(*Nguyên văn “Thần thân thí dược”: Ý nói dùng thân thể của Thần để thử thuốc)
Anh Lạc cố chấp bò dậy từ trên mặt đất, vết thương trên người đã sắp
không chống đỡ nổi, tùy lúc đều có thể ngã xuống. Thế nhưng nàng vẫn
mạnh mẽ hít thật sâu, đứng thẳng lưng. Kết cục này không phải nàng đã
sớm biết rồi sao? Vì sao trong lòng còn mong chờ một chút may mắn, chỉ
mong người trên thượng vị kia, có thể cho nàng một ánh mắt thương hại
thôi đã là một hi vọng xa vời lắm rồi.
“Tạ ơn Tôn chủ, Anh Lạc không nên đến quấy rầy lúc đêm khuya, xin cáo lui!”
Thân thể không vững, giống như sắp ngã, nàng lại vẫn cố gắng ra lệnh
mình đứng vững lại, chỉ cần đi tới cửa thôi, chỉ cần kiên trì tới cửa,
nơi này không ai có thể giúp nàng, mà người có thể giúp nàng, lại không
muốn giúp nàng.
“Khoan đã!” Giọng nói lạnh như băng từ đằng sau vang lên, như cầu
vồng phá vỡ mây đen, để lại từng tiếng vọng lại trong đại điện. Anh Lạc
kinh ngạc quay đầu lại, chống lại đôi mắt vẫn lạnh như băng kia. Trong
nháy mắt, nàng cứ ngỡ mình đã nghe lầm.
“Tôn chủ!” Phúc thúc cũng giật mình, xoay người hỏi, lại bị ánh mắt của Tôn chủ ngăn lại.
Nghiên Tịch nhìn về phía bóng dáng kia, tính mạng như chỉ mành treo
chuông nhưng vẫn quật cường đứng thẳng người, trong mắt hiện lên tia gì
đó, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lạnh như băng: “Quy hồn tất nhiên
không thể cho ngươi, nhưng….” Nàng giơ tay ném ra một vật, chậm rãi bay
về phía Anh Lạc, dừng ở nơi cách nàng khoảng một bước ngăn trong không
trung. Đó là một viên thuốc màu đen: “Đây là Vân Tịch, có thể tạm giữ
được tính mạng của ngươi, kẻo ngươi lại nói Thần tộc ta vô tình.”
Lời nàng kia vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc đứng yên tại chỗ, rối rít nhìn về phía nàng.
Nguyệt Nhiễm vẫn đứng bên cạnh không nói gì, cũng trắng xanh cả mặt,
tiến lên một bước ôm quyền nói: “Tôn chủ, quy hồn không ban cho cũng
không sao, nhưng Vân Tịch này….Dù nói nó có công năng chữa thương, nhưng lại chứa kịch độc, trăm ngàn lần không thể để Nhị chủ dùng!”
“Nàng là người của Thần tộc ta, nếu như ngay cả trình độ này cũng
không chịu được, coi như uổng phí một thân thể của Thần! Huống chi….”
Nghiêng Tịch hơi híp mắt, nhìn về phía Nguyệt Nhiễm vẻ mặt cấp bách,
ngược lại lạnh lùng nói: “Bổn tôn làm việc khi nào thì đến lượt ngươi
xen mồm?”
“Ngài….” Nguyệt Nhiễm tiến lên một bước cố gắng muốn nói gì, lại bị Anh Lạc xen ngang.
“Anh Lạc tạ ơn Tôn chủ!” Cầm lấy viên thuốc trước mặt, không nghĩ ngợi lập tức nhét vào miệng, cúi người hành lễ tạ ơn.
Sắc mặt Nghiên Tịch lúc này mới bình thường trở lại,chỉ là ánh mắt
nhìn Anh Lạc lại thêm vài phần khinh miệt và xem thường. Cũng không muốn lưu lại, phất tay áo xoay người, thân ảnh màu đỏ kia đã biến mất trên
đại điện.
Chủ tử đã đi, mọi người cũng lần lượt tản đi, một lát sau trong đại
điện chỉ còn lại hai người là Anh Lạc và Nguyệt Nhiễm. Hai chân mềm
nhũn, nàng không thể cố gắng nữa, Nguyệt Nhiễm thuận thế đỡ lấy nàng.
“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm khẽ cắn răng, vẻ mặt gấp gáp lẫn căm phẫn: “Sao cô lại nuốt viên thuốc này, cô biết rõ mình….”
