“Chính ta cũng không rõ vì sao phải giúp cô. Chỉ là ta đối với chuyện của cô, không cách nào không quan tâm. Thay vì nói là không liên quan,
ta lại có….một loại cảm giác, muốn….đi theo cô!” Y khẽ nói, chân mày hơi nhíu chặt, mặt tỏ vẻ phiền não.
Y không hề nói dối, từ lần đầu gặp nhau kia, trong lòng y đột nhiên
có cảm giác nói không nên lời, muốn đi theo nàng, muốn ở bên nàng, không liên quan đến tình yêu, mà giống như một loại bản năng bẩm sinh hơn.
Lạc Song hơi khiếp sợ, nhìn bộ dáng cau chặt mày suy tư của y, lại
thấy trong mắt y cũng chỉ toàn buồn rầu và sự khó hiểu, không có thêm gì khác, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bị câu tiếp theo của y làm
cho phát nghẹn.
“Song Song, nếu không chúng ta cứ dứt khoát thành thân luôn cho rồi!”
Bịch, hai chân nàng trơn trợt như bôi mỡ, phải nhanh chóng đỡ lấy
cạnh cửa bên cạnh mới không bị ngã nhào. Một giọt mồ hôi lặng lẽ chảy
xuống, lối suy nghĩ của Thượng tiên này quả nhiên không phải người như
nàng có thể giải thích được.
“Thính Phong…Ta là thê tử của Miểu Hiên!”
“Ta biết mà!” Y không hề nao núng mở miệng, đóa anh túc nơi khóe mắt
càng chói mắt “Cô bỏ hắn theo ta, cũng được chứ sao! Nói vậy cũng đủ
hiểu ta quan tâm cô đặc biệt đến mức nào!”
Tính tình người này thay đổi liên tục, giống hệt Cố Thiên Phàm.
Nàng thở dài, chỉ cảm thấy thật bất lực, nhìn cái khuôn mặt yêu mị vô cùng kia, nói: “Thính Phong, huynh rõ ràng không có ý gì với ta!”
Ánh mắt y nhìn nàng rõ ràng không hề mang tình ý, nói ra mấy lời như thế, quả thật rất buồn cười.
“Đúng là không có ý gì thật!” Y cũng hào phóng thừa nhận, khóe môi nở nụ cười, vẫn nhìn nàng “Chỉ là, ta muốn biết vì sao ta lại có cảm giác
kì quái này với cô, nên….có cưới cô làm vợ cũng không phải không thể.”
Ai nói không thể? Không những không thể mà là rất rất có thể á!
Lạc Song nhíu nhíu mày, hơi bất mãn với kiểu ăn nói tùy ý này của y
“Thượng tiên, chuyện cưới gả, quý ở hai bên cùng có tình. Nếu như tùy
tiện đồng ý, nhỡ đâu sau này huynh gặp được nữ tử huynh yêu, chẳng phải
sẽ đau lòng lắm sao.”
“Hai bên cùng có tình….” Nụ cười của y càng sâu, lẩm bẩm lời nàng,
đột nhiên nghiêng thân nhích đến, nhìn mặt nàng gằn từng chữ: “Cô nói
đúng, ta lại không biết….cô với Lạc Chưởng môn —— có “hai bên cùng có
tình” như thế hay không!”
Tim nàng lập tức đập mạnh, ánh mắt mở to, đột nhiên đã hiểu rõ mục
đích mà mấy hôm nay y đến đây. Thì ra chủ yếu là muốn hỏi điều này sao?
Nàng lui về phía sau, nhếch môi.
“Là Bạch Mộ Thượng tiên bảo huynh….”
“Không phải!” Không đợi nàng nói xong, y đã nhanh chóng cắt ngang,
ánh mắt y phát sáng như có thể xuyên thấu lòng người. “Không liên quan
đến hắn, ta chỉ muốn hỏi cô mà thôi. Chuyện của Tử Hân….ta cũng có biết
một chút. Song Song, cô quả thật là thê tử của Lạc Miểu Hiên sao?”
Mấy ngày qua, Mộ Tử Hân đột nhiên bận rộn, hơn phân nửa thời gian đều thương nghị chuyện hai giới Tiên – Ma. Rõ ràng những thứ nên chuẩn bị
đều đã chuẩn bị xong từ sớm, nhưng hắn lại cứ như muốn khiến mình bận
rộn. Nghĩ lại một chút, nguyên nhân đã sáng tỏ.
Lạc Song mất tự nhiên dời đầu đi chỗ khác, chậm rãi nhếch khóe môi
“Huynh nói xem, hắn không phải phu quân ta thì còn ai vào đây nữa?”
“Song Song….” Thính Phong than thở, gương mặt hơi có ý tức giận “Cô thích hắn như thế sao? Cô có biết Tử Hân….”
“Thượng tiên, ta là người đã có chồng!” Nàng nói từng chữ từng chữ
cắt ngang lời y, trái tim vốn đã yên tĩnh lúc này lại hơi đau đớn.
