“Lạc Chưởng môn, ba ngày sao là Tiên hội Dao Trì, mong Chưởng môn có
thể tham gia!”Cố Thiên Phàm hai tay ôm quyền, vẻ mặt nghiêm nghị, biểu
tình cà lơ phất phơ không hề có, rất quy củ dâng thiệp trong tay lên.
Nam tử ngồi trên thượng vị không cầm lấy, cũng không cự tuyệt, trong
mắt hiện lên vẻ đạm mạc trong trẻo mà lạnh lùng, nhấc chén trà trên bàn
lên nhấp một ngụm, nói: “Ngươi là đệ tử của Bạch Mộ?”
“Dạ đúng!” Cố Thiên Phàm ôm quyền, giữ vững tư thế đứng khom người,
người ta không cho hắn ngồi, tất nhiên hắn cũng không thể không có ý tứ
gì mà ngồi xuống được.
“Ồ!” nam tử đáp nhẹ, xoay xoay cái chén trong tay “Mộ Tử Hân là gì của ngươi?”
“Chính là sư phụ ta!” Hắn đứng sắp tê chân luôn rồi, trong lòng không khỏi hơi khó hiểu, lặng lẽ nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy người ngồi phía trên vẫn đang rảnh rỗi uống trà của mình,
một lát sau, dường như đã uống đủ, mới chậm rãi đặt xuống, liếc nhìn nam tử mặc áo xanh đứng bên cạnh một cái, đối phương mới đón lấy thiệp từ
trên tay hắn!
“Ta nghe nói, từ trước đến nay, Dao Trì Tiên hội đều do Ngọc Đế khởi xướng, từ khi nào lại do Bạch Mộ lo liệu ?”
“Lạc Chưởng môn có điều không biết!” Cố Thiên Phàm nhìn cái ghế đang
cách mình chỉ có một bước chân, dưới chân truyền đến cảm giác đau hức
khác thường, âm thầm thở dài, thân thể hắn vẫn luôn rất tốt. có lẽ là do khi nãy đi đường núi nhiều quá mới bị như thế, chỉ là….Hắn rốt cục còn
phải đứng bao lâu nữa đây?
“Một trăm năm trước, Ma giới bất ngờ tấn công các đại môn phái, chẳng những Thần sơn xuống dốc, Thần nữ Nghiên Tịch cũng không rõ tung tích,
các đại môn phái cũng bị thương nặng. Những năm gần đây, chúng phái đi
theo Bạch Mộ ta, cùng chung tay chống kẻ địch. Ma giới mặc dù mai danh
ẩn tích đã một trăm năm, nhưng bọn hắn đã cướp lấy Thiên kiếm, tất sẽ
tìm thời cơ ngóc đầu trở lại. Đến lúc đó, sinh linh đồ thán, nên sư phụ
ta mới mượn tiên hội Dao Trì lần này, cùng bàn kế tiêu trừ Ma giới!”
“Ý ngươi là….” Lạc Chướng môn khẽ híp mắt, trong mắt chợt lóe lên
điều gì “Dao Trì Tiên hội lần này, là do Mộ Tử Hân khởi xướng?”
“Dạ đúng!”
“Như vậy…” Hắn hơi ngừng “Thiên Tích ta chắc sẽ không tham dự đâu!”
“Hả?” Cố Thiên Phàm sửng sốt, đứng trơ tại chỗ, không ngờ hắn lại cự tuyệt.
“Thiên Tích ta nhân số ít ỏi, đếm hết toàn bộ, cũng chưa đến trăm
người, cho dù Ma giới thật có đánh tới, Thiên Tích ta cũng không thể
giúp được gì, cũng không chịu được loại ồn ào này đâu!” Hắn không nhanh
không chậm nói, trong mắt vẫn là trong trẻo lạnh lùng, lại bưng chén trà trên bàn lên lần nữa, chậm rãi uống.
“Này…này….” Cố Thiên Phàm nhất thời không biết nói gì, lại nhìn về
phía nam tử trên ghế kia, thế này làm sao hắn trở về báo lại được! “Lạc
Chưởng môn, chúng phái ở Tiên giới luôn luôn đồng khí liên chi*, nên
cùng nhau chống kẻ địch mới đúng!”
