Đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên những tiếng côn trùng như không hề
sợ làm phiền người khác, Anh Lạc nhắm mắt lại, hoàn toàn không có cảm
giác buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng duy trì hô hấp đều đều, có người đẩy cửa bước vào, đặt thứ gì đó lên bàn, đứng yên trước giường, một lúc lâu sau mới khẽ khàng bỏ đi.
Cho đến khi bên tai chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang như trước, nàng
mới ngồi dậy, xem ra giả bộ ngủ cũng là một năng lực sinh tồn! Nàng hơi
vui vẻ. Nhìn chén trà trên bàn kia, nàng cười khổ, đảo mắt nhìn thoáng
qua đầu giường trống trơn, nụ cười khổ cũng nhanh cứng lại trên gương
mặt.
Cửa không khóa, gió lạnh bên ngoài lùa vào, nàng ôm chặt hai vai đang run lên, khuya hôm nay quá lạnh! Không chịu đóng cửa không phải là thói quen tốt. Thở dài, nàng đứng dậy đi đóng cửa.
Vừa bước tới cửa thì bụng lại đau quặn, nàng ngồi xổm xuống, cắn chặt răng. Trong đầu hiện lên hình ảnh nào đó, như có thứ gì đang cố lao ra
khỏi vòng trói buộc, một lúc lâu sau nàng mới khôi phục lại được.
Hít thật sâu, nàng tạm thay đổi ý định, theo thói quen nhếch miệng,
ra khỏi cửa, chậm rãi đến tiền viện. Nàng ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng
rọi trên trời cao, lại thở dài.
“Trăng thật tròn! Nhưng hơi chói mắt đó!”
“Vậy đừng nhìn nữa, nhé?” Giọng nói dịu êm, mang theo nét cười, giống như một loại gió xuân.
Anh Lạc quay đầu lại, nhìn về bóng dáng dưới tàng cây, hơi sửng sờ,
sau đó lại cười: “Thượng tiên thật có nhã hứng, đã trễ thế này còn ra
ngoài ngắm trăng”
“Cô cũng vậy mà?” Hắn chậm rãi bước đến, rời khỏi bóng cây, cả người
vận áo trắng tức khắc chìm trong ánh trăng màu bạc, lại càng tăng thêm
cảm giác mờ ảo, khiến người ta như chìm vào giấc mộng.
Anh Lạc hơi sững sờ, lập tức ngây người, quên luôn cả việc đáp lại.
Hắn nhếch môi cười nhẹ, tức khắc như trăm hoa đua nở, ngàn cây sinh
sôi, tao nhã vô cùng: “Sao vậy? Cô nương nhìn đến mất hồn rồi sao?”
“Hả?’ Anh Lạc sửng sốt, ngay lập tức hoàn hồn, người này rõ ràng là
nam nhân, nhưng lớn lên còn xinh đẹp hơn cả một nữ nhân, tao nhã tột
cùng, vì sao chứ vì sao? Nàng ho nhẹ hai tiếng, cố che dấu lúng túng vừa rồi: “Khụ khụ, Thượng tiên đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?”
“Ta tới xem thử!” Hắn cười nói.
Xem thử? Khóe miệng Anh Lạc hơi co quắp, hắn xem gì chứ? Nàng cố gắng dời tầm mắt, chỉ nhìn từ cổ hắn trở xuống, cố ý bỏ lơ khuôn mặt lúc nào cũng trông như đóa hoa kia*
(*ý chị nói mặt anh xinh đẹp như con gái đó)
“Thân thể cô đã khá hơn chưa?” Trên mặt hắn có hơi buồn phiền, tiếp tục nói
“Làm phiền Thượng tiên quan tâm” Nàng khách sáo đáp lại “Đã tốt hơn rồi!”
Hắn lại dùng ánh mắt áp bách người khác này để nhìn nàng, cho đến khi nàng không được tự nhiên dời tầm mắt, mới thu hồi, ánh mắt nhìn đếm cổ
nàng, giọng nói chậm rãi vang lên: “Cô nương không mang ngọc hình lưỡi
liềm kia sao?”
