ha….Không sai, ta chính là muốn tạo nghiệp chướng, ta chính là muốn giết sạch bọn các ngươi, một lũ người Tiên giới tự cho mình là thanh cao!”

“Bạch Mộ ta không oán không thù với ngươi, Ma giới và Tiên giới trước giờ cũng không xâm phạm lẫn nhau, vì cớ gì chứ? Muốn dấy lên chiến tranh sao?”

“Không xâm phạm lẫn nhau? Hừ!” sắc mặt Túc Huyền lạnh lẽo, ngoan lệ trong mắt càng tăng “Tiên giới các ngươi tự xưng trong sạch, ngoài mặt không xen vào tranh giành lộn xộn, sau lưng lại ám sát Ma tộc ta vô số, còn tự bào chữa gì mà “trừ ma vệ đạo”* chứ?”

(*trừ ma vệ đạo : tiêu diệt tà ma, bảo vệ đạo nghĩa)

“Đó là do Ma giới các ngươi ức hiếp phàm trần, rối loạn trật tự Lục giới!” Mộ Lãnh Liệt nói

“Trật tự? Trật tự gì chứ? Trật tự do ai định ra ?” Y phản bác “Đây chẳng qua là do các ngươi giả nhân giả nghĩa, đường hoàng lấy cớ! Trong Tiên giới không có kẻ nào tốt, vừa sợ chết, còn tư lợi riêng vô liêm sỉ!”

“Hỗn láo!” Ánh mắt Mộ Lãnh Liệt lạnh lẽo, khuôn mặt tức giận “Há lại có thể để ngươi hủy hoại Tiên giới!”

“Ta có nói sai sao? Các ngươi đối với người mình thấy chết còn không cứu, sợ bóng sợ gió, nói chi là người của các giới khác?”

“Hoang đường!” Mộ Lãnh Liệt hừ lạnh “Tiên giới từ trước đến nay đều đoàn kết đồng lòng, là chính đạo của thế gian! Há có chuyện như ngươi nói?”

“Không tin?” Túc Huyền cười lạnh “Mộ Chưởng môn chắc đã quên, chuyện ngàn năm trước khi Thanh Vân phái bị diệt chỉ trong một đêm?”

Sắc mặt hắn khẽ sững sờ, giống như nhớ tới cái gì, ngây ngốc.

Túc Huyền cười càng thêm âm lãnh “Thần nữ Xích Cơ, trong một đêm tàn sát hết cả nhà Thanh Vân. Xin hỏi, Tiên giới khi đó có từng vì Thanh Vân mà đòi được nửa câu công đạo hay không?”

Hắn nhíu mày, chuyện Thanh Vân bị diệt môn, ngàn năm trước quả thật người người đều biết “Chuyện kia vốn là do Xích Cơ lâm vào điên loạn, lạc mất tâm trí, đánh mất cả trái tim, huống chi Xích Cơ cũng đã chết. Sao có thể truy xét chứ!”

“Thối tha!” Y đột nhiên giận dữ “Các ngươi vốn là sợ quyền uy của Thần tộc, không dám khiêu chiến với Thần tộc!”

Mộ Lãnh Liệt nhíu chặt mày, không muốn nói thêm nữa “Nhiều lời vô ích, hôm nay không bắt được ngươi, sao có thể lấy lại danh dự cho Bạch Mộ ta!”

Nói xong liền phi thân tiến lên, xuất chiêu sắc bén. Ngay lập tức kiếm quang lưu chuyển, Túc Huyền cầm kiếm ngăn trở, xoay người chạy về, mượn kiếm khí của hắn, phản công. Chỉ nghe tiếng kiếm va nhau vang lên, hai kiếm chạm nhau tỏa ra ánh sáng trắng vạn trượng. Hai khí tiên – ma chạm nhau trong không trung.

Mọi người xung quanh rối rít bày kết giới, để tránh bị liên lụy.

Mộ Lãnh Liệt thầm kinh ngạc, không ngờ Túc Huyền lại có tu vi như thế, một chiêu kia không chỉ ngăn trở kiếm khí của hắn, còn nhân tiện đáp lại mười phần.E rằng không ai ở đây cao hơn công lực của hắn, lập tức tập trung tinh thần, toàn tâm chuẩn bị chiến tranh.

Lại tiếp tục đấu thêm vài hiệp, ánh sáng trong không trung không ngừng lóe sáng, nửa khắc sau, Mộ Lãnh Liệt dần rơi vào thế hạ phong, kiếm chiêu xuất ra đều bị hóa giải.

Túc Huyền cười lạnh “Bạch Mộ Chưởng môn hóa ra cũng chỉ thế này!” nắm bắt thời cơ, mượn kiếm chiêu trở tay đánh trả, chuyển thủ thành công, đánh thẳng vào ngực. Mộ Lãnh Liệt phản ứng không kịp, mắt nhìn kiếm chuẩn bị đâm vào ngực mình.

Bỗng nhiên một bóng dáng màu trắng hiện lên, kiếm của Túc Huyền bị văng ra xa ba thước. Mộ Tử Hân cấp tốc chạy tới, đỡ được chiêu kiếm đoạt mệnh của y.

Ánh mắt Túc Huyền khẽ nheo lại, nhìn về phía người vừa mới tham chiến, thanh kiếm bạch ngọc trên tay tỏa ra hàn khí bốn phía “Bạch Mộ Tử Hân! Ngươi chính là một trong bốn Thượng tiên nơi Tiên giới?”

Sắc mặt Mộ Tử Hân không đổi, xoay người nói “Su huynh, phiền huynh đi chiếu cố đệ tử bị thương!”

Mộ Lãnh Liệt nhìn Túc Huyền, suy tư hồi lâu, gật đầu “Đệ cẩn thận!” Người này không phải người hắn có thể đối phó.

Túc Huyền nắm chặt kiếm trong tay “Tốt, Túc Huyền ta hôm nay phải xem một chút, cái gọi là Thượng Tiên, rốt cuộc có khả năng gì?” Nói chưa xong, chiêu đã lên. Kiếm vụt sáng, chỉ đánh vào những điểm yếu hại.

Mộ Tử Hân đứng yên giữa không trung, một tay để ở sau lưng, áo trắng bay trong gió, phiêu dật vô cùng, vẻ mặt không hề lo lắng, phảng phất như không nhìn thấy những chiêu kiếm vô cùng nguy hiểm kia.

Mắt thấy kiếm khí kia đã đánh lại đây, đột nhiên bóng dáng chợt lóe, khi ẩn khi hiện, Mộ Tử Hân vung tay, một vòng ánh sáng từ ngón giữa bắn ra, lập tức quấn lấy Túc Huyền, khiến y lập tức không thể nhúc nhích.

Thúc chú!*

(*thúc chú: thần chú trói buộc)

Túc Huyền kinh hãi, hắn chỉ dùng một chiêu đã có thể giữ chân y. Hay cho một Bạch Mộ Thượng tiên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.