“Vào phòng!” Anh Lạc nhẹ giọng đáp, hơi thở mỏng manh như tơ nhệnh,
nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: “Yên tâm, ta không….chết được!”
“Nhóc con!”
Nói xong, người đã ngất đi.
======================
Đêm xuống.
Anh Lạc từ trong đau đớn tỉnh lại, đưa tay ép chặt lồng ngực, nhưng
dù có ép chặt đến mức nào đi nữa, nơi đó vẫn chất chứa sự thống khổ như
bị lửa thiêu. Toàn thân trên dưới như không có nơi nào thuộc về mình,
giống như bị xẻo từng miếng từng miếng thịt. Mặc dù biết rõ Vân Tịch
chắc chắn sẽ có tác dụng phụ, lại không ngờ được nó lại phát tác mãnh
liệt như thế.
Không sao, không sao cả, nàng sẽ tốt thôi, nàng đã uống thuốc rồi
không phải sao? Nỗi đau như thế này, nàng vẫn có thể nhịn được, có thể
chống đỡ được! Nàng phải sống, phải sống!
Buồn cười không? Người như nàng vậy, vốn không có lí do gì để tồn
tại, nhưng nàng vẫn muốn sống. Mặc dù biết rõ sự sống chết của mình sẽ
chẳng ai quan tâm, mặc dù biết rõ có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng nàng vẫn muốn sống, không quan tâm gì khác mà chỉ muốn sống sót
thôi.
Nàng sống mấy ngàn năm nhưng vẫn chưa chán đâu! Nhưng hết người này
đến người khác lại chán ghét nàng. Như người ở Thần sơn, như người khắp
Lục giới, như….chính tỷ tỷ thân sinh của nàng.
Lúc rảnh rỗi, nàng luôn nhìn qua Thủy kính để nhìn lén nhân gian muôn màu, muốn nhìn một chút xem cái gì gọi là tình cảm chốn trần gian, có
phải cũng giống như nàng hay không. Càng nhìn nhiều, nàng càng cảm thấy
chữ “tình” này xa đến không thể với tới, có lúc nàng chỉ ước mình chỉ là một người phàm, còn tốt hơn cuộc sống nơi Thần sơn này, một cuộc sống
dài vô tận không có điểm dừng.
Đau đớn vẫn cứ tăng lên, Anh Lạc đã đau đến tê dại, chỉ còn lại một
chút lý trí khiến nàng tự nhắc nhở mình, cố gắng lên, cố gắng lên, nhất
định phải sống.
Không biết ý nghĩ này từ đâu mà có nhưng nó đã trở thành lí do khiến
Anh Lạc chịu được mọi đau đớn này, đôi khi không có lí do nào cũng là
một loại lí do.
“Tôn chủ!” Ngoài cửa có giọng nói cung kính vang lên.
“Vào đi!” Nữ tử áo đỏ bên trong phòng xoay người lại, thuận tay che
đi hình ảnh trên Thủy kính phía sau, mắt nhìn về phía lão giả đang tiến
vào: “Chuyện gì?”
Người vào chính là Phúc thúc, lão cung kính khom người hành lễ: “Tôn chủ, lão hủ* có một chuyện không rõ?”
(*lão hủ : đại loại là cách xưng hô với bề trên của những người đã lớn tuổi)
Nghiên Tịch ngồi xuống chính vị, không nhanh không chậm nói: “Nói đi!”
“Tôn chủ đã không muốn đem ‘Quy hồn’ cho Nhị chủ, cần gì lại phải ban thưởng Vân Tịch?”
“Ý của lão là, ta không niệm tình tỷ muội, không quan tâm đến sống chết của nàng ?” Hai mắt nàng nhẹ híp lại nói
“Thuộc hạ không dám!”
“Không tệ, ta cũng chẳng quan tâm nàng có phải muội muội của ta hay
không!” Không ngờ Nghiên Tịch lại hào phòng thừa nhận: “Ta không ban
thưởng ‘Quy hồn’ cho nàng, đó là để trừng phạt nàng không đợi lệnh đã
một mình đến Dao Trì. Nàng sở dĩ bị thương thành như vậy, đó cũng là do
nàng gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai.”
“Vậy vì sao….” Phúc thúc càng thêm nghi ngờ.
“Vân Tịch?” Nghiên Tịch hỏi ngược lại, nhìn thấy đối phương gật đầu
cam chịu, chậm rãi nở nụ cười, nhưng vẫn không có chút độ ấm nào: “Vân
Tịch là cái gì, lão chắc còn rõ hơn ta, đó là tiền thân của ‘Quy hồn’.