“Hả?” Nàng sờ sờ cổ áo, lúc này mới nhớ ra “Lúc nãy đi ngủ, ta tháo ra đặt ở đầu giường mà quên đeo lại!”
Hắn gật đầu, cười như đóa hoa nở rộ, Anh Lạc cố gắng nháy mắt, cố
gắng nháy mắt, không để một tí xuân sắc nào đập vào mắt. Trong lòng lại
hơi tức giận, hôm nay trăng quá sáng rồi, quá sáng rồi!
“Chuyện lúc sáng, còn phải đa tạ cô nương nhắc nhở mới có thể vạch
trần quỷ kế của Ma giới!” Giọng nói hắn chứa nét cười, cũng tỏ vẻ khách
khí.
“Tiện tay mà thôi!” Anh Lạc trả lời “Ta cũng chỉ là vô tình phát hiện ra”
“Hả?” Hắn đột nhiên có hứng thú “Cô nương làm thế nào phát hiện ra đó là ảo thuật?”
“Mặt trời!” Nàng chỉ chỉ lên trên “Lúc ấy mặt trời ở hướng Đông, trên mặt đất bóng cây lại không nghiêng theo hướng Đông, đó chính là hiện
tượng cho thấy đó là do ảo thuật tạo ra, hơn nữa huynh đã nói, giữa trưa là thời điểm dương khí mạnh nhất, cho nên mới thừa dịp đó để trừ khử
khí âm tà. Khí âm tà đã trừ, hẳn là đã qua giữa trưa, mặt trời phải
nghiêng về phía Tây mới đúng” Bạch Mộ ở phía cực Đông, ảo thuật tạo ra
biểu hiện của mặt trời như thế, nhất định các yêu ma khác đi vây công
các phái cũng sẽ có biểu hiện hệt như ở đây.
“Thì ra là thế!” Mộ Tử Hân gật đầu “Thì ra cô nương lại có thể nhớ rõ những lời Tử Hân đã nói đến thế!”
Anh Lạc vấp chân, suýt nữa ngã lăn, trọng điểm của nàng hình như
không phải ở chỗ này mà! Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, miệng hơi co
quắp, nàng thuận miệng hỏi: “Không biết tình huống ở các môn phái khác
ra sao?”
Vẻ mặt hắn hơi trầm xuống: “Thiên Phàm còn chưa trở lại, tu vi của hắn mặc dù không cao nhưng cưỡi kiếm vẫn rất nhanh”
“Ồ” Anh Lạc gật đầu, mặc dù nhanh nhưng cũng cần thời gian, e là các môn phái cũng phải chịu ít nhiều thương tổn!
Hắn tiến lên một bước, túm lấy tay nàng, ấn vào mạch môn “Cô nương có biết ai hạ độc không?”
Anh Lạc hơi sững người, nhìn tay đã bị hắn nắm, vẫn chưa yên lòng
sao?”Anh Lạc ngu muội, cho là toàn bộ người của Ma giới đều đã bị Bạch
Mộ bắt lại, tự cảm thấy yên tâm, ai ngờ vẫn còn con cá lọt lưới, thật là thiệt thòi!” Nàng như có như không ám hiệu, người hạ độc là người Ma
giới.
Hắn cười nhàn nhạt, theo toan tính của nàng: “Hôm nay Ma giới quả
thật khiến người ta không thể ngờ được, không chỉ tinh thông cấm thuật,
còn có thể sử dụng độc dược, có thể làm bị thương cả Thần! Cô nương sau
này phải càng thêm thận trọng mới tốt!”
Anh Lạc cúi đầu đếm mấy hòn đá dưới chân, ám hiệu của hắn, sao nàng lại không hiểu? Ý hắn là….người hạ độc đang ở cạnh nàng sao?