(*đồng khí liên chi: nôm na là có ảnh hưởng đến nhau, có lợi thì cùng có lợi, có hại thì cùng có hại)
“Đồng khí liên chi?” Lạc Chưởng môn khẽ cười “Lời ấy sai rồi! Thiên
Tích ta từ ngày lập phái đến nay, chưa bao giơ tham gia Tiên hội Dao
Trì, cũng chả lui tới gì với các môn phái khác, sao lại nói là đồng khí
liên chi?”
“Tuy là thế….” Cố Thiên Phàm cau mày, lúc gặp Tiểu Lạc, hắn đã có ấn
tượng không tệ với Thiên Tích không danh không tiếng này, nhưng sao
Chưởng môn của Thiên Tích lại thế này “nhưng Tiên hội Dao Trì lần này,
mục đích là để người của Tiên giới có thể liên hệ với nhau, nếu…một ngày kia Ma giới có tấn công Thiên Tích, các phái cũng có thể kịp thời ra
tay trợ giúp!”
“Không nhọc các người ban ơn!” Hắn lạnh lùng nói “Chuyện của Thiên
Tích ta, ta sẽ tự mình giải quyết. Cho dù Ma giới có tấn công đến, đó
cũng là số đã định của Thiên Tích, không thể trách ai!”
Cố Thiên Phàm nghẹn họng, vẻ mặt gấp gáp, nhìn vẻ mặt vẫn lạnh tanh
của người đang ngồi trên thượng vị, lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nhất thời như kiến bò trên chảo nóng “Lạc…Lạc Chưởng môn…mặc dù…tuy ngài nói thế cũng không sai, nhưng chuyện này quan hệ đến trăm họ bá tánh chúng
giới, ai ai cũng phải xuất ra một phần lực. Nay Thiên kiếm đã bị Ma giới đoạt được, mục đích của bọn chúng là gì cũng có thể đoán được….Chưởng
môn là người tu đạo, nên lấy thiên hạ bá tánh làm gốc.”
“Thiên hạ bá tánh….” Hắn nhẹ híp mắt, trên mặt hơi do dự.
Cố Thiên Phàm thấy hắn hơi thỏa hiệp, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục
nói: “Đúng vậy, nếu các phái đều có tấm lòng như nhau, quan tâm đến
thiên hạ chúng sinh, thì hẳn là nên chung tay ngăn địch mới phải!”
Cố Thiên Phàm nói xong cẩn thận nhìn về người đang ngồi nơi thượng
vị, nhìn tấm thiệp trên tay hắn, chỉ sợ hắn khó chịu ném ngược trở lại.
Hắn đưa thiệp nhiều nơi như thế, môn phái nào cũng khách khí nhận
lấy, vậy mà Thiên Tích này, hết lần này đến lần khác, đường khó đi không nói, còn bị cự tuyệt thẳng mặt. Nếu như sư phụ biết hắn ngay cả việc
đưa thiệp nhỏ như thế cũng không làm được, chắc hắn lại phải quét sân
mấy ngày mất.
Thật ra thì quét sân thôi thì cùng không có gì, chỉ là trăm năm qua,
tính cách sư phụ thay đổi rất nhiều, trở nên càng ngày càng kinh khủng,
hắn cũng không muốn quét sân dưới áp suất thấp đâu.
Lạc Chưởng môn nhìn thiệp một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng đáp ứng “Được rồi! Thiệp này ngươi tạm thời để lại, ta sẽ cân nhắc!”
Cố Thiên Phàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “Đến lúc đó mong được
nhìn thấy đại giá của Chưởng môn!” Hắn khách sáo hành lễ, cáo từ “Thiên
Phàm còn có việc quan trọng, xin phép đi trước!”
Thấy Lạc Chưởng môn gật đầu, hắn xoay người muốn đi, lại phát hiện
chân đã tê rần, đi không nổi. Hắn đành quay đầu cười khan hai tiếng, gõ
gõ trên đùi mấy cái, lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài. Hắn giơ tay gọi
phối kiếm, không quay đầu, nhanh chóng bỏ đi, chỉ sợ từ trong kia lại
truyền đến giọng nói lạnh lùng, cự tuyệt tham dự Tiên hội.
