“Ai vậy?”
“Không biết!” Nguyệt Nhiễm nhăn lông mày, sắc mặt rõ ràng không tốt.
“Hắn không phải là người Thần sơn?”
“Ngày nảo chả có mấy kẻ rảnh rỗi như thế!” Nguyệt Nhiễm ngó đông ngó
tây một hồi lại không dám nhìn Anh Lạc. Nhận thấy tầm mắt của nàng, hắn
khẽ bĩu môi, không được tự nhiên xoay người, ho khụ mấy tiếng, đẩy cửa
sổ ra: “Mấy ngày nay ngộ thật, Thần sơn mà cũng có mưa!”
Cửa sổ mở rộng khiến cho gió mát tràn vào, nhưng đồng thời cũng hiện
rõ mấy bóng dáng đang đứng cách đó không xa, mặt Nguyệt Nhiễm lập tức
biến sắc, vươn tay đóng mạnh cửa sổ lại.
Anh Lạc thở dài, nàng đã thấy mất rồi: “Bọn họ đến tìm ta!” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Nguyệt Nhiễm thấy giấu không được, đành nói thẳng ra: “Bọn họ là
người Tiên giới, là đệ tử của Quỳnh sơn, Ngọc Kiếm và Thăng Vân, đến
Thần sơn để xin thuốc!”
“Xin thuốc?”
Chân mày Nguyệt Nhiễm cau càng chặt: “Tiên hội Dao Trì mấy hôm trước, hơn phân nửa người của Tiên giới đều mất mạng tại đó, chi còn mấy người có thể thoát khỏi nơi đó, cũng trúng phải khí âm tà, nên mới phải lên
núi để xin thuốc!”
“Khí cực âm thì phải cần đến loại thuốc tinh thiết nhất, bọn họ cần
Lục hoa sao?” Tiên giới cũng không thường qua lại với Thần sơn, nếu
không phải vì Thần sơn có Lục hoa, bọn họ cũng không đến đây.
Mày Nguyệt Nhiễm lại càng nhíu chặt, hừ lạnh: “Mấy kẻ Tiên giới này,
luôn tự cho mình là siêu phàm, chỉ khi nào có chuyện gì mà không còn
cách giải quyết, mới nghĩ đến việc cầu xin người khác!”
Nguyệt Nhiễm luôn không có cảm tình với Tiên giới, Anh Lạc tất nhiên biết “Tôn chủ….nói sao?”
“Tôn chủ bế quan, chỉ là truyền lời, bọn họ muốn gì thì cứ cho đi, không cần ngăn cản!”
“Ồ!” Anh Lạc nhẹ nhàng lên tiếng, không cần ngăn cản, ý nói không
muốn xen vào chuyện của Tiên giới. Ai cũng biết Lục hoa chỉ có Thần mới
có thể chạm vào. Những kẻ khác, cho dù Lục hoa có ở ngay trước mắt, cũng không thể mang đi được. Nói vậy, bọn người kia, chính vì không còn cách nào khác mới nghĩ đến việc tìm nàng?
Cũng chỉ có những lúc này, mới có người nhớ đến một vị “Thần” là
nàng. Chậm rãi tung chăn ra, nàng suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt hiễm vẻ mặt vẫn đang rất khó coi.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Dường như đoán được nàng muốn nói gì, Nguyệt
Nhiễm lập tức nhảy qua chắn ở trước cửa “Cô cũng lo mấy chuyện không đâu nhiều lắm rồi đó, cứu hay không Tôn chủ tự có quyết định, cô còn suy
nghĩ cái quỷ gì?”
Trong lòng Anh Lạc hơi trầm xuống, theo thói quen nở nụ cười, lại
càng dùng sức kéo kéo góc chăn: “Nguyệt Nhiễm, ta cũng là Thần!” Nàng
chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Nhiễm, gằn từng chữ: “Ta
là Anh Lạc, không phải là người dưới trướng của Tôn chủ! Không cần phải
chờ có sự quyết định của Tôn chủ!”
Nguyệt Nhiễm sửng sốt, cắn răng không nói tiếng nào.
Nàng nhìn cửa sổ đã đóng kia, thở dài, thản nhiên nói: “Trong số mấy
người tới, cũng có đệ tử của Bạch Mộ phải không?” Vừa rồi nàng rõ ràng
thấy bốn bóng người.