Thính Phong sửng sốt, bị nàng nghiêm nghị xen ngang, chân mày liền
nhíu thành một đường, một lúc lâu sau mới hít thật sâu, nói: “Được, vậy
ta hỏi cô, quả thật giống như cô nói, là hai bên cùng có tình thật sao?”
Tay nàng siết chặt, vấn đề này của y cũng quá tàn khốc rồi, lại quá
mức buồn cười. Bọn họ đã nhiều lần nói, nàng là thê tử của Miểu Hiên,
ngay cả nàng cũng đã khẳng định, sao y cứ không tin vậy?
“Song Song….”
“Đúng vậy!” Nàng gẩng đầu, nét mặt tươi cười như hoa, khuôn mặt sáng
rực chói mắt “Tất nhiên là vậy, nếu không sao ta lại gả cho hắn ?”
Thính Phong không nói, chỉ là chăm chú nhìn nét cười hoàn mỹ của
nàng, rõ ràng là nụ cười thỏa mãn như thế, sao y lại có cảm giác nàng
không hề hạnh phúc?
Cảm giác này mặc dù y không hiểu rõ, nhưng y khẳng định tâm tình đó
giống hệt ý muốn quan tâm, che chở, ở bên cạnh nàng kia. Không biết
nguyên nhân, như đã là chuyện hiển nhiên.
Y sờ sờ ngực mình, y không thích nàng, y biết rõ, nhưng tâm tình này….rốt cuộc là vì sao chứ?
=======================================
Lạc Song ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần tối, ca ca chắc sắp quay lại rồi. Nàng đang muốn nhắc Thính Phong, lại thấy vẻ mặt y đang mờ mịt,
ngồi đờ ra đó.
“Thính Phong….” Nàng vừa mở miệng, đột nhiên mặt đất lại như rung
chuyển, dưới chân không vững, nàng loạng choạng mấy bước. Thính Phong
nhanh tay nhanh mắt kéo nàng lại: “Đây…đây là chuyện gì?”
Thính Phong cau mày, cũng không hiểu tại sao. Y cầm chặt tay nàng,
duy trì thăng bằng, mặt đất vẫn cứ đung đư. Xung quanh rối loạn, bên tai không ngừng vang lên tiếng nổ, núi cao gần đó như ầm ầm sụp đổ, rơi
xuống biển dung nham lửa nóng, khiến biển lửa kia sôi trào mãnh liệt.
Nàng còn đang nghi hoặc, đột nhiên từ phía chân trời có một vòng ánh
sáng đen xông thẳng lên, bầu trời trở nên tối đen, từng mảng màu đen ở
phía xa như bắt đầu lan tràn.
Ánh sáng đen kia cách đây khá xa nhưng cùng lúc ánh sáng kia xuất
hiện, tiếng kêu gào đau đớn cũng truyền tới rất rõ ràng. Những tiếng kêu thê lương như xé rách không khí truyền đến, đó là tiếng vọng chất chứa
đau đớn, thê lương, thống khổ của thế gian, cứ như không hề có cản trở
gì, cứ thế mà gào lên.
Tiếng động này….
“Thính Phong, bên kia…” Đáy lòng nàng khủng hoảng, tiếng động này, nàng chỉ nghe qua một lần, đã đủ nhớ đến tận xương.
Sắc mặt Thính Phong lạnh lẽo, đi đến cạnh ao, vung tay lên, chỉ thấy
mặt hồ trong suốt lập tức đẩy ra mấy vòng gợn sóng, dần dần xuất hiện
hình ảnh.
Trong mặt nước, phần lớn đều là cảnh tượng đen ngòm, chỉ có hai nơi
có thể mơ hồ thấy được. Mặt đất đầy cành khô cỏ héo, còn có một lỗ thủng thật to, ở giữa xông ra những luồng khí màu đen, xung quanh đều là đá
vụn bụi đất.
Đó là….
“Đá Trấn giới!” Thính Phong tức giận nói, theo bản năng nắm chặt tay, xem ra, phong ấn Chí Âm đã được giải? “Bọn chúng không có Thiên Kiếm,
sao có thể giải phong ấn?”
Lạc Song kinh hãi, Thiên Kiếm rõ ràng đang ở đây, sao lại….vì sao bọn chúng vẫn có thể phá hủy đá Trấn giới?
Nhưng cảnh tượng đất núi rung chuyển, những tiếng kêu thống khổ vang
lên, rõ ràng là điềm báo phong ấn được giải trừ. Nàng suy nghĩ tỉ mỉ, lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy bầu trời cuồn cuộn ma khí, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Thính Phong!” Nàng kéo mạnh Thính Phong, chỉ về phía bầu trời, chỉ
thấy một đám mây đen lớn, bay thẳng đến Viêm Hoa, bao quanh ngọn núi cao nhất.