“Tôn….Chưởng môn!” Nhìn Cố Thiên Phàm đã đi xa, Thanh Chi hơi nghi ngờ nói: “Ngài ban đầu đã quyết định đi Dao Trì?”
Miểu Hiên quay đầu nhìn hắn, cầm thiệp nhìn một lát “Thiên Kiếm đang ở trong tay Ma giới, tìm trợ thủ cũng không phải không tốt!”
“Chưởng môn đã quyết định đi, lúc nãy sao còn…” còn muốn làm khó người ta?
Hắn thả thiệp trong tay ra, một lúc lâu mới cất giọng trong trẻo “Hắn là đệ tử Bạch Mộ!”
“Dạ!” Chuyện này thì có liên quan gì?
“Có lẽ…” Quay đầu nhìn về phía cửa “Ta nhìn hắn cảm thấy chướng mắt!”
“Hả!” Thanh Chi sững sốt, còn chưa kịp phản ứng, đứng đờ người một
lúc lâu, chướng mắt á?! Chuyện này…..lời này là do Chưởng môn bất câu
ngôn tiếu* của y nói ra sao?
(*bất câu ngôn tiếu: không cười nói tùy tiện)
Nghe nhầm rồi, tuyệt đối là nghe nhầm, y nặng nề gật đầu, khẳng định ý nghĩ của mình.
Xoay người lại, lại thấy hắn đã đứng dậy đi về phía hậu viện, quay đầu nhìn về phía giữa của đại sảnh, y cau mày, hơi nghi vấn.
Y rốt cuộc có nên thu hồi lại Trầm Bộ Trận trong đại sảnh này không
đây? Thu hồi! Sợ Chưởng môn vẫn còn dùng. Không thu hồi! Sau này mỗi
người bước vào sảnh này, đều cảm thấy hai chân đau nhức, vậy quả là
không tiện.
Thôi thì….do dự hồi lâu, y quyết định xem như không thấy.
Vào đêm, ánh sáng trong phòng mờ mờ, Miểu Hiên đứng lại trước giường, nhìn bóng dáng ngủ say trên giường, biết rõ nàng sẽ không bị đánh thức
nhưng vẫn không tự chủ được đè thấp giọng nói “Nàng ngủ bao lâu rồi?”
Bên trong phòng lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, một nữ tử mặc áo đỏ
xuất hiện, cúi người hành lễ “Thưa Chưởng môn, tiểu thư từ lúc trở về
chưa từng tỉnh lại”
Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói “Biết rồi, ngươi lui xuống đi, nơi này để ta trông chừng!”
“Dạ!” Nữ tử ôm quyền đáp lại, ánh sáng đỏ lại lóe lên, nữ tử biến mất.
Hắn lúc này mới chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhìn về phía người
đang nằm trên giường, hơi thở lạnh lẽo đều như biến mất, thay vào đó là
tràn đầy thương yêu, đưa tay vuốt ve sợi tóc trên trán nàng. Yên lặng
nhìn, lắng nghe hơi thở yếu ớt của nàng. Hắn cầm tay nàng, cảm nhận
nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, mi tâm lúc này mới giãn ra.
Nàng ngủ rất sâu, thỉnh thoảng mới hơi động đậy, chăn bị trượt xuống,
hắn liền kiên nhẫn kéo lại giúp nàng.
Cho đến khi bầu trời lộ ra ánh sáng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu
vào, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, giống như rốt cuộc đã yên tâm,
chậm rãi đứng dậy rời đi.
“Phong Phong!” Lạc Song thở gấp gáp từ trong viện chạy ra “Phong Phong….từ từ, chờ đã!”
“Tiểu thư, thuộc hạ tên là Viêm Phượng, không phải Phong Phong!” Nữ
tử áo đỏ dừng bước, trên gương mặt thanh diễm tuyệt sắc vẫn mang một
loại sắc mặt vạn năm không đổi —— vô cảm! (tới đây biết chị áo đỏ này là ai chưa~ :3 )
“Ta vẫn luôn gọi vậy mà!” Lạc Song kéo tay nàng, thở gấp, ngẩng đầu cẩn thận nhìn mặt nàng “Phong Phong giận ta ư?”
