Cảnh Hư Không được tạo nên từ một loại pháp thuật kì lạ. Khác với vực sâu Bích Lạc, Hư Không càng trống rỗng hơn, càng đen tối hơn rất nhiều
lần. Nơi này không có một bóng người, ngay cả bản thân người ở bên trong cũng cảm thấy như mình không hề tồn tại.
Anh Lạc đột nhiên nhớ tới, nảng cũng đã từng đi vào vực sâu Bích Lạc, cũng tối đen như thế này, mặc dù nàng rất sợ, rất khủng hoảng nhưng vẫn còn có hi vọng. Cho dù bị khí âm tà thấm sâu đến tận xương nhưng trong
lòng nàng vẫn vô cùng ấm áp. Ai có thể ngờ rằng, đây cũng chỉ là một thứ hi vọng xa vời rách nát. Điều này càng khiến nàng bật cười to thành
tiếng, máu lại nhỏ giọt tạo thành từng đóa sen, lan tràn vô hạn nơi Hư
Không đen tối này.
Nàng lúc này đây, ngay cả lòng cũng đã lạnh lẽo, trái tim cũng đã chết.
Thôi, thôi, nàng đã mệt mỏi, đã quá chán ghét cuộc sống luôn bị người khác lợi dụng, bị người khác vứt bỏ lắm rồi. Cho dù có là Thần tộc thì
đã sao, nàng cũng không thể cầm cự nổi nữa. Cứ để nàng vĩnh viễn ở nơi
Hư Không này đi, vĩnh viễn trống rỗng như nơi này vậy.
Ý thức giống như máu từ cơ thể nàng vậy, từng giọt từng giọt rời đi,
nàng lại không hề cảm giác được chút đau đớn nào. Đau là cái gì? Nàng
sắp quên mất rồi, hoặc là đã quên mất từ lâu rồi.
Trong đời nàng đã gặp rất nhiều chuyện, rất nhiều người, Nguyệt Nhiễm cũng tốt, Mộ Tử Hân cũng được. Cho tới bây giờ….cho tới bây giờ, cũng
chưa từng có ai đối xử thật lòng với nàng. Một lời thề kiên định như
thế, cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian.
Nàng nhớ rõ….
Năm đó, thiếu niên kia vẻ mặt vô cùng kiên định kéo tay nàng, dùng
giọng nói chính nghĩa nói với nàng: ta sẽ bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ bảo
vệ nàng, không liên quan gì đến lời hứa với Xích Cơ, ta chỉ muốn bảo vệ
nàng mà thôi!
Nhưng hôm nay, cũng là người đó, lại vì một người huynh đệ gặp mặt
chưa đến một ngày, đích thân hạ độc nàng, ép nàng vào đường cùng.
Năm đó, vị thiếu niên áo trắng như tuyết kia, kiêu ngạo như một cây
trúc đứng thẳng, mỉm cười nói với nàng: câu ngọc này cho nàng, nàng phải giữ kĩ, tuyệt đối không được làm mất, sau đó, nàng hãy đến tìm ta,
ta…ta sẽ cưới nàng! Nàng yên tâm, Bạch Trúc ta nhìn trời mà thề, cuộc
đời này sẽ không bao giờ phụ nàng!
Nhưng hôm nay,cũng là người đó, trong tình thế sinh tử, dứt khoát vứt bỏ nàng, lựa chọn sư huynh của mình.
Năm đó, còn có một thiếu niên….Nàng lại không thể nhớ rõ….
Lạc Nhi, đừng sợ, có ta ở đây!
Lời nói đó, ai đã nói vậy? Là ai? Ai đã nói….
Nhưng giờ phút này, cũng không còn quan trọng nữa, nàng mệt mỏi quá, thật mệt mỏi…
Ý thức dần tan rã, ánh mắt nàng từ từ nhắm lại, trong phút chốc khi
nàng nhắm mắt lại, có một thứ gì đó đỏ rực thoáng hiện qua, giống như
từ trên trời bay xuống, một dải màu đỏ thật dài, đỏ rực như lửa. Đó
là….Xích Vân Tỏa Liên*. Lạ thật, sao nàng lại biết thứ đó là gì?
(*tỏa liên: xiềng xích)
Nàng không nghĩ ra nữa.