Độc dược trên đời có thể gây tổn thương đến nàng đã ít lại càng ít
hơn, trước mắt, nàng cũng chỉ biết một loại, chính là loại mà vào đêm
Phúc bá chết mới biết được, nước trong ao Lục hoa. Mà cơn đau từ bụng
truyền đến như lửa thiêu kia, cũng giống hệt như cơn đau khi bị nước
văng vào tay.
Bụng lại quặn đau, nàng cắn răng, nhịn xuống ý muốn ngồi xổm xuống, vẫn cố duy trì nụ cười tái nhợt hoàn hảo.
Tay của hắn còn đang trên cổ tay nàng, mi tâm Anh Lạc nhíu chặt,
không dấu vết rút về: “Đa tạ Thương tiên quan tâm, Anh Lạc sẽ cẩn thận
hơn”
Hắn nhìn tay trống không, một lúc lâu mới chậm rãi thu tay về “Cô
nương không cần khách khí như thế, Tử Hân cho rằng là chuyện phải “uống nước nhớ nguồn”, hướng về cội nguồn. Ta trước kia cũng đã từng được
người khác cứu….”
“….” nàng có cần thiết phải nghe lại lần nữa không?
“Những năm gần đây ta liên tục tìm nàng, một mực chờ nàng đến tìm ta. Chỉ là nàng trước sau cũng chưa từng xuất hiện, cho đến lúc gặp lại, ta lại vô ý làm tổn thương nàng vô cùng sâu sắc!”
Nàng ngẩng mặt lên, cười rực rỡ “Thế gian này luôn có rất nhiều
chuyện bất đắc dĩ, Thượng tiên không cần quá để tâm! Có một số việc đã
qua, có suy nghĩ cũng không còn quan trọng nữa”
Hắn nghe vây, nhìn nàng thật chăm chú, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm như muốn cuốn nàng vào trong “Cô nương có biết, có một số chuyện, vĩnh
viễn cũng không thể bỏ qua?”
“Vậy….vậy sao?” Nàng cười cười, người này nhớ lâu như thế, nhất định sổng rất cực khổ. Nàng không muốn phải cực khổ đâu!
“Thời buổi này vô cùng rối loạn, tối nay….” Hắn nhìn mặt nàng, nói
đến một nửa lại sửa lại “Hôm nay Túc Huyền bao vây Bạch Mộ, không biết
cô nương có nhớ người này?”
Túc Huyền! Trong lòng nàng chợt hiện ra ánh mắt ngập tràn phẫn hận kia, yên lặng một lúc rồi nói: “Nhớ chứ!”
“Người này lai lịch không rõ ràng! Ta nhiều lần bấm đốt tay cũng
không thể tra ra lai lịch của y!” Hắn chau mày “Hơn nữa, y hình như rất
bất mãn với Tiên giới và Thần tộc, e là Ma giới không chỉ nhằm vào mỗi
mình Tiên giới!”
Anh Lạc gật đầu, bất mãn là còn nhẹ, e rằng trong mắt người kia tất cả đều là phẫn hận: “Tạ ơn Thượng tiên nhắc nhở!”
“Nếu như lần khác cô nương có gặp nạn, Tử Hân nguyện dốc toàn lực.
Chỉ là…thứ cho Tử Hân mạo muội, cô nương tu vi còn chưa cao, nếu như cô
nương không chê, Tử Hân nguyện dốc sức truyền thụ!”
Anh Lạc ngẩn người, lời này của hắn quả là hơi mạo muội, cười cười,
nàng cố ý xuyên tạc ý của hắn: “Không nhọc Thượng tiên, người Thần sơn
ta tự có phương pháp tu hành riêng, huống chi ta từng nghe nói, Thượng
tiên thu Thiên Phàm làm đồ đệ có từng thề, cả đời chỉ nhận một đồ đệ,
Anh Lạc sao có thể hại Thượng tiên hủy lời thề?!”
Môi Mộ Tử Hân hơi động đậy, muốn phản bác, lại không biết mở miệng thế nào.