“Thuộc hạ không dám!” Nàng đáp, giọng nói vẫn bình thường, không
nhanh không chậm, không vấp chút nào, chỉ bình thản, bình thản đến lãnh
đạm.
Lạc Song gãi gãi đầu “Ta biết ta không nên bỏ lại tỷ, nhưng….thật vất vả mới xuống núi một lần, người kia đều không chịu cho ta đi đâu, chỉ
cho ở khách sạn, thật sự là rất buồn chán!”
“Viêm Phượng chỉ dựa theo lệnh của Chưởng môn mà làm!” Nàng đáp lại thật đúng mực.
“Đúng vậy đúng vậy…..” Lạc Song gật đầu “Nhưng huynh ấy cũng không nói là không thể làm trái mà!”
Viêm Phượng quay đầu nhìn nàng, sau đó chậm rãi quay trở lại, không nói gì.
“Được rồi, được rồi!” Thấy mình cãi chày cãi cối mãi không được, nàng đành lùi một bước, kéo tay nàng, làm nũng lắc lắc “Ta biết sai rồi, ca
ca cũng tha thứ cho ta rồi. Ta biết ta không nên bỏ lại tỷ một mình ở
khách sạn rồi lén chạy mất, lần sau ta tuyệt đối không dám nữa, tỷ đừng
giận ta nữa được không?”
“Viêm Phượng sao dám giận tiểu thư!” Nàng lui về sau một bước, giọng
nói vẫn không hề có độ ấm “Lần trước tiểu thư khóa trái của phòng của
Viêm Phuợng, Viêm Phượng cũng không tức giận, lần trước nữa tiểu thư hạ
Định Thân Thuật* trong chén trà của Viêm Phượng, Viêm Phượng cũng không
tức giận, lần trước trước nữa tiểu thư còn cột Viêm Phượng vào giường,
Viêm Phượng cũng không tức giận, lần này tiểu thư chỉ lén chạy mất, Viêm Phượng tất nhiên cũng thế. Không. hề. tức. giận!”
(* Định Thân thuật: thuật làm người ta không thể động đậy)
Khóe miệng Lạc Song co giật mạnh, rối rắm.Cũng chỉ có nàng mới có thể kể một loạt mấy chuyện oanh oanh liệt liệt kia ra mà lại bình thản như
không, giống như không cảm thấy trên đời này có gì vui. Chỉ là mấy chữ
cuối cùng nói ra thật khí phách! Nói đi nói lại, nhớ kĩ từng chuyện như
vậy, không tức giận thật sao?
“….Thật…thật không?…”
“Tất nhiên là thật!” Nàng trả lời “Chỉ là thuộc hạ muốn nhắc nhở tiểu thư, nếu như còn có lần sau…lần sau nữa….lần sau sau nữa, xin đừng dùng Định Thân Thuật, hoặc là chú pháp di chuyển gì đó! Thân thể của tiểu
thư, không nên sử dụng pháp thuật!”
“Ặc….” Nàng nói thật tình như thế, Lạc Song vốn đuối lý chỉ muốn tìm
cái động mà chui, vờ ho hai tiếng, xem ra nàng ấy không phải là không
tức giận, mà là đã giận đến bùng nổ luôn rồi. Nhìn nhìn sắc mặt vẫn bình thản đến lãnh đạm của nàng, sắc mặt như thế, Phong Phong à, ta hơi sợ
đó… “À ờ….Tỷ không giận là tốt rồi….Rất tốt!….Ca ca đang ở đâu?” Nàng
muốn trước khi Phong Phong bạo phát, nhanh chân chạy nạn!
“Thuộc hạ vừa mới thấy Chưởng môn đi đến tiền viện!”
“Vậy ta đi tìm ca ca trước đây!” Chuyện hợp tình hợp lý như thế, quả
thật chính là thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa đó nha! Nói xong liền
lấy vật gì đó trong ngực, nhét vào tay Viêm Phượng, như chạy trốn mà
chuồn đến tiền viện.
Viên Phượng nhìn bóng dáng nàng biến mất, nhìn lại túi trên tay, bên
trong đầy ắp hạt hướng dương, lông mày nàng hơi giương lên, sắc mặt lãnh đạm bình thản như tan vỡ, khóe miệng nàng vươn thành một đường cong.