Chưa kịp ngẫm nghĩ, sợi xích kia đã bay đến cạnh nàng, quấn từng vòng từng vòng quanh thân nàng, thân thể chợt thấy nhẹ bẫng, được sợi xích
cuốn lên. Anh Lạc lúc này mới kịp phản ứng, sợi xích này muốn kéo nàng
đi dâu. Trong lòng nàng hoảng hốt, nhất thời không biết sức lực từ đâu
mà có, nàng cố gắng giãy giụa.
“Không muốn! Ta không muốn trở về!” Không muốn lại bị lợi dụng, không muốn trở về để bị kẻ khác ruồng bỏ, nàng không muốn sống ở thế giới kia nữa. Nàng đã mệt mỏi, đã không còn hơi sức để cầm cự với những thứ kia
nữa. Cho nên…làm ơn buông tha cho nàng đi!
Nàng dùng hết sức lực muốn thoát ra, lại càng khiến vết thương mất
máu càng nhanh hơn, nhuộm đỏ cả sợi xích, nhất thời có ánh sáng đỏ từ
đâu tỏa ra, càng khiến sợi xích thêm chói mắt. Anh Lạc lại không để ý
tới, chỉ cố dùng hết ý thức còn lại, muốn tránh khỏi sợi xích kia.
Cho đến khi….
“Lạc Nhi….Nghe lời!”
Là ai? Là giọng nói của ai? Rõ ràng nàng chưa từng nghe qua, nhưng sao….lại quen thuộc đến như thế?
Tận đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bi thương, một chút đau đớn
mơ hồ, từng chút từng chút thấm vào tận tim. Cảm giác đau lòng vẫn tưởng đã sớm quên mất, lại dần hồi phục.
Giọng nói này…Thật quen thuộc! Tại sao….sao nàng lại không thể nhớ ra?
Nhất thời nàng đã quên cả giãy dụa, để mặc cho sợi xích đỏ rực kia
kéo nàng về hướng có ánh sáng. Sức lực toàn thân đã cạn kiệt, nàng nhắm
mắt lại, rơi vào hôn mê.
“Lạc Nhi!” Nam tử vẻ mặt lo lắng nhìn Anh Lạc vừa được cứu lên trong
lúc ngàn cân treo sợi tóc kia. Hơi thở nàng mỏng manh vô cùng, nhẹ đến
không thể cảm nhận được, nếu hắn chậm một chút nữa thôi….chỉ một chút
nữa….
“Lạc Nhi!” Giọng nói nhẹ nhàng chứa sự đau lòng không thể che giấu.
Hắn đưa tay vén sợi tóc nhuốm máu trên trán nàng, mày rậm nhíu chặt “Đều do ta tính sai….Đừng sợ, đừng sợ….Ta sẽ cứu muội, nhất định sẽ cứu
muội!”
Hắn tự nói với mình, nhưng tay lại không kiềm được run rẩy, nghiêng
thân ôm chặt lấy người trong lòng. Hắn thấp giọng niệm mấy câu chú ngữ,
kề trán sát vào trán nàng, chỉ thấy ở giữa trán dần hiện ra ánh sáng
trắng, vết thương trên người Anh Lạc dần ngừng chảy máu, dần dần lành
lại. Mà bộ quần áo màu xanh trên người hắn, lại đang từ từ rỉ máu.
Anh Lạc chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm đang rót vào trong cơ
thể, ý thức cũng dần được khôi phục. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác có người đang ôm nàng. Áo màu xanh, nàng mở to hai mắt ngước mặt
lên, rõ ràng gần trong gang tấc, nàng lại không thể nhỉn rõ khuôn mặt
hắn.
Là ai?
Trái tim như bị nhéo đến đau đớn! Lời chưa kịp nói ra thì nước mắt đã tràn ra trước.
“Huynh….là ai?”
Bóng dáng này….tại sao….lại quen thuộc đến như thế? Tại sao….nàng lại muốn khóc? Tại sao….lòng lại khó chịu như vậy?
Nam tử trước mắt, thấy nàng tỉnh lại, mặc dù nàng không nhìn rõ mặt
nhưng Anh Lạc lại biết hắn đang cười, là nụ cười thật nhẽ nhõm như trút
được gánh nặng.
Đáy lòng lại dâng lên cảm giác bi thương khó hiểu, nàng kéo người
trước mắt lại gần “Huynh là ai? Huynh….huynh….tại sao ta cảm thấy ta
biết huynh….Huynh….” Tại sao chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng mơ hồ này, nàng đã đau lòng đến như thế, trái tim như bị xé rách, đau quá, đau quá.