Thần tộc ta nhiều lần muốn tái tạo ‘Quy hồn’, nhưng vẫn không tài nào
thành công, Vân Tịch là thành phẩm thất bại, công hiệu hơi tệ, còn có
tác dụng phụ. Có làm chết người hay không, không ai biết được. Nếu có
hiệu quả trên thân thể của Thần, trình độ chế tác có thể sẽ tăng thêm
một bậc. Ta để nàng dùng nó, cũng là muốn cho nàng cơ hội!”
Vân Tịch…..là thuốc thử nghiệm!
Phúc thúc trừng to mắt, mặc dù lão sớm nghĩ tới, lại vẫn bị lời của
Tôn chủ dọa muốn nhảy dựng…., quả thật rất hợp tình hợp lý, nhưng cũng
thật….tàn nhẫn!
Dừng một lúc, hai tay ôm quyền: “Tôn chủ thưởng phạt phân minh, quả
thật là phúc của Lục giới, thuộc hạ đã hiểu! Thuộc hạ xin cáo lui!” Thấy Nghiên Tịch gật đầu, lúc này mới lui khỏi cửa.
Nghiên Tịch nhìn bóng dáng lão biến mất ở ngoài cửa, mặt lạnh như
băng, chân mày khẽ nhăn, quay đầu nhìn về phía Thủy kính, lẩm bẩm: “Diêm Phúc…sao?”
Sáng sớm đầy sương, Nguyệt Nhiễm một thân áo xanh đứng trước cửa. Mày rậm khẽ nhíu nhìn cửa phòng sơn đỏ một lúc lâu. Hắn giống như đã đứng
yên thật lâu, trên y phục cần dính một vài giọt sương. Một lúc lâu, đưa
tay ra, rồi lại hạ xuống, nhẹ nhàng đập vào trên cửa.
Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong lòng như chìm xuống, lại gõ mạnh hơn một chút, trên mặt cũng có thêm vẻ gấp gáp.
“Nhóc con, nhóc con, cô trả lời ta xem! Nhóc con….”
“Nguyệt Nhiễm? Huynh tìm ta?” Không ngờ, giọng nói đáp lại lại vang lên từ đằng sau.
Nguyệt Nhiễm chợt xoay người, nhìn về phía người đằng sau. Vẫn là áo
màu xám trắng, đầu nho nhỏ, nhìn về phía mình. Sắc mặt không biết có
phải bị không khí sáng sớm làm đông lạnh hay không mà trông tái nhợt, ẩn sau bóng sương mờ nhạt, cứ như chỉ một lát sau sẽ biến mất.
Nguyệt Nhiễm nhìn chăm chú, giống như đã cách mấy đời, mang bộ dáng vì không phản ứng kịp mà dại ra.
Anh Lạc theo thói quen nhếch môi cười, nhưng nét cười không đến đáy mắt,sắc mặt vẫn tái nhợt: “Sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
Nguyệt Nhiễm ngây ngốc mốt lát, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân, thu hồi vẻ mặt ngu ngơ lại: “Ta….ta đến thăm….ta đến thăm cô!”
Ánh mắt như có như không hơi né tránh, đáy lòng Anh Lạc xẹt qua một
chút khổ sở, trên mặt vẫn không hề tỏ vẻ gì: “Huynh sợ ta…cứ vậy mà chết đi?”
“Nói nhảm!” Nguyệt Nhiễm chau mày kiếm, nhất thời nổi nóng: “Cô sao có thể chết được!”
Anh Lạc nhẹ nhàng cười, hùa theo hắn: “Đúng vậy! Ta sẽ không chết…”
Chậm rãi giơ tay lên, nhìn chăm chú vào đóa Lục hoa trong suốt trong
tay. Giống như bị mê hoặc, nhìn không chớp mắt.
Nguyệt Nhiễm lúc này mới thấy rõ, trên tay nàng là Lục hoa, dường như mới được hái xuống, ống tay áo nàng bị ướt phân nửa, trong lòng lại
càng nóng nảy: “Cô đã không sao, phải nghỉ ngơi, sao sáng sớm đã chạy
lung tung?”
Anh Lạc không để ý cười cười, vẫn nhìn đóa hoa trong tay, giọng nói
nhàn nhạt không tức giận chút nào: “Ta chỉ là đột nhiên….muốn hái….muốn
hái….đóa hoa này!”
