“Xích Vân!” Sắc mặt của đối phương hơi thay đổi “Ta nghe nói, Xích
Vân là thần khí* chỉ nhận một chủ, có thể tuân theo ý muốn của chủ nhân
hóa thành nhiều loại hình dáng, thậm chí có thể hóa thành kiếm! Màu sắc
của nó cũng tùy theo công lực của chủ nhân mà khác nhau. Công lực càng
cao, màu sắc càng đậm, đậm nhất là màu đen. Thật không ngờ ngươi lại có
thể luyện đến trình độ này.”
(*thần khí: vũ khí của Thần)
“Bớt nói nhảm đi!” Hắn xen ngang lời y, nắm chặt kiếm trong tay “Ân
oán ngàn năm trước, hôm nay để chính tay ta chấm dứt đi!” Vừa dứt lời,
thân hình nhanh như cắt vung kiếm về phía trước.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng cực mạng của kiếm khí đánh thẳng về
phía Ân Hoài Đan. Người nọ giơ tay lên, trước mặt lập tức hình thành một bức tường được tụ lại bởi một luồng khí đen, ngăn trở hướng đi của kiếm khí.
Y phi thân xuống, tiện tay rút một thanh kiếm tấn công Miểu Hiên.
Binh khí va chạm, một luồng khí có sức mạnh khổng lồ tản ra bốn phía,
kiếm khí ở khắp núi đều như bị ngưng đọng, có tiếng ong ong vang vọng
khắp không gian.
“Sao hả? Đây là thực lực của Thần tộc sao?” Ân Hoài Đan cười như điên “Công lực của ngươi còn không bằng một phần mười công lực của Xích Cơ
năm đó!”
“Câm mồm!” Miểu Hiên giận dữ, lại vung kiếm lên, khiến cho đối phương phải ra tay chống đỡ, lui về phía sau ba trượng. Vẻ mặt Miểu Hiên lạnh
lẽo, gằn từng chữ một “Không cho phép ngươi nhắc đến tên mẹ ta, kẻ phản
bội!”
“Hừ, ả ta quả là đã sinh ra được một đứa con gái hiếu thuận!” Y cười
lạnh, sát ý trong mắt càng đậm “Như thế….bất kể ngươi có phải Thiên Đế
trong truyền thuyết kia hay không, ta cũng không thể tha cho ngươi!”
Hai bên lần nữa xuất chiêu, cả hai đều dốc hết mười phần công lực,
những binh khí ở khắp núi cũng bị hai luồng linh lực mạnh mẽ này làm
chấn động, bay lơ lửng theo linh lực của hai người. Khoảnh khắc đó, nhật nguyệt như bị che mờ, chỉ còn lại hai luồng sức mạnh một trắng một đen
xông thẳng lên tận trời xanh.
Đây là trận chiến một sống một còn, không hề nhân nhượng. Ngay lúc
đó, trong cơ thể Miểu Hiên lại truyền đến cơn đau quen thuộc. Hắn cố hết sức đè nén cơn đau này, dốc toàn lực chiến đấu, lại càng làm cho vết
thương thêm nghiêm trọng. Thực lực hai bên tương đương, Miểu Hiên biết,
cuộc chiến này nếu còn tiếp tục kéo dài, hắn nhất định sẽ thua.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn thoáng nhìn qua mấy thanh binh khí
đang bay trong không trung, đột nhiên buông lỏng tay, linh lực xung
quanh người hắn lập tức biến mất, kiếm của đối phương, cứ như thế bay về phía hắn, hắn lại không hề trốn, tùy ý để thanh kiếm kia đâm tới.
Mấy thanh binh khí đang bay lượn bốn phía, chỉ vì lực lượng không
đều, lập tức rơi thẳng xuống, hướng về phía cả hai người. Đây là chiêu
thức “được ăn cả, ngã về không”, hai bên đều chịu tổn hại. Kẹt vào trong Thiên Bính kiếm trận này, không ai có thể sống sót.
Chỉ cần kẻ này chết….không còn ai có thể tổn thương Lạc Nhi của hắn
nữa, cho dù….hắn có phải dùng tính mạng để đổi lấy đi chăng nữa.
Đáng tiếc, Ân Hoài Đan, trong thời khắc mấu chốt, đã nhanh chóng phát hiện sự bất thường, lập tức thu hồi thanh kiếm đang muốn đâm về phía
Miểu Hiên. Hàng ngàn thanh kiếm đang trờ tới, tỏa ra sát khí lạnh lẽo, y xoay người vung kiếm, tập trung phản kích, mở ra đường sống trong Thiên Bính kiếm trận.
“Muốn đồng vu quy tận*?” Ân Hoài Đan cười lạnh “Ngươi còn chưa đủ tư
cách, chỉ bằng một kiếm trận nho nhỏ đã muốn lấy mạng ta? Ngươi vọng
tưởng!”