Thính Phong càng cau chặt mày, vẻ mặt lạnh lẽo, không còn vẻ tùy tiện thường ngày, trầm giọng nói: “Ma giới lúc này mới tiến công, chính là
đợi thời cơ này sao?” Y trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới quay đầu lại
nói:”Chúng ta nhanh đến đại điện.”
Lạc Song gật đầu, y lập tức gọi phối kiếm ra, mang nàng bay về phía đại điện.
Lúc đến nơi, cơn rung chuyển ban nãy đã ngưng, chỉ là phía chân trời
vẫn không ngừng lan tỏa ánh sáng đen kia, tùy ý xâm chiếm cả bầu trời.
Trước đại điện rất đông người, các môn các phái đã chuẩn bị xuất phát, mắt không rời quần ma đang đến gần.
Mộ Tử Hân đứng đầu, trong tay vẫn là thanh kiếm thuần trắng kia, vẻ
mặt lạnh nhạt, không nhìn rõ đang nghĩ gì. Áo trắng như tuyết theo gió
khẽ bay, cứ như tùy lúc hắn đều có thể bay đi.
Lạc Song cám ơn Thính Phong, chậm rãi đến cạnh Miểu Hiên, không cần lên tiếng, hắn cũng biết nàng đã đến gần.
“Đừng cách ta quá xa!” Miểu Hiên không quay đầu lại, tay cũng chính xác mà nắm lấy tay nàng.
“Ừm!” Nàng nhỏ giọng đáp, nhìn về phía đám yêu ma nhiều không đếm
xiết kia, nhất thời hiểu ra lí do Thính Phong đưa nàng đến đây, khai
chiến, nàng ở bên cạnh Miểu Hiên sẽ an toàn hơn ở hậu viện.
Đại quân Ma giới dừng ở cách đó mười trượng. Dẫn đầu là Đại hộ pháp Xích Hải.
Hắn mang vẻ âm trầm, đôi mắt híp thành một đường, lộ ra mấy phần ác
độc. Hắn hiển nhiên không thích nói nhảm, ra lệnh một tiếng, cả đám yêu
ma tấn công đồng loạt.
Các phái cũng bay lên,xông về trước, trong lúc nhất thời hỗn loạn vô
cùng, bên tai đều là tiếng đánh nhau. Mộ Tử Hân như một luồng ánh sáng
trắng, bay thẳng bào đám mây đen kia, bóng dáng không nhiễm bụi trần,
chói mắt vô cùng. Cho dù xung quanh có vô số người, nhưng Lạc Song chỉ
liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấy bóng dáng hắn.
Cả người đầy tiên khí, cứ như ánh trăng trên cao, xa đến không thể
chạm tay. Từng chiêu thức vô cùng nhuần nhuyễn, thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung. Mấy ngày không thấy mà đã như cách một đời, trái tim nàng
lại như đau đớn, nàng chậm rãi cúi đầu.
“Lạc Nhi!” Bên người lập tức bị ôm lấy, nhìn lại, nàng đã đứng cách
chỗ cũ ba thước. Vẻ mặt quan tâm của Miểu Hiên gần ngay trước mắt: “Đừng sợ, theo sát ta là được!”
Nàng quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, chỗ mình vừa đứng, đã
thành một mảnh đất khô cằn, mà cách đó không xa là một cỗ thi thể. Hiển
nhiên lúc nãy lui về sau một khoảng, chính là để tránh đi công kích của
kẻ kia.
Hắn ra tay vô cùng nhanh, thậm chí còn không kịp nhìn rõ, người kia
đã nằm trên đất. Hồi lúc, mới thấy máu chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ trên
đất, nàng chuyển mắt, đã thấy bốn phía thây xác khắp nơi, mặt đất đỏ
thẫm.
Nàng hơi chán ghét, há mồm muốn ói, mặc dù biết đây là chiến trường,
máu chảy tử vong là không tránh khỏi, nhưng vẫn không cách nào không run rẩy. Nàng bị cảnh tượng đỏ rực kia khiến cho dạ dày như bị lật quấy.
“Lạc Nhi…” Miểu Hiên nhíu chặt mày, biết vì sao nàng khó chịu, vì
nàng là Thần,đó là bản năng, chán ghét máu tanh cũng là điều bình
thường.
Đỡ nàng lui sang một bên, hắn bày kết giới khẽ nói: “Lạc Nhi, muội ở
đây không được đi đâu, ta đi rồi về ngay.” Trận chiến này, đánh nhanh
thắng nhanh mới tốt.
Lạc Song gật đầu, cố nén sự buồn nôn. Hắn vừa đứng dây, phía chân
trời chợt xuất hiện một đám mây đỏ, như một tấm vải đỏ rực phru xuống,
chỉ trong chốc lát, chân trời đã bị nhiễm sắc đỏ kia, nhuộm cả núi Viêm
Hoa thành màu đỏ.
Sắc mặt hai người lập tức tái nhợt, mở to hai mắt nhìn đám mây đỏ kia.
“Sao….Sao có thể? Đây là….”
“Huyết Vân trận!”