Lòng như bị thắt nghẹn, có cái gì đó đang muốn thoát ra ngoài. Có vài hình ảnh vụn vặt chợt xẹt qua, nàng lại không cách nào nắm bắt kịp.
Tay không tự chủ được gắng sức, hai tay cố nắm chặt người trước mắt
“Huynh là….huynh….” Ngón giữa lại chợt cảm thấy ẩm ướt, chạm vào thứ gì
đó ươn ướt, nàng cúi đầu nhìn thấy tay mình đầy máu tươi. Mắt nàng trợn
to, kinh ngạc ngẩng đầu: “Huynh…..Huynh đang chữa lành vết thương của
ta!”
Khó trách, khó trách nàng lại nhanh tỉnh đến như thế, khó trách nàng không cảm thấy đau.
Một bàn tay chậm rãi đặt lên sườn mặt nàng, vỗ về thật trìu mến:
“Ngoan….Muội không sao cả!” Giọng nói dịu dàng, chạm vào nàng cũng rất
cẩn thận, mỗi động tác của hắn, đều khiến nàng cảm thấy thật xa lạ, lại
thật quen thuộc.
Sự đau lòng kia lại dâng lên, đau đớn đến nỗi nàng không thể thở nổi, không mục đích, không lí do, giống như đau đớn thấm từ tâm hồn mà
truyền tới trái tim vậy. Nước mắt không kiềm được mà chảy thành dòng!
Người này nàng lẽ ra không thể quên, nàng phải nhớ, lẽ ra nàng phải nhớ, chỉ là…chỉ là….Nàng lại quên….
“Nói cho ta biết….Huynh là ai, huynh là ai? Là ai?” Hai tay nàng run
rẩy, giống như có thứ gì đó sắp lao ra, nóng lòng muốn biết rõ. Nàng sắp bắt được thứ đó, sắp rồi….
Nam tử lại chỉ chậm rãi cười, giơ tay đặt lên trán nàng, ngón giữa
phát ra ánh sáng, nhẹ nhàng lẩm bẩm “Nghe lời! Không nên nghĩ nữa, ngoan nào….”
“Không!” Anh Lạc hoảng hốt, gạt tay hắn, đau đớn hét lên “Không
cần….Không cần lại phong ấn trí nhớ của ta! Ta không muốn cái gì mình
cũng không biết! Ta không muốn….”
“Lạc Nhi!” Thế nhưng hắn lại mạnh mẽ kéo nàng qua, siết chặt vào lòng, ấn lên giữa trán nàng “Ngoan! Nghe lời ta….”
“Không….Không muốn….Không muốn!” nàng cố gắng tránh thoát, nhưng lại
không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc nước mắt tùy ý tuôn trào. Cảm
giác đau lòng lại càng mạnh mẽ. Không, không, không thể được! Ta không
muốn quên, ta không muốn mình không biết gì cả, không thể để một mình
huynh chịu đựng tất cả!
Huynh có quan hệ gì với ta…..
Ánh sáng giữa trán vẫn tiếp tục, trí nhớ ngắt quãng như muốn trào ra, lại bị áp chế trở lại, chôn sâu vào tầng sâu nhất. Ý thức sắp tan rã,
nàng khẽ hé môi, oán hận cắn vào lưỡi, máu chảy dọc theo khóe miệng chảy ra ngoài, rơi xuống đất hóa thành sen. Nàng muốn dùng đau đớn để giữ
vững thanh tỉnh.
Nam tử hơi hoảng hốt, hắn đột nhiên cúi người, đôi môi nhanh chóng
áp vào môi nàng. Anh Lạc sửng sốt mở to mắt, nhìn khuôn mặt trước mắt
đột nhiên phóng to, nhưng vẫn mơ hồ không rõ. Đối phương thừa cơ tiến
quân thần tốc, ngăn cản nàng tự làm bị thương bản thân. Tay ở giữa trán
dùng càng nhiều lực, chỉ một lúc sau, Anh Lạc lại lâm vào hôn mê.
Nam tử lúc này mới buông nàng ra, lưu luyến rời khỏi môi nàng, tinh
tế nhìn khuôn mặt đã ngủ say, nhìn một lúc lâu, giống như muốn thu hết
từng tấc từng tấc khuôn mặt nàng vào tận đáy lòng.
Một lúc lâu sau….
Hắn chậm rãi đặt người trong lòng xuống đất, suy nghĩ một chút, lấy
ra ngọc hồ lò bên hông nàng, vốn mang ánh sáng trắng thuần, lúc này đã
biến thành màu máu đỏ, phía trên rõ ràng còn có mấy vết rách. Hắn đặt
trong lòng bàn tay, niệm mấy câu chú ngữ, hồ lô khôi phục như cũ.