“Hoa này lúc nào hái mà chẳng được! Cần gì phải là bây giờ!” Nguyệt
Nhiễm cau mày, đi về phía nàng: “Theo ta trở về phòng nằm, vết thương
của cô phải tịnh dưỡng thêm mấy ngày!”
Hắn đưa tay định nắm lấy tay nàng, nàng lại đột nhiên giống như bị sợ hãi, mạnh mẽ lui một bước, tránh được tay hắn. Trên tay run lên, hoa
rơi xuống, chạm vào quần áo hắn, trong nháy mắt hóa trở lại thành nước,
làm ướt phân nửa.Lục hoa không nhiễm phàm trần, chỉ có thần mới có thể
chạm vào.
Tay Nguyệt Nhiễm cứ lúng túng dừng ở giữa không trung, vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
“Ta….không sao rồi!” Anh Lạc có chút áy náy với phản ứng tự nhiên của mình, rõ ràng người ta chỉ có ý tốt, mình lại….Aizz!
Nhìn vết nước trên áo hắn “Huynh cũng biết, ta chỉ cần chịu đựng qua
một đêm thôi, sẽ không còn gì nguy hiểm đến tính mạng nữa! Hiện giờ chỉ
là thân thể không có sức lực, không việc gì phải lo!”
Nguyệt Nhiễm không trả lời, tay giương trên không trung một lúc lâu, mới chậm rãi thu hồi lại, gắt gao nắm chặt.
“Nguyệt Nhiễm, huynh không cần lo cho ta, giờ ta chỉ cần ra ngoài hít thở chút linh khí của đất trời sẽ càng khỏe khoắn hơn nằm ở trong phòng nhiều!” Nàng chậm rãi cười, cố gắng giảm bớt không khí lúng túng giữa
hai người, nhưng dường như không có tác dụng gì.
Ngược lại, nàng càng nói, chân mày Nguyệt Nhiễm lại càng cau chặt.
Anh Lạc thở dài,cúi đầu lục lọi túi kẹo ngọt bên người, giống như chỉ cần làm thế sẽ khiến khổ sở trong lòng vơi đi: “Khí âm tà trong thân
thể ta đã tiêu hết, vết thương cũng khỏi hẳn rồi! Ngoài việc thân thể
không có sức lực, không có việc gì khác! Huynh cứ báo cáo với Tôn chủ sự thật là được!”
Nguyệt Nhiễm ngẩng phắt đầu nhìn nàng, đôi môi giật giật nhưng không lên tiếng, chỉ là trên mặt đã trở nên hổ thẹn.
Hắn cũng không có tội tình gì, cho dù hắn không nói, nàng cũng hiểu
rõ mục đích mà mới sáng sớm hắn đã đến tìm nàng. Nếu đã là mệnh lệnh của Tôn chủ, nàng sao lại không phối hợp, Vân Tịch này chưa từng có người
Thần tộc nào thử qua, Tôn chủ muốn biết hiệu quả ra sao, cũng rất bình
thường. Về phần sai ai đến xem, nàng không cần biết, thật sự, một chút
cũng không! Cho dù là…Nguyệt Nhiễm.
“Nguyệt Nhiễm, huynh có mang bùa di chuyển không?” Anh Lạc hỏi “Ta có nơi cần đi, huynh cũng biết, hồ lô tử ngọc của ta đã hỏng rồi!”
Nguyệt Nhiễm nghe vậy, im lặng một lát, móc ra hai lá bùa màu đỏ.
Anh Lạc mỉm cười nhận lấy: “Một cái thôi, trả lại huynh một cái, cám ơn!”
Tay Nguyệt Nhiễm lại run lên, nàng đang….cảm ơn hắn!
“Ta vội đi, tạm biệt nhé!” Anh Lạc gật đầu, xoay người đi về phía hậu viện. Chân có vẻ gấp gáp giống như thật rất vội vã muốn đến đến nơi
kia.
“Anh Lạc!” Nguyệt Nhiễm vẫn không không nhịn được mở miệng, nắm quả đấm thật chặt: “Cô…đang trách ta sao?”
Bước chân Anh Lạc dừng lại, cứng đờ tại chỗ, một lúc sau, nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân: “Nguyệt Nhiễm
nói mơ gì đó, ta sao lại trách huynh” Chuyện như vậy, nàng sớm đã quen
rồi “Ta phải đi rồi, gặp lại sau!” Nói xong, nàng đi vào sân bên cạnh,
không còn thấy bóng dáng
Trong viện chỉ còn lại một mình Nguyệt Nhiễm đứng đó, nhìn vết nước trên áo, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
“Ta thà rằng….cô trách ta!