(*đồng vu quy tận: cùng chết)
Miểu Hiên không trả lời, chỉ là vừa muốn rút kiếm đánh trả đã như bị
rút hết toàn bộ sức lực nhưng hắn vẫn cố chấp đứng vững, muốn cố sức
liều lĩnh tấn công đối phương. Áo choàng màu đỏ cũng không thể che đậy
được vết thương đang không ngừng chảy máu của hắn.
“Ngươi bị thương?” Ân Hoài Đan híp mắt “Khó trách ngươi không dùng
hết toàn lực!” Y ngược lại cười to thành tiếng “Ha ha ha….Ta vốn đối với thanh kiếm trong tay ngươi có mấy phần cố kị, đã như vậy….ngươi quả là
tự nộp mạng rồi!”
Y không chần chờ, vận hết công lực, tấn công về phía hắn. Miểu Hiên
biết rõ hắn không thể tránh khỏi, cũng không có ý định trốn tránh. Cứ
tưởng rằng, chỉ cần giết kẻ này, hắn sẽ không cần phải ngụy trang, sẽ có thể đường đường chính chính chăm sóc Lạc Nhi của hắn thiên trường địa
cửu*. Chỉ tiếc rằng….hắn không có cơ hội này.
(*thiên trường địa cửu : mãi mãi)
Hắn đã sớm bày ra Tru Tiên trận ở Kiếm Vân này, chỉ cần hắn chết, trận pháp sẽ tự khởi động, không ai có thể trốn thoát!
Trong mắt Ân Hoài Đan lộ ra tia hung hãn, mơ hồ còn có sắc đỏ như
máu, kiếm trên tay vẫn đang chém về phía cổ của đối phương. Trong phút
chốc ngỡ rằng kiếm kia đã chém lìa cổ hắn, một tiếng hét lớn truyền đến
trong không trung.
“Xích Vân!” Tiếng vừa dứt, kiếm trong tay Miểu Hiên lập tức phát ra
ánh sáng chói mắt, hướng về phía Ân Hoài Đan, một tiếng giòn vang, kiếm
trong tay y lập tức đứt làm đôi, Ân Hoài Đan bị đánh văng xa mười thước.
Miêu Hiển kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Anh Lạc đang thở gấp đứng ở đằng sau, trên người loang lổ vết máu, trong mắt ngập nước, khóe môi
cũng vướng vài tia máu đỏ tươi.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên kinh hãi, trái tim vốn đã lạnh lẽo lại như nóng
lên lần nữa, Thanh Chi tại sao không ngăn cản nàng? Tại sao để nàng tới
đây? “Quay về đi!” Hắn rống lên, trong mắt hiện lên vẻ gấp gáp.
Anh Lạc lại như không nhìn thấy cơn giận của hắn, từng bước tiến tới. Nhìn trên người hắn vì bị thương mà bước đi có phần loạng choạng, trái
tim nàng lại đau đớn.
“Quay về! Quay về ngay, có nghe không!” Vẻ mặt Miểu Hiên giận dữ,
muốn túm lấy nàng rống to nhưng bước chân không vững vàng kia lại khiến
hắn suýt ngã.
“Không kịp nữa rồi!” Anh Lạc tiến lên, đỡ lấy hắn, tai kề bên ngực
trái nghe từng nhịp tim yếu ớt đến không thể nhận ra kia, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm “Ca ca….Lạc Nhi, sẽ ở bên ca ca!”
Miểu Hiên sửng sốt, đứng ngây người tại chỗ,
Anh Lạc nhân cơ hội rút lấy kiếm trong tay hắn, lui về phía sau một
bước, hai tay cầm chặt chuôi kiếm, khóe môi hơi nhếch, nụ cười kia tinh
khiết đến không có chứa chút tạp chất nào, kiếm trên tay hơi run rẩy,
muốn mở miệng gọi hắn lại nhanh chóng sửa miệng: “….Tỷ tỷ! Muội……cho tới lúc này vẫn chưa nhìn thấy mặt cha! Không biết cha là người thế nào,
nhưng….người có thể khiến tỷ nhớ mãi không quên, hẳn là một người rất
tốt! Cho nên….báo thù, chừa một phần cho ta nữa, có được không?”
“Lạc Nhi….” Hắn còn muốn nói điều gì lại bị người khác xen ngang.
“Ngươi là con gái của Xích Cơ, Anh Lạc?” Ân Hoài Đan đứng thẳng, nhìn về phía kẻ đột nhiên lao ra lại có khả năng sai khiến Xích Vân vốn chỉ
nhận một chủ kia. Ánh mắt y híp lại, nhưng nhìn thấy kiếm trong tay Anh
Lac đang dần trở nên trong suốt đến không thể nhìn ra lại ngửa đầu cười
lớn: “Ha ha ha….Ngươi chính là vị thần bị vứt bỏ mà Lục giới vẫn đồn đãi đó sao. Với tí thần lực nhỏ bé này của ngươi, đối với ta chẳng là gì,
vậy mà ngươi còn dám vọng tưởng muốn chống lại ta sao?”