Lông mày Nguyệt Nhiễm xoắn thành một khối.
“Thật ra thì huynh không cần cố ý không đề cập tới Bạch Mộ, chuyện ở
Dao Trì dù gì cũng là chuyện đã qua! Anh Lạc cũng đã trở lại là Anh Lạc
của trước kia. Cho dù….có nhìn thấy người kia lần nữa….Ta hiểu huynh lo
lắng điều gì. Huynh sợ ta gặp lại hắn sẽ nghĩ đến mấy chuyện không vui
phải không?” Nàng cười nhạt, bị lừa gạt, bị lợi dụng, chuyện này đối với nàng đã bình thường như ăn cơm rồi. Ăn xong một bữa, còn ai có nhớ mong gì nữa. Đối với nàng, đã thành thói quen rồi.
“Cô không thấy thì lại càng tôt!” Nguyệt Nhiễm hừ nhẹ.
“Ta tin rằng huynh hiểu ý của Tôn chủ! Nàng không phải không muốn cứu người của Tiên giới, nàng ấy muốn để ta cứu!” Lục hoa Thần sơn khắp nơi đều có, mà những kẻ đó lại cố tình muốn đến ao Lục hoa trong tiền viện
của nàng, chắc chắn là đã có người sắp đặt. Chỉ là, nàng không hiểu, sao Tôn chủ phải làm thế.
“Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Ta…chỉ là đưa Lục hoa cho bọn họ! Huynh không cần lo lắng cho ta!”
Nguyệt Nhiễm há miệng, giống như còn muốn phản đối, nhưng cuối cùng
vẫn không nói gì. Anh Lạc nở một nụ cười làm hắn yên tâm, lúc này mới
đứng dậy ra khỏi cửa.
Cách tiền viện không xa là ao Lục hoa, có bốn người đang đứng đó. Áo
khác nhau, nhưng mỗi người đều có phối kiếm, chỉ là kiếm luôn được cầm
trên tay, khác với Nguyệt Nhiễm, chỉ khi nào dùng mới gọi ra. Xem ra, họ cũng chỉ là những đệ tử có bối phận không cao lắm trong các môn phái.
Ao Lục hoa sau cơn mưa đã không còn tình cảnh địa ngục như tối qua
nữa, thậm chí, một chút mùi máu tanh cũng không thấy. Nguyệt Nhiễm cảm
thấy kì quái vì Thần sơn có mưa, thật ra thì Thần sơn không phải là
không có mưa chỉ là vì không cần thiết. Tối hôm qua, hiển nhiên là rất
cần trận mưa này!
Ngừng lại ở nơi cách ao Lục hoa khoảng năm bước, Anh Lạc nói đơn
giản lí do mình đến đây. Bốn người vốn đang nhìn ao vẻ mặt ủ rũ, ngay
lập tức vui mừng trở lại. Họ rối rít hành lễ tạ ơn, vẻ mặt hơi cung
kính, chỉ là, thái độ như thế có lẽ cũng không duy trì được bao lâu, Anh Lạc tự giễu nghĩ.
“Khí âm tà nhập vào cơ thể là không thể chậm trễ, bốn vị lên đường đi!” Anh Lạc xoay người định bỏ đi trước
“Nhị chủ, Lục hoa này….” Đệ tử Quỳnh sơn mặc áo xanh chỉ chỉ Lục hoa trong ao nói.
Anh Lạc quay đầu nhìn lại Lục hoa trong ao, nắm thật chặt tay phải
còn đang run rẩy: “Tiền thính cũng có Lục hoa, đến đó hãy hái!” Một ao
này, có lẽ không có đủ Lục hoa tinh khiết.
Hái xong Lục hoa, lúc ra đến cổng Thần sơn, Nguyệt Nhiễm đuổi theo:
“Ta mà không đi theo, không biết cô lại định hành hạ mình thành cái gì
nữa!” Nguyệt Nhiễm nhìn bốn người kia, ánh mắt hơi lạnh lẽo, kiên trì
muốn đi theo nàng.
Anh Lạc chỉ cười cười, không nói gì. Nàng không biết cưỡi kiếm, có Nguyệt Nhiễm đi cùng cũng tốt.