Anh Lạc cố ý xoa nhẹ hai mắt, biểu lộ sự bối rối: “Đêm đã khuya, Anh
Lạc có thương tích trong người, thứ cho việc quấy rầy Thượng tiên ngắm
trăng rồi!” Xoay người định bước đi, trong lòng lại không kiềm được
tiếng thở dài.Aizzz!
“Cô nương có nhớ chuyện ngàn năm trước lúc Thanh Vân bị diệt môn
không?” Còn chưa cất bước, giọng nói của Mộ Tử Hân lại truyền đến.
Trong lòng Anh Lạc khẽ run, khóe miệng hơi nhếch “Xin thứ lỗi, khi đó ta còn bé, không nhớ rõ!”
”Ồ!” Hắn gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng, trong mắt hiện
lên điều gì “Tối nay xem ra không phải ngày tốt, cô nương vừa bị thương, phải nghỉ ngơi nhiều!”
Trong lòng nàng lại hơi siết lại “Tạ ơn!” Lại khách khí hành lễ “Cáo
từ!” Lúc này mới xoay người bước đi. Nàng cúi thấp đầu, từng bước từng
bước thật cẩn thận, không để ý đến ánh mắt vẫn theo sát nàng.
Cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất trong bóng đêm, hắn mới xoay
người, chau mày, như bị cái gì làm phiền, đi ra khỏi sân, đối diện có
một người đang đứng.
“Thiên Phàm!” Hắn lên tiếng “Vi sư ở đây!”
“Sư phụ!” Người nọ bước nhanh tới, thở phào nhẹ nhõm “Sư phụ, vị trí của ngài sao cứ lúc này lúc kia, làm hại con thường xuyên…”
“Tình huống các phái ra sao rồi?” Biết hắn hay dài dòng, Tử Hân ngắt lời.
“Trừ bên Đan Vân tình hình khá tốt, các môn phái khác đều tổn thất
trầm trọng!” Cố Thiên Phàm thành thật trả lời “Bạch Mộ được xem là
thương vong ít nhất trong các phái!”
“Ừ!” Mộ Tử Hân gật đầu, chân mày lại nhíu chặt hơn.
“Sư phụ, sư bá bảo con hỏi người, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Có muốn phái người đi trợ giúp các phái không?”
Mộ Tử Hân đứng yên không nói, giống như đang lo lắng điều gì, bỗng
nhiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, ánh mắt thâm trầm. Nhớ tới
khuôn mặt có mấy phần lạnh nhạt kia, quả thật không cần hắn dạy sao?
Cố Thiên Phàm cũng yên tĩnh mà chờ, chờ vị sư phụ vĩ đại của hắn nghĩ ra cách.
Một lúc lâu sau!
“Thiên Phàm!”
“Dạ, sư phụ!”
“Con nói xem….Ta trục xuất con khỏi sư môn nhé?”
Bịch! Người nào đó giống như không phải đang đi trên đất phẳng mà té oạch ra đất rồi!
Anh Lạc đi một hơi trở về phòng để nghỉ ngơi, dừng trước cửa, bên
trong không có đèn, chỉ có bóng đêm đen nhánh, khiến nàng chợt không
muốn bước vào.
Mộ Tử Hân vừa rồi có nói, mong nàng nghỉ ngơi cho tốt. Phải nghỉ
ngơi, phải nghỉ ngơi! Nhưng tối nay nhất định nàng không thể chợp mắt
được! Nếu không, nàng giả bộ chưa từng nghe thấy có được không?
Nghĩ tới đây, khóe miệng lại hơi nhếch lên, theo thói quen nở nụ cười, nhưng không có tí ý cười nào thấm vào lòng.
Aizz! Nàng cười nhiều quá sao?
Thu hồi nụ cười, nàng ngơ ngác nhìn cửa phòng mở rộng hồi lâu, hơi
ngẩn người. Lại thở dài, nàng xoay người, đổi hướng đi về phía bụi cây
bên cạnh.
Có tới hay không, sớm muộn gì cũng giống nhau.