Anh Lạc không xoay người, hai tay cầm kiếm lại càng nắm chặt hơn, chắn trước người Miểu Hiên.
“Quả là tỷ muội tình thâm!” Ân Hoài Đan cười càng lớn tiếng, nhìn về
phía chân trời, trong mắt xẹt qua một chút cảm xúc không rõ ràng, đột
nhiên rống lớn: “Xích Cơ! Ngươi nhìn thấy không? Ngươi một lòng muốn che chở thật tốt con gái của mình, vậy mà hôm nay chúng lại tranh nhau đến
đây chịu chết. Ha ha ha ha ha….Đây là huyết mạch Thần tộc mà ngươi vẫn
luôn muốn giữ lại, đây chính là lí do ta phản bội ngươi!” Giọng cười y
càng lớn, nghe càng quái dị, tựa như cười lại tựa như khóc, vẻ mặt khiến người khác rùng mình, ánh mắt chợt trở nên tàn nhẫn, chứa đựng hận ý
khắc cốt ghi tâm: “Tốt! Ta sẽ thành toàn cho ngươi, Xích Cơ, ngươi hãy
mở to mắt mà nhìn cho kĩ. Hôm nay, ta muốn Thần tộc ngươi, từ nay tuyệt
tích trên thế gian này!”
Nói xong, hai tay lập tức ngưng khí hóa thành kiếm, bóng dáng chợt
lóe đã đứng trước mặt Anh Lạc, vung kiếm chém xuống. Anh Lạc nắm chặt
kiếm ngăn lại nhưng vẫn bị kiếm khí làm bị thương.
“Lạc Nhi!” Sắc mặt Miểu Hiên trắng bệch, vận khí, đặt tay sau lưng
Anh Lạc, bảo vệ tâm mạch của nàng. Ân Hoài Đan cười lạnh, vung chưởng,
đánh thẳng vào ngực Miểu Hiên. Miểu Hiên bị đánh văng ra, bay về phía
sau.
Anh Lạc quay phắt đầu lại, trong mắt nàng, bóng dáng đỏ rực kia như
bị xé rách từng chút từng chút một, va vào vách đá vang ra tiếng ầm
thật lớn rồi trượt xuống đất, máu tươi như chảy thành vòi thấm ra đầy
đất. Bên tai nàng chỉ còn tiếng ong ong vang dội, thế giới trở nên vô
cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi thứ xung quanh như đều biến mất, trong mắt nàng chỉ còn
một màu đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng. Trong lúc đó, nàng như đã đến một thế giới khác. Trái tim như đã ngừng đập tại giây phút
đó. Tất cả mọi bộ phận trên cơ thể nàng đều như đã hỏng mất.
“Ngoan, gọi ca ca đi….ta là ca ca của muội!”
“Không đúng, phải gọi là ca ca!”
“Lạc Nhi thật ngoan, ca ca sao có thể rời xa muội được! Yên tâm đi, ca ca vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh muội!”
“Nghe lời, chỉ cần Lạc Nhi an toàn, chuyện gì ca ca cũng đồng ý!”
“Lạc Nhi!”
Bên tai như đang vang vọng giọng nói kia, nụ cười tươi sáng như ánh
mặt trời lại dịu dàng đến vô cùng…từng chút từng chút vang lên bên tai
nàng. Vừa vang vọng lên, lại lập tức hóa thành tro tàn.
Nàng….đã không còn gì nữa….
Tận đáy lòng như có thứ gì đó đang lao ra, chỉ trong chốc lát đã tràn vào từng ngóc ngách trong cơ thể nàng, đôi mắt nàng hoang mang, không
thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, chỉ cảm nhận được sức mạnh đó đang
không ngừng muốn lao ra.
“Kế tiếp, là ngươi!” Ân Hoài Đan thu chưởng, vẻ giết chóc trong mắt
càng đậm. Hai tay lại ngưng tụ thành kiếm lại lần nữa giơ lên, y nhếch
mép cười lạnh, vận khí, quyết dùng một chiêu trực tiếp lấy mạng nàng.
Y vung kiếm xuống nhưng đường kiếm đột nhiên bị cản lại. Chỉ thấy Anh Lạc chỉ dùng một tay đã bắt được kiếm của y, dùng sức, kiếm lập tức hóa thành tro tàn. Ân Hoài Đan hoảng hốt, muốn phi thân bay ra nhưng đã
chậm một bước.
Trên cổ chợt lạnh lẽo, cổ đã bị Anh Lạc túm lấy.