Dọc theo đường đi, bốn người cũng rất cung kính, trừ lúc rời khỏi
Thần sơn, thấy nàng và Nguyệt Nhiễm cùng cưỡi một thanh kiếm thì vẻ mặt
hơi quái dị, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Nhận lấy túi càn khôn từ tay Nguyệt Nhiễm, nàng một tay cầm một bó
lớn Lục hoa, một tay lấy một viên kẹo ngọt trong túi, bỏ vào miệng. Dọc
theo đường đi, không ai nói gì, cho đến khi nàng cảm thấy hướng đi có vẻ không ổn.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Bẩm Nhị chủ, đến Bạch Mộ!” Đệ tử áo trắng trong bốn người cung kính
trả lời, nhìn cách ăn mặc, chắc là đệ tử Bạch Mộ mà ban nãy đã gõ cửa.
“Đến đó làm gì?” Nguyệt Nhiễm hơi nổi nóng “Đệ tử các môn phái khác
đều có người bị thương, sao không cứu môn phái khác trước mà lại đến
Bạch Mộ?” Sau đó không nói tiếng nào, tỏ vẻ chuẫn bị cưỡi kiếm trở về
ngay.
Bốn người kia hoảng hốt, vội ngăn lại “Nhị chủ có điều không biết,
hiện nay tất cả các đệ tử bị thương của các phái đều tập trung ở Bạch
Mộ, để sư thúc ta bày kế giới, bảo vệ tâm mạch mọi người, phòng ngừa khí âm ác nghiệt kia càng tăng thêm.”
“Vậy chúng ta không đi nữa!” Nguyệt Nhiễm vừa nghe nói đến việc nơi
đó không thể không đi, nhất thời càng thêm tức giận. Bốn người không
biết làm sao, chỉ đành bối rối nhìn Anh Lạc.
“Nguyệt Nhiễm” Anh Lạc thở dài “Dù sao đều là đi cứu người, ở đâu cũng vậy thôi.”
“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm lại càng tức giận, nếu như không vì tên Mộ
Tử Hân kia, nàng sao lại bị thương nặng như thế, lại còn muốn nàng đi
cứu người, Nguyệt Nhiễm muốn nổi điên, nhưng mấy lần nhìn thấy đôi mắt
kinh định của Anh Lạc, cũng chỉ đành dậm chân: “Tùy cô tùy cô! Cô muốn
đi thì đi!”
Mọi người lúc này mới thở phào, tiếp tục đi về phía Bạch Mộ, Anh Lạc
cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Nguyệt Nhiễm cảm thấy, nàng từ sau khi từ Dao Trì trở về, đã không
còn như trước, nhưng lại không biết là không giống chỗ nào. Nàng đối với hắn vẫn như trước kia, chỉ là, hắn cảm giác được, có thiếu cái gì đó.
Nàng nói nàng không trách hắn, lại cười đến mức khiến hắn tin rằng
mọi chuyện đều đã qua. Nụ cười kia quá mức rực rỡ nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hơi nhíu mày, nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn phía trước, rõ ràng là gần trong gang tấc lại khiến hắn cảm thấy thật xa
vời, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Không kìm được túm lấy tay nàng, nắm thật chặt, Anh Lạc hết hồn, quay mạnh đầu lại, định rút tay ra, lại không thể rút ra được. Vẻ mặt Nguyệt Nhiễm hơi kì lạ, nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu sau mới thấp giọng
nói: “Nhóc con, ta sẽ che chở cô, sau này tuyệt đối không được để mình
có chuyện gì!”
Anh Lạc hơi ngây ngốc, sững sỡ nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi nở
nụ cười, vẫn là nụ cười rực rỡ như anh mặt trời, nhàn nhạt trả lời: “Ta
biết rồi!”
Đợi đến khi vẻ mặt Nguyệt Nhiễm hòa hoãn một chút, mới chậm rãi rút
tay về, quay người lại, tay lại không thể khống chế đút vào túi, yên
lặng nhét một viên kẹo vào miệng. Nguyệt Nhiễm có lẽ đã nhận ra thái độ
của nàng, nàng cười như thế vẫn không đủ sao?
Nguyệt Nhiễm không nói dối, lời nói của hắn quả thật là từ tấm lòng.
Nghe hắn nói thế, nàng lẽ ra nên mừng rỡ, đó cũng có thể coi như một lời hứa, có người nguyện ý hứa hẹn điều gì đó với nàng cũng rất tốt. Chỉ
là, lời hứa hẹn có nhiều đến đâu, trong lòng nàng cũng chỉ còn sự chết
lặng. Cho nên, ngoài việc cười ra, nàng không biết làm gì khác.