Sau đó, hắn đặt ngọc lại vị trí cũ, lại nhìn nàng một lúc lâu mới
đứng dậy rời đi. Vì chữa lành vết thương cho nàng, chân hắn đứng không
vững, loạng choạng mấy bước mới vững vàng trở lại, trên vạt áo xanh dính đầy máu. Phất tay gọi thứ gì đó ra, trông như kiếm nhưng lại không phải là kiếm.
Hắn cất bước đạp lên, rồi lại dừng lại, như muốn quay đầu lại, mày hơi nhíu, nhưng vẫn cưỡi kiếm mà đi.
Cho đến khi hắn biến mất trong không trung, không còn thấy bóng dáng, người đang nằm trên đất chợt khẽ nhúc nhích cánh tay, không mở mắt,
nhưng lại chậm rãi xoa ngọc hồ lô đã hồi phục như cũ bên hông.
==============
“Bẩm Chưởng môn, ở Thần sơn đột nhiên xuất hiện một đám yêu ma, bày Thiên Lăng trận!”
“Cái gì?” Mộ Lãnh Liệt đứt phắt lên từ trên thượng vị “Ngươi nói Thần sơn sao?!”
“Dạ đúng!” Đệ tử cung kính trả lời.
“Thì ra là thế….Thì ra là thế!” Mộ Lãnh Liệt hiểu ra, than nhẹ “Đây
chính là mục đích của Ma giới sao? Vây công các môn phái, ngoài mặt muốn đối địch với Tiên giới, thì ra là muốn tấn công Thần sơn!” Hôm nay các
đại môn phái đều đã bị thương, tất nhiên không thể đến Thần sơn cứu
viện. Chỉ là, bọn chúng đã chọn sai chỗ rồi….
“Chưởng môn, chúng ta có cần phái người qua viện trợ không?” Đệ tử hỏi
“Không cần!” Mộ Lãnh Liệt ngồi lại ghế, nâng chung trà lên rồi nói:
“Nghiên Tịch của Thần tộc không phải kẻ có thể mặc người khác uy hiếp.
Ma tộc lần này e là phải tự mình chuốc họa vào thân rồi!”
“Nhưng….Tôn chủ không có ở Thần sơn!”
“Cái gì?” Chén trà rớt ngay xuống đất “Tôn chủ sao lại không ở Thần sơn?”
“Bẩm Chưởng môn, Ma giới đã sớm phát động thế công nhưng đợi mãi vẫn
không thấy Tôn chủ xuất hiện, cho nên đệ tử đoán rằng Tôn chủ không có ở Thần sơn!”
“Chuyện này….” Hắn khó xử, hai trăm năm qua Tôn chủ chưa hề rời khỏi
Thần sơn, vì sao lần này lại không có ở đó “Ma giới vây công ở nơi nào
của Thần sơn?”
“Đỉnh Thần sơn!”
“Đỉnh Thần sơn….” Mộ Lãnh Liệt nhẹ nhàng đọc mấy chữ này, đột nhiên
như nghĩ đến điều gì, đứng phắt dậy “Thiên kiếm! Thứ Ma giới muốn chính
là Thiên kiếm!” Thiên kiếm là kiếm của Thiên Đế, từng dùng để phong ấn
Ma Thần, Ma giới muốn dùng Thiên kiếm để dẫn Ma Thần xuất thế sao?
Ma Thần xuất thế, nhất định sẽ chấn động thiên địa, hiện nay không rõ Thiên Đế là ai, nếu Ma giới quả thật như ý, ai có thể khống chế Ma
Thần!
Mộ Lãnh Liệt nhất thời hoảng hốt, đi qua đi lại hỏi “Tử Hân đâu?”
“Bẩm Chưởng môn, sư thúc vẫn còn….ở hậu viện….”
“Hắn vẫn còn tìm sao?” Sắc mặt Mộ Lãnh Liệt lạnh lẽo “Gọi hắn tới đây, có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
“Nhưng….nhưng….” Đệ tử khó xử “Sư thúc tạo kết giới ở hậu viện, ai cũng không thể đến gần!”
“Chuyện này….chuyện này….Aizz!” hắn thở dài “Tử Hân thật là! Chẳng lẽ quả thật đã động lòng với vị thần bị vứt bỏ kia rồi sao!”