“Không…không thể nào….” Ân Hoài Đan mở to mắt, không thể tin được,
một chiêu thôi mà đã đánh bại được y, đây là vị thần bị vứt bỏ đó sao?
Sao lại nói là không có thần lực? Sao y lại không cách nào phản kháng,
chỉ bị nàng bóp cổ đã không thể động đậy, y không thể thở, mặt xanh lét, mắt trợn tròn, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi “Ngươi…ngươi….”
Không có bất kì lời đáp lại nào, chỉ là tay trên cổ y lại càng lúc
càng siết chặt hơn. Mặt đất bốn phía bổng nhiên lay động mạnh mẽ, cát
bay đá chạy, hỗn loạn vô cùng. Bầu trời vốn mờ mờ, nay lại càng u tối,
không có chút ánh sáng nào. Chung quanh đều là những tiếng đá lăn ầm ầm. Những thanh kiếm vốn đang bay lơ lửng trên không trung cũng lần lượt bị bẻ gãy, dường như không thể chịu nổi luồng hơi thở phát ra từ nàng.
Ân Hoài Đan hoảng hốt trợn mắt, cố nặn ra từng chữ “Ngươi…rốt cục….là ai?” Thế nhưng trong mắt nàng chỉ còn lại hư vô, nàng không thể cảm
nhận được bất cứ thứ gì, không có một chút sinh khí, nàng….không còn ý
thức.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên đang trọng thương đột nhiên điên cuồng hét lên, giọng nói lo lắng vô cùng: “Dừng lại…Lạc Nhi….”
Thế nhưng Anh Lạc không hề phản ứng lại, giống như không thể nghe
được gì cả, tay càng siết chặt kẻ trước mắt, núi đá bốn phía càng rung
chuyển mạnh mẽ hơn,trời đất mù mịt, bên dưới cũng truyền đến tiếng sóng
biển gào thét. Địa long thức tỉnh, hải long rít gào!
(địa long : rồng đất; hải long: rồng biển)
Thần phẫn nộ, đất trời xoay chuyển.
“Lạc Nhi….Lạc Nhi….” Miểu Hiên cố bò dậy từ trên đất, cố nhích đến
gần Anh Lạc đã không còn ý thức được gì “Lạc Nhi, nghe lời….đừng chống
lại đạo phong ấn kia! Lạc Nhi…”
Thế nhưng nàng lại không thể nghe được bất cứ điều gì, cũng không thể nhìn thấy.
Những hòn đá không ngừng lăn đến xé rách quần áo của hắn, càng làm
máu chảy nhiều hơn, thế nhưng hắn vẫn không để ý. Hắn cố sức nhích đến
gần Anh Lạc, trên đất đều là những vết máu đỏ rực.
Hắn vất vả lắm mới đến được bên người nàng, kéo người nàng qua “Lạc Nhi….”
Tay nàng chợt nhẹ, nam tử áo đen bị một lực lượng bắn ngược ra ngoài
đến hơn mười thước, há mồm phun ra một ngụm máu lớn, tổn thương đến chân nguyên.
“Lạc Nhi….Nghe lời, nghe lời….không được chống lại phong ấn, nghe
lời…Bình tĩnh, ta ở đây, ta ở đây!” Miểu Hiên ôm chặt nàng vào lòng, cố
gắng hét lên muốn ngăn cản, đạo phong ấn kia, nàng tuyệt đối không thể
mở ra, tuyệt đối không được!
Hắn cố nói với nàng, nhìn đôi mắt vốn mờ mịt của nàng dần khôi phục sự thanh tỉnh, trái tim đập điên cuồng.
Một lúc lâu sau….
Địa long dần dần bình thường trở lại, núi đá dần ngừng quay cuồng,
trong mắt Anh Lạc lại in rõ bóng dáng hắn “Ca ca?” giọng nói hơi nghi
ngờ vang lên.
“Là ta, là ta!” Hắn ôm chặt nàng, đôi tay run rẩy, giọng nói hơi
nghẹn ngào “Lạc Nhi…ngoan…ngoan…không sao rồi, đã không có chuyện gì
rồi…..”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Anh Lạc chỉ cảm thấy thân thể nhẹ
bẫng, thứ đang cố thoát khỏi cơ thể nàng cũng lui trở về, toàn thân mềm
nhũn, ngã xuống đất.
Lại nghe một tiếng nổ ầm vang, trong núi có một thanh kiếm phát sáng bay ra.
“Thiên kiếm!” Ân Hoài Đan hô lớn, không để ý đến vết thương, phi thân chặn kiếm lại, cuối cùng, y như một luồng khói đen đặc, biến mất ở cuối chân trời.
Nơi đỉnh núi chỉ còn hai bóng dáng nhuốm máu tựa vào nhau.