Trong lòng lại hơi buồn phiền, kẹo ngọt lại được nhét vào miệng càng
nhanh. Anh Lạc hơi áy náy, có người bằng lòng che chở nàng, nàng lại
không cách nào dùng tấm lòng để tin tưởng. Đây là lỗi của nàng. Chỉ là
chuyện của tương lai, ai cũng không thể nói trước được. Không ai biết
trước được rằng, bây giờ là áy náy, nhưng liệu mấy ngày sau, có phải đã
chuyển thành cảm thấy may mắn không.
Nằm ở phương Đông, Bạch Mộ Tiên sơn, từ đằng xa đã có thể thấy một
đám người đông đúc, ăn mặc khác nhau, nhưng phần lớn đều là màu trắng.
Các nàng còn chưa đến nơi, đã có người ra đón.
Người đứng đầu, nàng biết, là chưởng môn Bạch Mộ Mộ Lãnh Liệt, thấy Anh Lạc, hắn hơi ngẩn người, trên mặt khó nén thất vọng.
Anh Lạc nhét thêm một viên kẹo ngọt vào miệng, nghĩ thử cũng biết,
người ta nhiều người như thế, có chờ cũng là chờ Tôn chủ, bây giờ nhìn
thấy nàng, thất vọng cũng rất bình thương thôi.
“Tôn chủ bế quan, không cách nào tự mình đến đây, Lục hoa ta đã mang
đến!” Đè nén sự khổ sở trong lòng, Anh Lạc giơ bó lớn Lục hoa kia lên.
Mắt Mộ Lãnh Liệt như tỏa sáng, thu hồi lại vẻ mặt mất mát trước đó
“Ra là Nhị chủ của Thần sơn đặc biệt đến đưa thuốc, vô cùng cảm kích!”
Sau đó tránh ra một bước, đón Anh Lạc vào.
Trong đại sảnh ngồi đầy người, các môn phái đều có, Anh Lạc nhìn
thoáng qua, lại không phát hiện bóng dáng màu trắng không nhiễm bụi trần kia, thở phào nhẹ nhõm. Mọi người vừa thấy nàng, đều hơi giật mình, có
kẻ lại không hề giấu sự khinh miệt. Anh Lạc cũng không khách khí, hào
phóng ngồi lên chủ vị. Nàng mặc dù không giỏi giang gì, nhưng cũng là
Thần tộc, cũng phải có chút thể diện.
Nguyệt Nhiễm đứng cạnh nàng, vẫn mang vẻ khó chịu, giống như vô cùng không thích nơi này.
“Không biết mấy vị đệ tử bị thương đang ở đâu?” Anh Lạc chậm rãi cười nói.
Sắc mặt Mộ Lãnh Liệt hơi đổi, một lúc lâu sau mới nói; “Ở hậu viện
của Tích Ức điện!” Nói là vậy, nhưng lại không có ý mang nàng đi, giống
như đang nghĩ chuyện gì.
“Lục hoa mặc dù là hoa của Thần, cũng là chỉ là một đóa hoa!” Anh Lạc chuyển chuyển hoa trong tay “Sau khi hái, nếu như không dùng pháp thuật đóng băng, e là sau một ngày cũng sẽ chết héo! Giờ đã qua nửa ngày!”
Nếu như không mang nàng đi, chỉ sợ nàng phải tốn không công chuyến này
rồi.
Mộ Lãnh Liệt hoảng hốt, thu hồi bộ dạng lo lắng trước đó, lui một bước nói: “Tích Ức điện ở phía sau, mời đi theo ta”
Anh Lạc đứng dậy đi thoe, Mộ Lãnh Liệt quay đầu nhìn nàng, cau mày, thấp giọng nói một câu “Đó là….nơi ở của sư đệ ta!’
Bước chân hơi dừng một lát, Anh Lạc sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới
bình tĩnh lại, theo thói quen giương khóe miệng, tiếp tục đi theo Mộ
Lãnh Liệt. Sờ sờ mặt mình, lại để tay lên ngực tự hỏi, nàng nhìn giống
sói lắm sao? Sao ai đề phòng nàng như đề phòng sói vậy!